Tin tức Xích Lung
Vương đến Tuý Hồng Lâu làm loạn một trận truyền đi như sấm. Lời đồn phố
chợ càng thêu dệt càng phi thường phong phú đủ màu sắc. Lúc đầu là phò
mã gia bắt gặp Xích Lung Vương ở thanh lâu, ngại nàng đến nơi phong hoa
nhục mạ hoàng uy nên khuyên ngăn mấy câu, hai bên xảy ra tranh chấp. Sau lại đồn thành Xích Lung Vương ở Tuý Hồng Lâu trêu ghẹo phò mã gia, nghĩ muốn cướp sắc, nối tình phu thê bị phò mã gia cự tuyệt mới nổi cơn tam
bành đập phá hăm doạ. Phò mã gia là người trung trinh thế nào, đương
nhiên là nhất quyết không khuất phục.
Có người còn đồn đặc sắc
hơn, kể rằng phò mã gia bắt gặp Xích Lung Vương ôm tiểu tình nhân trong
Tuý Hồng Lâu, kẻ này chính là nguyên nhân khiến tình nghĩa vợ chồng giữa Xích Lung Vương và phò mã gia tan vỡ, dẫn đến hoà ly ngươi cưới ta gả
không liên quan đến nhau như hôm nay. Gặp lại kẻ khiến mình bị cắm sừng
trong lòng phò mã gia dĩ nhiên không dễ chịu, Xích Lung Vương còn mang
tiểu tình nhân ra so sánh với phò mã gia, nhục mạ đến mức này chính là
tức nước vỡ bờ. Phò mã gia vùng lên tát Xích Lung Vương, hai bên choảng
nhau khói lửa mịt mù. Mama chủ quản Tuý Hồng Lâu phải vừa quỳ vừa khóc
từ tầng dưới lên mới khuyên được Xích Lung Vương ngừng tay.
Một
đồn mười mười đồn trăm, Xích Lung Vương ngang ngược bá quyền luôn là chủ đề chưa bao giờ giảm nhiệt. Mấy sĩ tử kinh thành còn múa bút phác họa
vài bức tranh tả cảnh nàng làm loạn thanh lâu, dáng vẻ hung tợn giương
kiếm khua đao đập phá, bên tay ôm tiểu mỹ nhân yêu kiều. Mấy bức tranh
như vậy đầu hôm nay bán ra vô cùng đắt.
Tin tức náo nhiệt thế này làm sao không đến tai Hoàng Thượng. Nghe nói lúc thượng triều long nhan cười rộ lên, còn cao hứng bình phẩm một câu: “Phò mã gia sao lại đến
thanh lâu vậy?”
Người nói một câu cả triều lặng phắt. Mọi người
chỉ lo lấy Xích Lung Vương làm nhân vật chính, bỏ qua mất điểm trọng
đại. Người văn nhã thanh cao như phò mã gia sao lại đến chốn phong hoa
tuyết nguyệt để chạm mặt Xích Lung Vương vậy nhỉ?
Nhờ ơn thánh
thượng tin đồn ngày càng thêm nhiều chi tiết để vẽ vời, như rồng thêm
cánh, như rắn thêm chân. Mà vị thánh thượng không ngại nhân gian bát
nháo ấy lại vô cùng điềm nhiên viết xuống bốn chữ “phồn hoa thịnh thế”
đưa cho Tiền tổng quản, một lời hạ lệnh xuống khiến gương mặt ông ấy
biến đổi đủ loại biểu cảm.
Triệu Huyền Nguyệt đang xử lý công vụ
đột nhiên hắt hơi những năm cái. Nàng gãi mũi, thầm nghĩ hôm nay trời
đặc biệt lạnh, muốn tìm chỗ nào nhóm một đống lửa, co người lại ngủ. Đám người xung quanh run cầm cập nhìn nàng ngáp cả hơi dài. Bọn họ đến thở
cũng không dám thở, mấy hôm nay Vương gia đặc biệt chăm chỉ, sáng sớm đã có mặt giải quyết công vụ, thượng triều hạ triều đúng giờ, quy định
siết chặt đến không thở được, quá đáng hơn là quân lực cứ một ngày lại
lôi ra xếp lại ba lần. Tướng lĩnh gác cửa cung cũng ba ngày thay một
người, chẳng còn nhìn ra gương mặt nào quen gương mặt nào lạ. Đến cấm vệ quân cũng bị nàng gọi thiết kiến đều đặn hai lần một ngày.
Bây giờ trên dưới kinh thành siết chặt bảo hộ đến một con kiến cũng không lọt.
Tướng lĩnh Xích Lung Quân như bọn họ không biết nên khóc hay cười.
Vương gia chăm lo công vụ là chuyện đáng biểu dương, nhưng điên cuồng lao vào làm việc mỗi ngày còn khắt khe đến không khí đặc sánh thế này bọn họ
chỉ mong người trở lại như lúc vừa cưới Vương quân thôi.
Cả một bọn không hẹn mà gặp đều có chung một ý niệm, Vương gia người lại lấy phu quân đi có được không?
Triệu Huyền Nguyệt không phải loại người có thể đọc suy nghĩ nhưng bầu không
khí khó thở này nàng cũng nhận ra. Nhìn qua nhìn lại một bàn sổ sách xử
lý gọn gàng, mặt trời bên ngoài chỉ mới về trưa, nàng dứt khoác đứng
dậy, quyết định đi Hình bộ một chuyến. Tư môn lang trung bên tư môn ti
của Hình bộ hôm trước có báo lại đã phát hiện mấy cái xác trong cỗ xe
ngựa không người đánh chạy như điên ra cửa thành. Chuyện này kỳ thực quỷ dị khiến tư môn ti nháo một trận rất lớn. Người chết hình như là ngoại
thích của Lại bộ Thượng thư.
Mặc kệ là ai, kẻ dám giết người trên đất Lưu, người đứng sau bọn chúng chẳng những lá gan lớn mà não hình
như cũng không dùng được rồi.
Thấy Triệu Huyền Nguyệt rời khỏi,
cả một đám người mới thở phào được. Tứ đại hùng tướng thay phiên nhau ai làm việc đó, xong sớm còn đi tiêu dao, tránh để Vương gia bắt được kẽ
hở rồi mắng cho vài trận. Người cần sắp xếp hồ sơ thì sắp xếp, cần chỉnh đốn binh lực thì chỉnh đốn, cần luyện binh thì luyện binh, cần gác cung thì gác cung, vội vội vàng vàng chia nhau tản đi hết.
Triệu
Huyền Nguyệt một đường bước ra ngoài, cung nữ thái giám thấy nàng đều
vội vàng quỳ rạp xuống một bên, đợi nàng đi khuất dạng mới dám đứng lên
chạy biến.
Nàng bước một chân vào Hình bộ, bên trong đang nháo
nhào đột nhiên yên lặng hồi lâu, ai nấy tròn mắt nhìn nhau rồi nhìn
nàng, lập tức hồn về với xác nhất nhất quỳ xuống hô:
“Bái kiến Xích Lung Vương điện hạ!”
Triệu Huyền Nguyệt hạ mắt nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói: “Miễn lễ.”
