Ở hành lang lối vào phòng cấp cứu trên tầng hai của khu cấp cứu bệnh viện số 1, Hàn Bùi Vân cầm một chiếc túi nhựa phồng lên, ánh mắt thành kính nhìn đèn báo màu đỏ phía trên khung cửa.
An Ca gối lên đùi cô, nằm trên ghế ngủ say, cô nhóc từ khi bị bắt cóc chắc hẳn đã khóc suốt, giọng đã khàn. Nhưng dù nói chuyện có khó khăn thì con gái luôn miệng nói với cô, mẹ Cố vì bảo vệ cô nhóc mà chảy rất nhiều máu. Vừa khóc vừa la, hai ngày nay không dám nhắm mắt, vậy mà cứ thế ngủ thiếp đi.
Thật sự đã chảy rất nhiều máu...
Hàn Bùi Vân ôm túi chặt hơn, cắn chặt răng khóc thầm. Bên trong là đồ dùng cá nhân mà bác sĩ lấy ra giao cho Chu Cần cất giữ, trong đó có quần áo của Cố Cảnh Hàm và chiếc đồng hồ cô ấy đang đeo, màu sắc ban đầu của quần áo hoàn toàn không còn nhìn thấy được nữa, sau khi máu đông lại, nó hiện ra một màu đỏ sậm kỳ lạ, tỏa ra mùi máu gắt mũi.
Trong một nỗ lực phi thực tế để cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Cố Cảnh Hàm từ động tác này, Hàn Bùi Vân đã ôm rất lâu, nhưng chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Cô không thể sống thiếu Cố Cảnh Hàm, chỉ cần ngồi đây tưởng tượng về cuộc sống không có cô ấy trong tương lai cũng đủ đau đớn muốn g iết chết cô rồi.
Lúc An Ca mất tích, cô mất lý trí giận chó đánh mèo trút lên Cố Cảnh Hàm, lúc đó làm sao nỡ lòng nói "Không có chị cũng không sao".
Đó là Cố Móng Heo, người duy nhất luôn tỏ thái độ tốt với cô, chỉ ở trước mặt cô làm hành động ngốc nghếch, suốt ngày không ngừng nói sẽ cưới cô, câu nói muốn kết hôn với cô luôn treo bên miệng....
Làm sao có thể không sao khi mất đi một Cố Móng Heo, người đã khiến cô sẵn sàng ôm lấy thế giới một lần nữa?
Hàn Bùi Vân khóc đến mức mất kiểm soát, Chu Cần ở bên cạnh đưa khăn giấy cho cô, cô cầm lấy nhưng lại quên lau.
Trên quần áo của Chu Cần cũng dính đầy máu, chuyện xảy ra cũng đã qua hai tiếng, tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại, trong đầu đều nghĩ đến cảnh tượng khi cô đi cùng An Ca vào trong đó.
Trong đó bừa bộn, Cố Cảnh Hàm nằm trên vũng máu, da tái xanh, mắt nhắm nghiền, không còn sức sống.
Xe cấp cứu tới, cảnh sát cũng tới, sau đó cô ngơ ngác lên xe cứu thương tới đây, lập tức gọi điện cho Hàn Bùi Vân.
"Cố Hàn, đừng lo lắng." Chu Cần muốn nói mấy câu an ủi, nhưng vừa mở miệng, liền phát hiện mình nói hết thảy đều là vô ích.
Dù là ai thì cũng không khỏi lo lắng khi nhìn thấy quần áo đẫm máu.
Ngay cả bản thân cô cũng không chắc liệu sếp có thể vượt qua được hay không.
"Làm sao tôi có thể nói với chị ấy như thế chứ?" Hàn Bùi Vân mắng bản thân trong lòng vạn lần, lẩm bẩm nói mấy lời Chu Cần nghe không hiểu, "Chị ấy không nên quen biết tôi, chị ấy nên làm Cố tổng ngày xưa thì tốt rồi, làm một Cố Cảnh Hàm không có cảm xúc, máu lạnh vô tình thì tốt rồi, sao lại gặp được tôi chứ?"
Chu Cần im lặng, cô có thể nghe thấy lời nói của Hàn Bùi Vân tràn đầy tự trách, ngập ngừng mở miệng: "Đối với Cố tổng mà nói, gặp được cô Hàn là một việc rất quan trọng."
Hàn Bùi Vân không nghe vào tai, vẫn khóc.