Bọn họ mười người như một luôn miệng tạ ơn. Sự xuất hiện của nàng kỳ thực
dọa đám người Hình bộ muốn hỏng. Hình bộ Thượng thư lồm cồm đứng lên kéo theo thị lang nói cái gì sang Ngự sử đài cùng Ngự sử đại nhân nghị sự.
Hình bộ thị lang lại loay hoay mãi không nhặt được hết mớ sổ sách rơi
loạn trên sàn. Tần Thượng thư chờ không được đành bỏ của chạy lấy người
trước.
Cũng may người Triệu Huyền Nguyệt muốn tìm không phải lão. Nàng đảo mắt nhìn một vòng, Tư môn lang trung Phùng Chính thấy nàng
liền mừng muốn phát khóc thiếu điều chạy đến ôm chân bái tạ. Hắn là đệ
đệ của Phùng Tăng, tính tình lại có phần ôn hoà hơn hẳn. Nàng liếc mắt
trong đám người nhìn ra hắn liền sải bước đi đến, không may thế nào vừa
vặn đạp lên quyển sổ sách bên dưới, giẫm cả lên tay Hình bộ thị lang.
Hắn kêu lên khiến nàng giật bắn người lùi bước. Phùng Chính chạy đến cúi đầu nhìn Hình bộ thị lang, tròn mắt nom ngạc nhiên lắm: “Hà thị lang
hôm nay sao bất cẩn vậy?”
Hà thị lang kia lại không trả lời,
nàng thoáng thấy vành tai hắn đỏ ửng, cả thân hình còn không kiềm được
run rẩy. Nàng nghĩ hắn sợ, đành cúi người giúp hắn nhặt sổ sách. Phùng
Chính cũng bối rối phụ một tay. Đến khi sổ sách cao qua đầu được xếp
ngay ngắn trên tay, Hà thị lang kia mới hoàn hồn, cúi đầu lễ phép nói:
“Thần Hà Diên Thanh, đa tạ đại ơn giúp đỡ của Vương gia.”
“Cũng chỉ nhặt mấy quyển sổ, không tính là gì.” Triệu Huyền Nguyệt xua xua tay, ý bảo không cần quỳ xuống hành đại lễ.
Hà Diên Thanh vội vàng để hết sổ sách lên thư án bên cạnh, vuốt tay áo
đứng thẳng lưng cong môi cười vừa độ nói: “Tính ra Vương gia đã giúp
thần những ba lần rồi.”
Hắn mong nàng nhớ, nhưng lại cảm thấy
mong ước của bản thân kỳ thực quá xa vời. Một đại nhân vật như nàng làm
sao nhớ ra nam nhân không biết cả tên họ gặp ở thanh lâu. Dù thế nào đi
nữa hắn cảm thấy trời cho hắn cơ hội gặp lại nàng đó chính là duyên phận hắn nhất định phải nắm chắc.
Triệu Huyền Nguyệt thấy hắn nhìn
thật quen mắt, lại đảo tầm nhìn xuống ngọc bội treo bên thắt lưng Hạ
Diên Thanh mới vỡ lẽ: “Là ngươi à?”
Nàng cong môi cười, kỳ thực
rất hiếm khi đi lại trong cung còn gặp người quen khiến tâm tình nàng có chút vui vẻ. Hạ Diên Thanh gật đầu lia lịa, trong lòng không nhịn được
cảm giác lâng lâng. Nàng nhớ, hoá ra nàng vẫn còn nhớ. Ngày đó nàng liếc mắt một cái liền nhận ra hắn không phải tiểu quan thanh lâu, còn khuyên hắn công tử gia không nên đến những nơi thế này. Mấy chỗ như thanh lâu ở Lưu Quốc không chỉ có nam nhân biến thái mà cả nữ nhân cũng biến thái,
nhưng để gặp được nàng mấy ngày sau hôm nào hắn cũng đến dạo mấy vòng
phố hoa. Kết quả cả bóng lưng nàng cũng không thấy.
Ai ngờ được có thể chạm mặt nhau ở nơi như Hình bộ thế này.
Phùng Chính bị đá sang một bên nhất thời chịu không nổi ho nhẹ vài tiếng,
nhắc nhở: “Hà thị lang không phải cần đi sắp xếp lại kho sổ sách sao?
Tần Thượng thư trở về nhìn thấy sẽ không vui đâu.”
Hà Diên Thanh đang mơ mơ màng màng bị đánh tỉnh. Hắn có chút lúng túng cúi đầu lén
nhìn Triệu Huyền Nguyệt, uốn lưỡi mấy lần mới mở miệng dè dặt hỏi:
“Vương...Vương gia...Nghe nói lúc trước người từng quản lí Hình bộ,
không biết về sau thần có thể...có thể tìm người học hỏi vài điều
không?”
Hà Diên Thanh hỏi, Phùng Chính đơ, cả Triệu Huyền Nguyệt
cũng đơ. Trong lòng nàng vô cùng ngạc nhiên. Bình thường không ai hỏi
nàng chỉ giáo này nọ, bọn họ nhận công vụ đều tự đi giải quyết, thân ai
nấy lo. Đột nhiên có người xin lĩnh giáo, nàng nhịn không được chút cảm
giác thành tựu trỗi lên. Hà Diên Thanh lén liếc nhìn sắc mặt nàng, được
rồi nàng không có biểu tình gì đặc biệt, cũng chỉ là một mảng bình thản. Hắn âm thầm lên tinh thần, đợi trách phạt. Phùng Chính bên cạnh cũng
lẩm nhẩm cầu siêu cho Hà Diên Thanh. Hà thị lang này chính là thăng tiến quá nhanh nên có phần lớn gan lớn mật.
Triệu Huyền Nguyệt nghĩ
nghĩ một lúc mới khoanh tay chống cằm gật gật đầu: “Mấy hôm nay bản
vương cũng khá quan tâm vài vụ án của Hình bộ...Được rồi, có tình tiết
vụ án nào không hiểu ngươi cứ đến thẳng Binh bộ tìm bản vương.”
Từ sau vụ lùm xum buổi yến tiệc Hoàng Thượng liền ném Binh bộ cho nàng
quản. Chuyện ở Binh bộ đa phần đều giải quyết trên giấy mực, nàng phê
công văn xong liền để cho Binh bộ Thượng thư xử lí. Ở Xích Lung Quân đại khái ra vào cũng chỉ bao nhiêu việc cố định, chớp mắt mở mắt cũng xong. Kể ra bận thì có bận nhưng nhân lúc rảnh rỗi nên làm thêm vài việc kiếm bổng lộc.
Mấy hôm nay nàng nghĩ muốn qua lại một chút với Hình
bộ, suy đi nghĩ lại một lúc quyết định nên xuất phát từ chỗ người quen,
đi từ Tư môn ti lên trước. Không ngờ ngoài ý muốn thu thập được Hình bộ
thị lang. Nàng có chút kiêu ngạo hất cằm, ai nói đi thanh lâu toàn việc
xấu nào.