"Tôi đi theo Cố tổng nhiều năm, sau khi quen biết cô, tôi mới biết hoá ra cô ấy có thể cười vui vẻ như thế, cũng là một người có h@m muốn, có cảm xúc." Chu Cần nhớ lại chút chuyện, có chút buồn cười nhưng cũng chua xót, "Có một lần, Cố tổng hỏi tôi, hôn môi là như thế nào, còn tỏ thái độ rất hiếu học mong chờ, khiến tôi choáng theo."
Nước mắt Hàn Bùi Vân chảy dài, khoé môi giật giật, đây quả thực là chuyện mà Cố Móng Heo ngốc nghếch kia dám làm.
"Cố tổng rất sợ đau nên lúc chọn sinh Lịch Lịch, cô ấy đã chọn sử dụng công nghệ mới thay vì tự mình mang thai. Cách đây không lâu, cô ấy nói với tôi cô ấy đang mang thai đứa con của cô, tôi thực sự rất sốc."
Ý định ban đầu của Chu Cần là muốn nói với Hàn Bùi Vân, sếp nhà cô không cảm thấy bản thân không nên gặp cô ấy, việc hai người gặp được nhau là chữa lành.
Cô chưa nói xong, thì thấy đối phương khóc lớn hơn, giống như muốn đem cái túi kia dung nhập vào cơ thể.
Hàn Bùi Vân sắp không thể thở được, Cố Móng heo của cô chảy nhiều máu như thế chắc đau lắm, bây giờ còn nằm trong phòng phẫu thuật, những dụng cụ kia ra ra vào vào cơ thể cô ấy, còn kim chỉ khâu thịt lại, Cố Móng Heo sợ đau thì phải làm sao....
Cô ấy chắc hẳn sợ lắm.
Nhưng bản thân cô chỉ có thể ngồi bên ngoài, không làm gì được hết, không làm gì được cả.
Chu Cần nhận ra mình đã nói sai nên xấu hổ ngậm miệng lại, không nói nữa.
Lúc An Ca ngủ say, thân hình cuộn tròn, ôm Peppa Pig trong tay, có lúc khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lúc thì cả cơ thể run lên.
Mũi của con gấu cũng dính đầy máu, Hàn Bùi Vân nhẹ nhàng xoa xoa.
An Ca vô thức ôm con gấu, không dùng chút sức nào, vừa chạm vào, nó liền rơi khỏi tay cô nhóc và rơi xuống đất.
Hàn Bùi Vân muốn nhặt lên, nhưng An Ca lại đang gối trên đùi cô, cúi xuống không được.
Chu Cần thấy thế, lập tức nhặt con gấu lên đưa cho Hàn Bùi Vân: "An Ca rất quý trọng nó."
Lúc rời khỏi hiện trường, dù An Ca rất sợ nhưng vẫn không quên mang nó đi theo.
"Trong đó có đoạn ghi âm của Lịch Lịch." Hàn Bùi Vân lúc này mới ý thức được mình vội vàng đi tới, không quay lại phòng bệnh chào Lịch Lịch.
Ba mẹ Cố Cảnh Hàm đến giờ vẫn chưa biết Cố Cảnh Hàm đang cấp cứu, nếu cô ấy thật sự...
Cô không dám nghĩ tới chuyện đó nữa.
Trong lúc nhất thời không có người lên tiếng, bầu không khí im lặng khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
Có lẽ có thể nghe giọng nói của Lịch Lịch sẽ cảm thấy an ủi phần nào?
Hàn Bùi Vân đã nhìn thấy bọn nhỏ sử dụng con gấu này, cô nhéo tay phải con Peppa Pig, đôi mắt cô dịu đi, trong mắt vẫn còn nước mắt.
Bắt đầu bằng một tiếng thở hổn hển khó khăn, lông mày của cô ấy nhíu lại vì hoang mang, rồi cô áp món đồ chơi lại gần tai mình.
"Tôi..." Đó là giọng nói của Cố Cảnh Hàm, chỉ nói một từ, sau đó trống vài giây, nhưng nếu nghe kỹ, có thể nghe thấy hơi thở hỗn loạn yếu ớt mà con người tạo ra khi chịu đựng đau đớn đến giới hạn.
Đồng tử Hàn Bùi Vân lập tức giãn ra, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Cô ấy phải chịu bao nhiêu đau đớn?
"Nếu con không còn nữa, ba mẹ nhận Tiểu Vân làm con gái nuôi đi, giúp em ấy cùng nhau nuôi dạy con của bọn con trưởng thành." Giọng của Cố Cảnh Hàm tuy rất nhỏ nhẹ, nhưng nhấn mạnh từng chữ, chỉ nghe thôi cũng đủ biết, cô ấy đã cố gắng duy trì tỉnh táo, nói rõ ràng những lời này.
Hàn Bùi Vân kìm nén tiếng nức nở trong cổ họng, cô muốn nghe rõ từng lời Cố Cảnh Hàm nói.
Đây là gì chứ? Là di ngôn sao?
Sao đồ ngốc này đến lúc này không quan tâm đ ến bản thân, mà còn lo lắng đến tương lai sau này của cô chứ?
"Toàn bộ tài sản đứng tên con, ba mẹ để lại cho Tiểu Vân đi, đừng làm khó em ấy, mấy năm qua em ấy sống một mình... thật sự không dễ dàng... con...." Nói đến đây, lời nói đứt quãng.
Hàn Bùi Vân khẩn trương nhặt món đồ chơi lên, vẻ mặt hoảng sợ, tựa như đang nhìn Cố Cảnh Hàm ngã xuống trước mặt mình.
Giọng nói đó lại vang lên: "Con đã hứa sẽ cưới em ấy, nhưng chưa làm được... từ trước đến sau này sẽ thiếu em ấy rất nhiều."
Chu Cần ở bên cạnh cũng nghe được đoạn ghi âm, cô biết Cố Cảnh Hàm rất yêu Hàn Bùi Vân, nhưng nó vượt qua sức tưởng tượng của cô, một dòng nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt nghiêm nghị.
Tưởng đâu ghi âm sẽ kết thúc ở đây, Hàn Bùi Vân che lại đôi mắt sưng đỏ tẩy vì khóc, định nghe lại lần nữa.
"Hàn Bùi Vân." Con gấu cỡ lòng bàn tay nằm trong lòng bàn tay cô, đột nhiên đọc ra tên của cô.
Hàn Bùi Vân lập tức sửng sốt, Cố Cảnh Hàm hiếm khi gọi cô bằng tên đầy đủ như vậy, lần duy nhất có thể nhớ được chính là lúc ép cô hứa không chia tay.
"Sau này..." Giọng của Cố Cảnh Hàm dần yếu đi, Hàn Bùi Vân chăm chú nghe, trong mắt ngấn lệ, phát hiện Cố Cảnh Hàm tựa hồ đang khóc.
Nỗi đau trong lòng không thể đo lường được.
"Nếu gặp được người em thích, em có thể tiếp nhận, đừng lo lắng cho chị." Cố Cảnh Hàm tựa hồ không còn chút sức lực nào nữa, cuối cùng chỉ có một tiếng thở dài nhẹ nhàng, đoạn ghi âm kết thúc tại đây.
Hàn Bùi Vân không có dũng khí nghe lại, tên ngốc kia đang nói cái gì vậy?
Từ lúc hai người chỉ là bạn bè, bởi vì không muốn An Ca gọi người khác là ba, ngang ngược vô lý không cho phép cô hẹn hò với người khác, thế mà bây giờ nói nhảm gì thế!
Người cô thích chỉ có cô ấy, cô vẫn đang chờ Lịch Lịch khoẻ, gia đình cách cô có thể ở bên nhau vui vẻ, sau đó nuôi dạy bọn trẻ trưởng thành, cùng nhau đi đến già, chết còn phải chôn một chỗ.
Sao có thể dễ dàng nói được câu, bảo cô ở bên người khác chứ?
Chu Cần bất đắc dĩ đứng dậy, khăn giấy vốn định đưa cho Hàn Bùi Vân, khi nhìn lại thì thấy bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay, sắp bị bóp nát nhưng lại không dùng đến, chần chừ rồi yên lặng hạ tay xuống.
Bi thương kia như muốn nhấn chìm người ta trong đó, mà cô chỉ đứng ở bên nhìn, cũng đã cảm tháy khó thở rồi.
Chu Cần ấn chiếc khăn giấy định đưa cho Hàn Bùi Vân vào khóe mắt mình, Chu Cần không đành lòng nhìn nữa, nếu sếp thật sự đi rồi, cô cảm thấy Hàn Bùi Vân cũng muốn đi theo, nói gì đến việc chấp nhận người khác chứ?
Sợ đánh thức An Ca đang ngủ, Hàn Bùi Vân lúc khóc cắn đốt ngón trỏ, đợi đến khi cảm xúc hoãn lại mới buông ra, trên làn da trắng nõn để lại vết máu.
Cô không cảm nhận được cơn đau, nhìn chằm chằm vào An Ca trên đùi mình một lúc lâu mà không chớp mắt.
Khi đó cô nói với Cố Cảnh Hàm nhất định phải mang An Ca về, chứ nếu không sau này không biết phải đối mặt gương mặt Cố Cảnh Hàm – phiên bản trưởng thành của An Ca thế nào.