Triệu Huyều Nguyệt hái được lợi, Hà Diên Thanh bên kia
lại càng lâng lâng. Hắn liên tục cúi đầu tạ ơn rồi ôm chồng công văn đi
mất. Triệu Huyền Nguyệt không có nhìn theo hắn, chỉ quay sang vỗ tỉnh
Phùng Chính đang há hốc mồm đứng bên cạnh. Hắn vội vàng dẫn đường nàng
đến Tư môn ti, từ từ thuật lại nội dung án tình cho nàng nghe.
Triệu Huyền Nguyệt vừa đi vừa nghĩ, hình như nàng đã quên mất chuyện gì đó.
Đảo mắt qua lại một lúc, nghĩ đến Hàn Diên Thanh luống cuống tay chân
kia liền nhớ mình đã hứa với tiểu quan ở Tuý Hồng Lâu sẽ ban thưởng cho
hắn. Vậy mà quên bẵng đi tận mấy ngày liền. Triệu Huyền Nguyệt vỗ trán,
mò tìm trong vạt áo một thanh chuỷ thủ khảm kê huyết thạch. Nàng huýt
sáo gọi thiếp thân ám vệ ra. Người kia một thân đen tuyền lập tức xuất
hiện phục lệnh. Nàng phân phó hắn mang theo thanh chuỷ thủ, tìm một cái
hộp gấm lịch sự nhét vào, đem đến Tuý Hồng Lâu tặng cho Cẩn Vân công tử.
Thiếp thân ám vệ không nhiều lời chỉ vâng một tiếng lập tức cầm vật rời đi. Cơm có thể ăn chực nhưng lời đã nói ra nhất định không được thất hứa. Triệu Huyền Nguyệt an tâm tiếp tục nghiên cứu vụ án, hoàn
toàn không để biểu tình quái dị của Phùng Chính vào mắt.
Bên
này Hoa mama chủ quản Tuý Hồng Lâu xoắn khăn tay, đập mấy cái bình sứ
chửi đổng lên. Con mẹ nó không nghĩ tới đường đường Xích Lung Vương lại
đến thanh lâu ăn chực, còn ngồi phòng bao cao cấp, gọi đồ tốt nhất, cô
nương, tiểu quan ưu tú nhất, cuối cùng cả một xu cũng không trả. Bà đây
đợi những mười ngày rồi, ngoại trừ ba cái tin đồn càng đồn càng chẳng ra làm sao kia hoàn toàn chẳng thấy Xích Lung Vương hó hé gì đến chuyện
rót ân huệ.
Bà nhịn không được cơn tức này, mặt mũi suốt ngày đối với ca cơ, mỹ nhân cùng tiểu quan hầm hầm như muốn nuốt người. Thê thảm nhất chính là Cẩn Vân. Ngày hôm đó hắn trực tiếp hầu Xích Lung Vương,
hầu thế nào mà cả một đồng bạc cắc cũng không có, nghe nói ngồi chưa quá ba khắc đã bị đuổi ra. Chẳng bù với Mao tướng quân, ra tay hào phóng
như vậy, mỗi người hầu nàng đều được tặng không ít thứ, từ ngân lượng
đến cả tuấn mã cũng có. Thật sự so người với người có thể tức chết mà.
Càng nghĩ Hoa mama càng muốn nổ tung. Bà đùng đùng đạp cửa phòng Cẩn Vân,
hung hăng chỉ tay mắng: “Ngươi lề mề cái gì? Còn không mau chóng ôm đàn
cút xuống dưới cho lão nương!”
Cẩn Vân đang dùng thuốc xoa xoa
hai bàn tay sưng đỏ, lặng lẽ đóng hộp thuốc lại, cười khổ gật đầu. Hắn
nhắm nửa mắt cũng biết bản thân đang bị mang ra trút giận. Nhưng thân đã ở thanh lâu, làm sao có thể tự làm chủ. Hắn không chút phản kháng ôm
đàn bước xuống lầu tiếp tục công việc.
Hắn vừa bước ra khỏi cửa
phòng gia đinh gác cửa đã vội vàng nhào vào, vô cùng luống cuống gào
lên: “Mama ngươi đến....đến xem....”
“Cái rắm gì nữa?” Hoa mama thiếu điều muốn xung thiên gắt lên, còn cái chuyện chết toi gì cứ kéo đến đi.
Gia đinh nuốt xuống cổ họng khô nóng, cố gắng giữ vững tinh thần đáp:
“Người đến là ngự tiền thái giám của Hoàng Thượng, đến ban bảng hiệu cho chúng ta.”
Lời này vừa dứt tựa như sấm sét giữa trời quang,
không đúng là cầu vồng sau cơn mưa, Hoa mama chấn kinh lảo đảo thiếu
điều ngã nhào. Ngay cả Cẩn Vân đứng bên ngoài cũng suýt chút ôm không
nổi huyền cầm trên tay. Hắn nép người nhìn xuống, quả nhiên cả một đám
người từ nhỏ đến lớn của Tuý Hồng Lâu đang quỳ rạp trên sàn. Hắn cũng tự nhiên đặt huyền cầm sang bên cạnh, trực tiếp quỳ gối.
Hồng mama chân nọ đá chân kia chạy xuống, vô cùng quy củ nghe ngự tiền thái giám
thuật lại khẩu dụ ban thưởng của Hoàng Thượng. Bà ta rối rít dập đầu tạ
ơn, vội vàng nhận lấy tấm bảng hiệu ngự ban. Đợi một đoàn thái giám rời
đi rồi Hồng mama lập tức cho người treo bảng hiệu lên tiền môn, kéo tấm
lụa đỏ xuống. Bốn chữ “phồn hoa thịnh thế” thếp vàng vô cùng uy phong
tỏa sáng cả một góc. Tấm bảng “Tuý Hồng Lâu” lại được treo ở hành lang
phía trên tiền sảnh, người người ra vào vẫn có thể nhìn thấy.
Cẩn Vân có chút muốn nghẹn nhìn Hoa mama cười không nhặt được mồm giữa một
đống người vây tới chúc mừng xem náo nhiệt. Chẳng đợi hắn có cơ hội tiêu hoá hết, nam tử quấn hắc y che kín người, tay ôm hộp gấm đỏ bước tới
hướng Hoa mama yêu cầu gặp hắn, còn nói là có quà của Xích Lung Vương
muốn chuyển cho hắn.
Trái tim Cẩn Vân nhảy lên theo ánh mắt của
Hoa mama. Hắn không nhịn được rối rắm. Cứ nghĩ nàng chỉ thuận miệng nói
ban thưởng gì đó, đã qua rất nhiều ngày cả tiền phòng bao nàng cũng
không có trả, nào đến lượt hắn được hưởng dụng này nọ. Cứ như vậy Cẩn
Vân tròn mắt nhìn vị kia theo sau Hoa mama từng bước tiến về phía mình.
Hắn nghe bà ấy đon đả giới thiệu:
“Đây chính là Cẩn Vân công tử, đệ nhất cầm sư của Tuý Hồng Lâu chúng ta.”
Vị kia liếc mắt qua hắn, nửa gương mặt đều dùng vải đen che kín, không thể thấy được biểu cảm, chỉ nghe gả trầm giọng, hai tay nâng hộp gấm từ tốn nói: “Đây là quà Xích Lung Vương gửi cho Cẩn Vân công tử.”
Sau
đó liền im lặng, tuyệt nhiên không nhiều lời. Cẩn Vân mơ mơ hồ hồ nhận
lấy hộp gấm ôm trong lòng, lại mơ mơ hồ hồ nhìn người kia quay đầu đi
mất. Mãi một lúc sau nghe tiếng Hoa mama ngọt giọng nói, hắn mới hoàn
hồn:
“Cẩn Vân bảo bối a~ Đêm nay ngươi không cần chơi đàn nữa,
trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi. Xem kìa, bàn tay ngọc ngà này sao lại để thành ra như vậy. Mama nhìn thấy cũng thực đau lòng. Ngươi nhanh
nhanh trở về bồi dưỡng thân thể, lần sau Xích Lung Vương đến thấy ngươi
thương tích thế này nhất định sẽ đau lòng.”
Nghe Hoa mama nói mấy lời này, Cẩn Vân kém chút nhịn không được hét lên, hắn khi nào lại
quý giá như vậy. Nhưng bao nhiêu năm tôi luyện trong chốn thanh lâu này
Cẩn Vân biết cái gì cần phải nhịn, cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Hắn không dong dài chỉ sai người mang cầm trở về phòng.
Cánh
cửa khép lại, chỉ còn mình hắn bên trong căn phòng tỏa hương nhàn nhạt,
rèm trướng tuỳ ý bay. Hắn ngồi xuống bàn trang điểm, thật cẩn thận mở
hộp gấm ra. Thanh chuỷ thủ nạm kê huyết thạch lập tức thu hút ánh mắt
hắn. Cẩn Vân nâng chuỷ thủ lên, tỉ mỉ di chuyển ngón tay cảm nhận từng
nét hoa văn khắc bên trên. Màu đỏ của kê huyết thạch khiến hắn đặc biệt
yêu thích.
Chợt hắn nhớ từng có người nhắc qua, phàm là bậc võ
tướng rất hay tặng kiếm cho ý trung nhân để tỏ lòng. Đây không phải
kiếm, nàng cũng không phải bậc nam tử đội trời đạp đất, nhưng không hiểu sao trong lòng Cẩn Vân vô thanh vô sắc hưởng thụ cảm giác nhận được ân
sủng ngoài ý muốn.
Đôi mắt hắn nhìn đâu đó xa xăm, đáy mắt là cả
khoảng trống đượm buồn, thân bất do kỷ. Hắn lẳng lặng đặt chuỷ thủ vào
hộp gấm, cẩn thận để vào ngăn tủ cuối cùng. Khép ngăn tủ vào, lại bóp
một cái khoá, hắn vươn vai, tháo bỏ ngoại bào chỉ lưu trên người trung y mỏng manh, nhào thẳng lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên ngoài
Tuý Hồng Lâu không có cái không khí tĩnh lặng như trong phòng Cẩn Vân.
Từ khi bảng hiệu ngự ban được treo lên, mặt trời còn chưa xuống tất cả
phòng bao ở Tuý Hồng Lâu đã được đặt hết, khách nhân tốp này tốp kia lần lượt kéo đến. Phong quang vạn dặm này của Tuý Hồng Lâu khiến chủ quản
các thanh lâu phụ cận tức đến đỏ mắt, vặn muốn hỏng cả mấy chục cái khăn tay.
Cứ ngỡ bị Xích Lung Vương quậy một trận danh tiếng của Tuý
Hồng Lâu xem như xong, chẳng ai còn muốn bước vào cái nơi chọc giận sát
thần. Nào có ngờ Hoàng Thượng lại cho một cái thanh lâu đãi ngộ lớn như
vậy, còn không phải do Vương gia cất nhắc mới lạ. Vương gia đập phá,
nghe nói còn không trả tiền phòng bao, đây có phải xem như bồi thường
không? Bất quá cái bồi thường này cũng lớn quá rồi.
Bọn họ thay
nhau đoán già đoán non, thời khắc này thực hận không thể kéo Xích Lung
Vương vào tửu lâu của bọn họ, van xin nàng chà đạp đập phá đi!
Triệu Huyền Nguyệt ghi ra những điểm cần chú ý trong vụ án, đột nhiên hắt
hơi, kỳ thực không biết có rất nhiều người đánh chủ ý lên mình.
Phùng Chính lôi sổ sách trong kho ra tra một lượt các điểm liên quan, nhắm
chừng với hiệu suất này ngày mai hắn liền có thể dẫn quân đi bắt hết
người về tra khảo. Mà không phải một vụ đâu, là cả năm vụ án, chỉ trong
một ngày mà toàn bộ điểm đáng nghi đều bị Xích Lung Vương lôi ra. Phùng
Chính mệt mỏi nhìn sắc trời đã lặn từ lâu, gượng gạo cười nói với Triệu
Huyền Nguyệt:
“Vương gia, người đã vất vả cả ngày rồi, hay là hồi phủ nghỉ ngơi một chút.”
Nghe Phùng Chính nói vậy Triệu Huyền Nguyệt mới giật mình nhìn đồng hồ cát
trong phòng. Thì ra đã trễ như vậy. Nàng gấp sổ sách lại đưa cho Phùng
Chính, chậm rãi đứng dậy đáp:
“Được rồi ngày mai chúng ta tiếp tục.”
Phùng Chính được thả mừng như điên, vội vàng hành lễ tiễn nàng sau đó mang
đám sổ sách quăng hết vào tủ, ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Có trời mới
biết hắn đã đói lả người rồi.
Triệu Huyền Nguyệt rời khỏi Hình
bộ, ánh mắt nhìn lơ đãng đâu đó, bước chân lại cứ một bước tiếp một bước nhưng chẳng biết phải đi đâu. Những lúc một mình như thế này nàng lại
nhớ đến Tiểu Bạch Thố gầy gầy nhỏ nhỏ kia. Kể ra cũng quái lạ, nàng ôm
hắn về để bên mình chỉ có một ngày, vậy mà mỗi lần về phủ nhìn đâu cũng
thấy bóng dáng hắn nhảy nhót lung tung gọi nàng “A Huyền”. Tệ nhất là
mỗi khi leo lên giường ngủ, mặt đối mặt với trần nhà lại cảm thấy trống
vắng đến lạ.
Triệu Huyền Nguyệt mê man nghĩ, chân vẫn cứ bước
đi. Qua cây cầu son lại nghe tiếng cười văng vẳng. Nàng ngẩng mặt lên,
trong lòng hiểu rõ ông trời kỳ thực chẳng muốn nàng sống tốt. Những
người vừa quấy nhiễu tâm trí nàng, những người nàng không muốn gặp nhất, lại cứ nhảy vào trước tầm mắt.