Nhưng... An Ca đã trở lại, nhưng Cố Cảnh Hàm lại không còn nữa, cô làm sao có thể đối mặt An Ca?
Đèn báo trong phòng phẫu thuật vụt tắt, cơ bắp Hàn Bùi Vân căng lên, cô ôm An Ca chậm rãi đứng dậy.
Chu Cần lo cô không chịu nổi nên tiến tới ôm An Ca vào lòng, khi bế cô nhóc lên, cô nhóc mở mắt ra, chớp mắt hai cái rồi tỉnh dậy.
"Dì Tiểu Chu." An Ca nhìn quanh, phát hiện mình vẫn đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật.
Chu Cần gật đầu, mỉm cười với đứa trẻ, làm động tác im lặng.
Cánh cửa mở ra, một bác sĩ mặc đồ phẫu thuật đến gần họ, mỗi một bước tới gần của bác sĩ, là một lần tim Hàn Bùi Vân thắt lại, bởi vì run rẩy, túi nhựa trong tay phát ra tiếng xào xạc, càng làm người ta cảm thấy bất an hơn.
"Ai trong các cô là người nhà bệnh nhân?" Ánh mắt bác sĩ đảo qua hai người lớn.
"Tôi." Hàn Bùi Vân đáp.
"Lượng máu chảy ra vượt quá 3000ml, vết đâm sau lưng không trúng vị trí nguy hiểm, con dao trên ngực chỉ cách tim 5 centimet, chỉ cần lệch một chút thì đã chết ngay tại chỗ." Bác sĩ cảm khái mạng lớn, giọng điệu thay đổi: "Đứa trẻ trong bụng không giữ được, sau này cũng không thể mang thai. Nhưng may là kịp thời đưa tới, bây giờ máu đã ngừng chảy, còn phải tiếp tục truyền máu."
Chỉ trong một đoạn ngắn ngủi, tâm tình Hàn Bùi Vân giống như tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường, chỉ cần Cố Cảnh Hàm có thể sống sót, cái khác đều không quan trọng.
Cô không chắc chắn hỏi: "Là không nguy hiểm đến tính mạng sao?"
Bác sĩ không nói gì, chỉ nói vẫn cần theo dõi, thấy người nhà bình tĩnh lại, bác sĩ bình tĩnh nói thêm: "Nhưng bệnh nhân bị sốc do mất máu nhiều, tế bào não có thể bị thiếu oxy trầm trọng, thoái hoá, thậm chí hoại tử."
Hàn Bùi Vân sững sờ, trên tay vẫn cầm Peppa Pig.
Chu Cần tựa hồ hiểu được bác sĩ nói gì, nhưng lại không dám nói gì, lo lắng nhìn xem phản ứng của Hàn Bùi Vân.
"Chúng tôi phải đem mọi phán đoán tình trạng của bệnh nhân cho người nhà bệnh nhân biết." Bác sĩ đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng này nói thẳng: "Bệnh nhân có thể sẽ trở thành thực vật."
Nói xong, bác sĩ quay lại phòng phẫu thuật.
Hàn Bùi Vân trông giống như một hóa thạch, đối mặt với khe hở của cánh cửa đóng kín, không có biểu hiện hay cử động.
Chu Cần thấy cô đã ngừng khóc, không biết bây giờ cô đang nghĩ gì.
Hàn An Ca bảo dì Tiểu Chu đặt cô xuống, đi đến chỗ mẹ, nắm tay mẹ và cùng nhau nhìn về phía cửa.
"Mẹ Cố sắp ra ngoài ạ?"
Hàn Bùi Vân ừ một tiếng, cúi mặt xuống nhìn An Ca.
Hàn An Ca ngẩng đầu, trên mặt có vài vết máu đông, hỏi: "Mẹ, người thực vật là sao ạ? Vậy là sau này mẹ Cố sẽ giống như bông hoa, cần tắm nắng cần tưới nước sao ạ?"
Chu Cần nghe không nổi nữa, lời nói trẻ con tuy ngây thơ vô tội, nhưng đối với Hàn Bùi Vân, những lời này không khác gì đâm một dao vào tim cô ấy.
"Nếu như vậy..." Hàn Bùi Vân chậm rãi nói, lời nói có chút hoảng hốt.
Chu Cần nhìn thấy Hàn Bùi Vân đang cười với con gái, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ kia.
Với giọng điệu tựa như cam chịu, trong mắt rưng rưng nước mắt, cô nhẹ nhàng nói: "Vậy mẹ sẽ chăm sóc mẹ ấy cả đời."