Nàng cắm đầu đi, đi thế nào mà
đến Ngự Hoa Viên. Bên cạnh hòn non bộ một đám cung nữ thái giám đang
khép nép đứng hầu Đồng Thụy Ly. Nàng ấy ngồi trong bàn đá ở lương đình,
bên cạnh còn có Tiểu Bạch Thố. À, phải gọi là Bạch Lang Tự mới đúng. Bao nhiêu ngày không gặp hắn hình như có chút gầy, dù vậy nụ cười trên môi
tươi tắn hơn nhiều lắm. Hai người họ trò chuyện vui vẻ lắm, hợp nhau
lắm. Hoàng bào và bạch y, một bên uy nghiêm một bên thanh khiết. Loại
cảnh sắc này phải gọi là mỹ lệ mới đúng, đẹp thôi vẫn chưa đủ đâu.
Phút chốc Triệu Huyền Nguyệt như cảm thấy bản thân quay trở về cái ngày đứng nhìn Đồng Chi Lạc và Trịnh Nguyên ước hẹn nơi vườn đào. Bản thân nàng
luôn là người dư thừa.
Dù là sát thần giết người vô số, nhưng
phải chịu đựng loại đau đớn vô hình này những hai lần Triệu Huyền Nguyệt chịu không được. Nàng dứt khoác quay lưng đi, cả việc tiến lên hành lễ
cũng không làm.
Nàng nhất quyết bước đi, mặc cho Bạch Lang Tự
nhìn thấy nàng liền mừng rỡ luôn miệng gọi “A Huyền”, nàng không hề quay lại, vừa đi vừa tự nhủ với lòng: “Hắn không phải là người ngươi có thể
chạm vào. Hắn là Phượng Quân của a tỷ. Hắn không phải là người ngươi có
thể chạm vào.”. Bạch Lang Tự gọi đến khản cổ bỗng nhiên im bặt. Nàng
không nghe thấy tiếng hắn nữa, cảm giác bất an ập đến, bước chân nàng bị níu chậm.
Nàng nghe tiếng nước, nàng nghe có người rơi xuống
nước, nàng nghe tiếng a tỷ cao giọng như gầm lên: “Ngũ hoàng tử Hạ Quốc
nhảy xuống hồ rồi!”
Kế đó nàng không quản bao nhiêu âm thanh hỗn
loạn chồng lên nhau, cũng không quản a tỷ như vậy có phải là cố ý hét
cho nàng nghe hay không. Nàng chẳng quản được nhiều như vậy, cả tay chân của chính mình nàng cũng không quản nổi, cứ thế vô thức lao xuống hồ.
Bên dưới mặt nước vô cùng tối, nàng cảm giác cái hồ này so với ngày thường
sâu hơn vạn trượng. Nàng nương theo chút ánh sáng nhạt nhoà phát ra từ
các đốm đèn lồng trên tay đám thái giám cung nữ đứng vây khắp hồ phía
trên, cố gắng tìm kiếm bóng dáng bạch y ấy.
Hắn không giãy dụa,
nàng cuối cùng cũng thấy được hắn, vậy mà hắn một chút phản ứng cũng
không có. Rất lâu về sau khi nghĩ lại Triệu Huyền Nguyệt vẫn nhớ rất rõ
cảm giác hoảng loạn ngay giây phút này. Nàng hoảng loạn thật sự.
Bằng tất sức lực nàng rẻ dòng nước lạnh giá ngày đông, kéo hắn lên mặt nước. Đặt hắn nằm trên thảm cỏ xanh, Triệu Huyền Nguyệt nhíu mày nhìn gương
mặt xanh xao của hắn. Nàng vác hắn lên vai, dùng hết sức xốc hắn, xốc
cho đến khi hắn nôn hết nước ra, thần trí dần thanh tỉnh siết chặt lấy
áo nàng, miệng lẩm nhẩm gọi “A Huyền”. Hắn níu lấy nàng không được lâu
đã ngất đi, bàn tay vô lực trượt xuống. Cảm thấy nhịp tim hắn, cảm thấy
hơi thở của hắn, trái tim treo trên cao của Triệu Huyền Nguyệt mới buông thỏng.
Nàng quay sang nhìn Đồng Thụy Ly, cảm thấy long nhan âm
trầm nhìn không ra biểu cảm vui buồn, vẻ mặt lạnh nhạt ấy trực tiếp nhắc nhở cho nàng biết thân phận của nàng là gì.
Triệu Huyền Nguyệt
mang Bạch Lang Tự cho ngự tiền thái giám bên cạnh Đồng Thụy Ly nâng đỡ,
bản thân nàng ôm quyền, cúi đầu thành kính nói với nàng ấy:
“Hoàng Thượng, đợi Ngũ hoàng tử Hạ Quốc tỉnh dậy đừng nói với hắn thần đã ở đây.”
Nàng dứt lời liền cảm thấy không khí xung quanh lạnh thêm vài phần, nặng thêm vài phần. Đồng Thụy Ly nhìn nàng, nhếch môi nói:
“Hắn ngốc chứ không mù.”
“Hắn ngốc là được. Hắn ngốc nên a tỷ nói gì hắn cũng sẽ nghe. A tỷ yêu
thương hắn, không rời bỏ hắn, hắn sẽ trân trọng a tỷ như trời. A tỷ, để
một người nửa điểm tâm cơ cũng không có như hắn làm Phượng Quân kỳ thực
tốt lắm”
Triệu Huyền Nguyệt nói một tràng. Nàng biết tiêu chí
chọn Phượng Quân qua các đời nữ đế Lưu Quốc. Nàng biết tổ huấn tàn nhẫn
đến mức nào, khắt nghiệt đến mức nào. Nàng cũng biết a tỷ là người có
thể bảo vệ Phượng Quân của mình chu toàn tới mức nào.
Chẳng như nàng không biết khi nào sẽ chết, cả quan tài nàng cũng đã mua sẵn từ rất lâu rồi, chỉ đợi thời điểm mà thôi.
Người như nàng cả bản thân cũng bảo vệ không nổi, hắn...thì phải làm sao?
Đồng Thụy Ly cúi tầm mắt nhìn Triệu Huyền Nguyệt, bình thản đáp: “Được, đều theo ý muội.”
Nói rồi nàng ấy cũng không thèm liếc mắt xem Triệu Huyền Nguyệt tạ ơn, quay lưng đi mất.
Đến lúc này Triệu Huyền Nguyệt mới cảm thấy nước hồ mùa đông lạnh đến mức
nào. Nàng không nhìn đoàn người hối hả kia nữa, cũng không nghĩ muốn về
phủ, càng không thể trở lại Binh bộ ngủ tới sáng như mọi lần.
Nàng rời cung lại vác một thân ướt sũng đến phố hoa. Bỏ ngoài tai những lời
mời mọc khiến người ta nổi da gà, né tránh những cú va chạm vờ như vô
tình, nàng thẳng một đường bước vào Tuý Hồng Lâu. Hoa mama thấy nàng
liền mừng như điên bước tới như cánh bướm chao liệng. Nàng lười nhìn bà
ấy, cất giọng chọn phòng bao chữ “Thanh”. Lần này Hoa mama đích thân dẫn nàng đi. Suốt một đường đi bà ta léo nhéo cái gì đó nàng cũng nghe
không rõ. Vừa bước lên lầu trên, rẽ vài cái lại chạm phải phòng bao chữ
“Nguyệt”. Nàng thấy Đồng Chi Lạc khoanh tay tựa cửa, dáng vẻ như đang
đợi ai.
Đồng Chi Lạc cũng bắt gặp Triệu Huyền Nguyệt tiến lại
gần, ánh mắt nàng ấy có ngạc nhiên mà phần nhiều vẫn là mừng rỡ. Nhưng
rất nhanh chóng đôi mắt ấy bị lo âu lấp đầy, chân mày cũng nhíu vào
nhau. Đợi Triệu Huyền Nguyệt bước đến gần Đồng Chi Lạc liền kéo tay
nàng, níu bước chân nàng dừng hẳn.
“Sao muội cứ phải khổ thế này?” Đồng Chi Lạc nhìn một lượt thân hình ướt sũng của Triệu Huyền Nguyệt, âm giọng đã có chút nghẹn.
Triệu Huyền Nguyệt lạnh mắt nhìn nàng ấy, bầu không khí giữa hai người chưa
bao giờ căng thẳng như vậy. Nàng không buồn thô bạo giật tay ra như ngày trước, chỉ dùng giọng nói vừa bất lực vừa mệt mỏi đến cùng cực hỏi
ngược lại:
“Có thể cho ta thở được không?”
Hay là các người còn muốn ta tiếp tục thở không?
Lời này của Triệu Huyền Nguyệt rất có lực, gương mặt Đồng Chi Lạc xám như
tro tàn, cũng không cố chấp níu tay nàng nữa. Triệu Huyền Nguyệt đã
không còn hơi sức cùng nàng ấy nói chuyện, cũng không quản nàng ấy thất
vọng hay tuyệt vọng. Nàng tiếp tục bước đi, đầu không hề ngoảnh lại.
Bước vào phòng bao chữ “Thanh” Hoa mama vô cùng biết điều vội vàng lui ra,
cẩn thận khép cửa lại. Triệu Huyền Nguyệt nhìn một lượt khắp phòng, nhàm chán cởi ngoại bào, bước vào tìm kiếm phòng tắm nước nóng Nghiêm Tấn
nói đến.
Nàng tìm được liền thấy ba, bốn cô nương độ tam tuần
nhưng nhan sắc kỳ thực chưa phai nhạt đang ngồi đun nước ấm. Nàng phất
tay bảo bọn họ lui ra. Thấy nàng bước vào bọn họ đã xanh mặt rồi, nay
được lệnh giải thoát bọn họ vội vàng nối đuôi nhau đi mất. Triệu Huyền
Nguyệt nhìn làn hơi mỏng bốc lên từ hồ nước, chậm rãi bước vào ngâm cả
thân mình bên trong. Nước ấm kỳ thực cũng chẳng giúp nàng thấy ấm hơn
bao nhiêu.
Triệu Huyền Nguyệt lơ đãng ngồi ngốc trong hồ đến khi
các ngón tay nhăn lại mới đi lên, dùng khăn lau khô người, với tay lấy y phục sạch sẽ đã được chuẩn bị sẵn một bên mặc lên người. Này kì thực
chỉ có trung y, nhưng vẫn tốt hơn không có gì. Nàng dùng khăn lau tóc,
vừa vò loạn vừa bước ra ngoài.
Phía bên kia tấm bình phong Hoa
mama cùng một đám tiểu quan mặt mày thanh tú đã đứng đợi sẵn. Triệu
Huyền Nguyệt có chút giật mình. Hoa mama đon đả sấn tới, ngọt giọng nói: “Vương gia ngài xem, đây chính là những tiểu quan tài sắc nhất của Tuý
Hồng Lâu nha.” Nói rồi chỉ vào nam tử vận xích y chói mắt, mắt phượng
sắc bén, nốt ruồi lệ bên mắt hắn càng tăng thêm phần mị hoặc: “Đây là
Dung Cẩm, là bảo bối của Tuý Hồng Lâu, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông hơn nữa giọng hát cũng đặc biệt êm tai...”
Hoa mama nói huyên thuyên không ngừng nghỉ, lời lẽ đối với Dung Cẩm này hết sức bay bổng, tâng
bốc đến tậng cao xanh. Dung Cẩm bảo bối của bà ta kỳ thực thu hút, sóng
mắt như nước hồ thu kín đáo đưa đẩy nhìn Triệu Huyền Nguyệt. Nàng tắm
một trận ra, tâm trí ngày càng tỉnh táo, thật hối không kịp khi lao thân vào đây. Lúc đi trên đường nàng đơn giản chỉ nghĩ muốn tìm chỗ ngủ, lại muốn tắm rửa một chút, thế nào lại đi thẳng đến thanh lâu.
Nhìn
một loạt những gương mặt xa lạ, bên tai là từng câu chữ không có điểm
dừng của Hoa mama, Triệu Huyền Nguyệt thực đau đầu. Nàng nhíu mày, trên
mặt đều là không kiên nhẫn, nói nhanh: “Gọi Cẩn Vân đến đây, còn lại
mang xuống đi.”
Hoa mama bị lời của nàng làm cho cứng họng. Bà ta vội vàng vâng vâng dạ dạ kéo một đám người kia rời đi, trong lòng không khỏi mắng bản thân ngu ngốc, sao lại có thể quên mất Cẩn Vân a~ Nói
không chừng ngày trước chính là hắn khiến Vương gia vừa lòng, Tuý Hồng
Lâu mới hứng được ân điển lớn như vậy.
Hoa mama không để tâm tới
đám tiểu quan đứng cạnh, híp mắt vui vẻ chạy đến phòng Cẩn Vân. Bà ta bỏ quên cả Dung Cẩm bảo bối thường ngày được cưng chiều hết mực. Hắn chính là con gà đẻ trứng vàng trong đám tiểu quan. Phàm là nữ nhân quyền quý
đến Tuý Hồng Lâu đều bị hắn bắt mất hồn, cả Trưởng công chúa cũng không
ngoại lệ.
Vậy mà Xích Lung Vương đó cả liếc mắt một cái cũng
không thèm nhìn đã đuổi hắn ra, triệu gọi cái kẻ bị hắn xem thường kia.
Dung Cẩm hừ lạnh bỏ vào phòng bao chữ “Nguyệt”. Đồng Chi Lạc đang ngồi
dốc cả bình rượu vào miệng, điên cuồng uống. Dung Cẩm híp mi mắt mị hoặc bước đến vòng tay qua cổ nàng, tựa đầu trên vai nàng bĩu môi:
“Xích Lung Vương đó của điện hạ tầm mắt thật cao.”
Đồng Chi Lạc khựng tay, lập tức đặt bình rượu xuống bàn. Dung Cẩm cọ cọ vào
cổ nàng, phả ra hơi thở dụ hoặc: “Dung Cẩm vậy mà cũng bị đuổi ra rồi.”
Mỹ nhân bên tai uỷ khuất tố khổ.
Đồng Chi Lạc nhếch môi cười lạnh, nàng thẳng tay nện bình sứ xuống sàn, lại
tuỳ tiện cúi người nhặt một mảnh vỡ, nắm lấy tay Dung Cẩm, thô bạo ném
lên giường. Hắn bị nàng ném đến choáng váng, thần trí chưa kịp tỉnh táo
cả hai tay đều bị nàng trói vào thành giường.
Đồng Chi Lạc thoát y phục của hắn, đôi mắt u ám cúi đầu nhìn hắn, bàn tay lại như có như
không siết lấy mảnh sứ di chuyển từ trên mặt hắn xuống.
“Ngươi nghĩ chính mình xứng để hầu nàng?”
Đồng Chi Lạc nghiến răng, dùng sức rạch một đường trên cánh tay Dung Cẩm.
Máu đỏ lập tức chảy ra, vô cùng kích thích thị giác con người. Dung Cẩm
rên một tiếng, mím môi thở gấp nói: “Người đang hầu ngài ấy là Cẩn Vân,
đâu phải là nô gia của người.”
Giọng nói của hắn đặc biệt khàn,
đặc biệt quyến rũ, bờ môi bị cắn đỏ càng thêm khiêu gợi. Đáy mắt Đồng
Chi Lạc lại kéo lên tia khinh bỉ:
“Còn lôi người khác vào? Bản công chúa không đủ giày vò ngươi có phải không? Ngươi chưa thoả mãn?”
Dứt lời lại rạch thêm một đường trên người Dung Cẩm. Đôi mắt hắn ngập
sương, đê mê đến loạn trí, hai chân của hắn siết lấy nàng, vặn vẹo van
nài: “Điện hạ...Điện hạ yêu ta...Nô gia...nô gia sinh ra chỉ để cho
người chà đạp...Điện hạ...người đang vì nô gia mà ghen có đúng không?”
Tình dục điên loạn che mờ mắt Dung Cẩm, hai má hắn đỏ bừng, khắp thân thể
đều bị nàng đốt lửa hừng hực. Đồng Chi Lạc hừ lạnh ném mảnh sứ xuống
sàn, nhàn nhạt mắng: “Tiện nô.”
Nói rồi nàng cúi đầu liếm đi vệt
máu chảy ra trên bụng Dung Cẩm, còn hung hăng cắn xuống bên eo hắn. Dung Cẩm vặn vẹo, nặng nhọc rên rỉ.
Phòng bao chữ “Nguyệt” lại điên loan đảo phượng như bao đêm.
Động tĩnh bên trong kỳ thực rất lớn, lớn đến độ Cẩn Vân đi ngang qua cũng phải đỏ mặt, cúi đầu tăng nhanh cước bộ.
Hắn đứng trước phòng bao chữ “Thanh”, hít ra thở vào mấy đợt mới lấy hết
can đảm đẩy cửa bước vào. Cánh cửa mở ra, bóng dáng Triệu Huyền Nguyệt
tựa người bên cửa sổ dõi mắt nhìn phồn hoa bên dưới khiến hắn quên cả
chớp mắt. Nàng vận trên người trung y màu trắng mong manh, hơi nước âm
ẩm khiến y phục như bó sát vào người nàng lộ ra đường cong ngày đó đã bị hắc bào che mất. Từng giọt nước trên mái tóc nhỏ xuống tháp cổ lại biến mất nơi khe ngực không còn bị bó vải khiến cổ họng Cẩn Vân khô khốc.
Hắn đờ đẫn nhìn nàng, đến khi nàng quay đầu đối mặt với hắn, hắn mới giật mình, cúi đầu hành lễ: “Cẩn Vân ra mắt Vương gia.”
Nàng đạm nhạt ừ một tiếng, chậm rãi bước đến bàn gỗ trong phòng, ngồi xuống. Cẩn Vân vội vàng tiến lên rót rượu hầu nàng. Mùi hương hoa nhàn nhạt
của dòng nước trong hồ tắm đọng trên người nàng khiến hắn không thể
chuyên tâm, tay nâng ly rượu chợt run rẩy, rượu nồng bên trong sánh ra
một ít rơi xuống sàn.
Triệu Huyền Nguyệt dứt khoác cầm lấy ly rượu khỏi tay hắn, cất giọng như có như không hỏi: “Bản vương đáng sợ như vậy?”
Nàng hỏi một câu này, giọng điệu không nghe ra nóng lạnh, Cẩn Vân nghĩ nàng
tức giận liền vội vàng muốn quỳ xuống. Triệu Huyền Nguyệt vòng tay ra
sau lưng hắn, nắm cổ áo hắn xách lên, không cho hắn quỳ. Cẩn Vân nhất
thời tái mặt, đôi mắt đảo loạn nhìn khắp phòng. Triệu Huyền Nguyệt lại
vô cùng liên nhẫn nhìn hắn chằm chằm, đợi hắn cuối cùng nhìn thẳng vào
mắt nàng mới buông tay thả hắn ra.
Cẩn Vân cúi gầm mặt, lí nhí nói: “Là nô...là hạ nô không tốt...”
“Được rồi.” Triệu Huyền Nguyệt ngắt lời hắn, cong khoé môi cười như không
cười “Ở đây bản vương chỉ quen mắt ngươi, làm khó ngươi cố gắng chịu
đựng bản vương vậy.”
Kỳ thực nàng có chút thiên vị cái gì quen
thuộc với mình. Cẩn Vân với nàng không tính là thân nhưng cả cái phố hoa này chỉ có hắn là quen mắt nhất, cùng hắn ở chung một phòng không khiến nàng khó chịu muốn nôn như mấy kẻ kia.
Nghe nàng nói vậy Cẩn Vân cuống quýt xua tay, nâng tầm mắt nhìn nàng: “Không có! Không có! Vương
gia quá lời. Được Vương gia chỉ điểm là phúc phần của hạ nô.”
Hắn nói lời này nghe chẳng khác mấy câu ong bướm ngọt ngào thường nghe
trong phố hoa, nhưng Triệu Huyền Nguyệt cũng không mấy để tâm, nàng chỉ
chống cằm, nhàn nhạt nói:
“Đừng tự hạ thấp bản thân. Về sau đối với bản vương không cần xưng hạ nô, tên của ngươi nghe rất êm tai, đừng lãng phí.”
“Hạ nô không dám.” Hắn vội vàng chối từ.
Triệu Huyền Nguyệt im lặng nhíu mi. Kỳ thực hành động nhỏ này của nàng vô
cùng bức người. Cẩn Vân bối rối nhìn loạn một lúc mới có thể bình tĩnh
cất giọng, sửa lời:
“Cẩn Vân...Cẩn Vân nghe lệnh.”
Mi mắt
Triệu Huyền Nguyệt giãn ra, nàng gật gật đầu ra vẻ hài lòng, lại đặt tay lên mảnh khăn trên đầu, lơ đãng vò loạn. Cẩn Vân yên lặng rót rượu cho
nàng xong lại bạo gan giữ lấy tấm khăn, nhỏ giọng nói: “Để...để Cẩn Vân
giúp Vương gia...lau.”
Triệu Huyền Nguyệt buông tay, để mặc hắn
tuỳ ý. Cẩn Vân nhẹ nhàng nắm lấy khăn mềm giúp nàng lau tóc. Bàn tay hắn đôi lúc vô tình chạm vào ba ngàn tóc đen của nàng. Mái tóc này đã hư
tổn vì nắng sương rất nhiều, so ra còn không mềm mượt bằng tóc của hắn.
Cứ mỗi lần cảm nhận được điều đó lực tay của hắn lại nhẹ đi một chút.
Cuối cùng Triệu Huyền Nguyệt chỉ thấy bàn tay nam nhân di chuyển trên
mái tóc nàng nhẹ nhẹ như mèo cào. Hai mắt nàng vậy mà mệt mỏi đến khôn
cùng, cứ muốn híp vào nhau. Triệu Huyền Nguyệt khẽ nhắm mắt.
Cẩn Vân đứng sau lưng nàng nào có hay biết, chỉ chuyên tâm giúp nàng lau
khô tóc. Đến khi mái tóc nàng đã ráo nước chỉ còn chút âm ẩm, nàng lại
hơi ngã người, cả hai vai tựa vào ngực hắn. Tim Cẩn Vân giật thót. Hắn
cúi đầu nhìn hàng mi cong của Triệu Huyền Nguyệt, phút chốc tâm trí bị
gương mặt yên tĩnh thiếp đi cũng nàng bắt đi lý trí. Hắn khom người, rút ngắn khoảng cách giữa hai đôi môi. Chỉ còn một chút nữa thôi.
Bờ môi hắn chạm phải lòng bàn tay lạnh ngắt. Triệu Huyền Nguyệt hé mi,
ngước mắt nhìn ngược về phía hắn. Đôi mắt nàng sâu hun hút khiến hắn
sinh ra ảo giác chính mình đang rơi vào vực sâu không đáy. Hắn hãy còn
mơ màng, hãy còn ngạc nhiên, hãy còn trôi trong vô định, nàng liền cất
giọng kéo hắn về với hiện thực:
“Bản vương là một kẻ phong lưu, cũng là một kẻ duyên bạc, ngươi đừng phí tâm tư trên người bản vương.”
Nàng không nói quá lên. Nghĩ mà xem tình cảm bảy năm hơn nàng đặt trên người Trịnh Nguyên, cả nghĩa phu thê ba năm kia cũng dễ dàng bị một Bạch Lang Tự nàng mới gặp một ngày phủi sạch. Đó không phải là phong lưu bạc tình thì là gì?
Có ai sẽ đảm bảo ngày sau không có một người khác
khiến nàng quên đi Bạch Lang Tự, lại không xuất hiện thêm một người khác nữa khiến nàng lưu luyến phong hoa.
Mẫu thân nàng đa tình khốn
nạn, nàng thừa nhận. Dòng máu chảy trong người nàng có một nửa của bà
ấy, nàng cũng sẽ giống như vậy. Nàng không muốn khiến một nam nhân nào
đó phải ẩn nhẫn nuốt cô đơn đợi chờ thê tử như phụ thân nàng đã từng.
Thà rằng không có ai nàng sẽ không tạo thêm nghiệp chướng.
Nàng thả rời tay khỏi Cẩn Vân. Hắn chớp mắt như bừng tỉnh sau giấc mộng, lui về phía sau gượng gạo nói: “Là nô...là Cẩn Vân quá phận.”
Dáng
vẻ rúm ró của hắn thật giống con chuột nhỏ cố gắng khiến bản thân càng
nhỏ càng tốt thậm chí là biến mất lại càng hay. Triệu Huyền Nguyệt thở
ra một hơi, đứng lên xoa xoa đầu hắn:
“Bản vương muốn ngủ một chút. Ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều, không có gì đâu.”
Nói rồi nàng nằm xuống nhuyễn tháp, nghiêng người nhắm mắt. Cẩn Vân đờ
người hồi lâu mới hoàn hồn đến gần nàng, nhỏ giọng lắp bắp hỏi:
“Vương...Vương gia...giường...”
“Ngươi ngủ trên giường đi.” Triệu Huyền Nguyệt trả lời, mi mắt cũng không có nâng lên “Lúc này ngươi mà
đi ra kiểu nào cũng sẽ bị khó dễ. Yên tâm đi, bản vương nghỉ một lúc,
thượng triều sẽ đi ngay.”
Nàng nói đúng. Bây giờ khắp cái phố hoa này đều săn đón nàng, Hoa mama lại càng nhìn chằm chằm miếng thịt Xích
Lung Vương béo bở này. Nếu hắn lại rời phòng bao chẳng khác nào la lên
mình bị Xích Lung Vương đuổi đi một lần nữa. Kỳ trước là đánh đàn không
ngừng nghỉ, lần này thực không thể tưởng tượng sẽ bị phạt thành cái gì.
Hắn không dám lên giường nằm, cũng không bước ra ngoài, chỉ yên lặng ngồi
xuống đất, cách nhuyễn tháp hai, ba bước chân yên lặng nhìn Triệu Huyền
Nguyệt.
Lúc nàng hé mi mắt đã là giờ Sửu, bầu trời bên ngoài hãy còn ánh đèn lồng, mặt trời vẫn chưa ló dạng. Nàng ngồi dậy, cúi mặt
nhìn Cẩn Vẩn vòng tay gục mặt bên mép nhuyễn tháp.
Đứa trẻ cố chấp.
Nàng nhẹ nhàng bước xuống, tránh không lay tỉnh hắn. Nàng vòng xuống hồ tắm, hắc bào ướt sũng đêm qua đã được giặt sạch sẽ xếp ngay ngắn trên bàn
thấp phía sau bình phong. Nàng tắm vội một hồi, khoác trường bào lên
người, dõi mắt nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài, trong lòng đã hạ quyết
tâm.
Suốt một đêm qua nàng nhắm mắt để đó không hề ngủ. Trong đầu vờn quanh hàng loạt suy nghĩ, kết quả thế nào nàng đã có rồi.
Triệu Huyền Nguyệt trả lại bộ trung y trên giá mắc, chậm rãi bước đến gần Cẩn Vân, tháo chiếc nhẫn hắc ngọc ra, cẩn thận đeo vào tay hắn. Thứ này do
một lão thái y tặng nàng, có thể giảm bớt căng thẳng mệt mỏi. Nàng đeo
bên mình suốt mấy trận chiến, bây giờ nên tìm cho nó chủ nhân mới rồi.
Nàng nhẹ nhàng đặt tay Cẩn Vân lên nhuyễn tháp, vô thanh vô sắc rời khỏi phòng bao chữ “Thanh”.
Cánh cửa vừa đóng mi mắt Cẩn Vân liền hé mở. Hắn ngồi thẳng lưng, run rẩy
nâng bàn tay chính mình lên nhìn ngắm tặng vật nàng để lại. Đáy mắt hắn
lần nữa bị u sầu che lấp, hàng mi khẽ buông, bờ môi hé mở, dè dặt đặt
một nụ hôn lên viên hắc ngọc lạnh tanh.
Bầu trời phủ một màu tối
ngoài kia dần bị vầng dương vén lên. Kinh thành nhộn nhịp bước vào ngày
mới, phố chợ lại nao nức truyền tai nhau loan tin: “Xích Lung Vương đã
một mình rời khỏi kinh thành đến Vĩ Đô giải quyết thuế muối rồi.”