Chương trình truyền hình thực tế "Nhất kỳ nhất hội" kết thúc viên mãn, tổ tiết mục nhanh tay biên tập trailer đăng lên mạng, chỉ mười phút ngắn ngủi nhưng đủ ngon mắt ngon miệng.
Bọn họ rất biết cách cắt nối, trong trailer có cảnh Phó Hành Vân ngồi bên đường đánh đàn guitar, tuy chỉ lướt qua nhưng cũng thấy được anh đàn rất nghiêm túc, cúi đầu rũ mắt, tóc mái hơi dài phủ xuống khẽ lay động theo làn gió, trông như cậu bạn mối tình đầu trong bộ phim vườn trường ngày anh mới xuất đạo, nhưng lại nhiều thêm ba phần mị lực trưởng thành.
Vài ngày sau khi công bố trailer, nhiệt độ chỉ hơi hạ xuống một chút, bên phía Văn Thệ Xuyên lại ném ra một trái bom lớn nữa.
Hắn vừa lập một tài khoản mạng xã hội cá nhân, avatar vẫn là ảnh mặc định của hệ thống, tên tài khoản là tên hắn viết đầy đủ, nhìn qua rất giống tài khoản ma, tuỳ tiện đến cực điểm.
Nhưng nội dung trên tường nhà hắn thì không hề tuỳ tiện, hắn đăng một đoạn phim ngắn dài mười lăm phút, bên trong phần lớn là quay Phó Hành Vân, ngẫu nhiên còn xuất hiện những người khác.
Tương tự trong trailer chương trình đã phát, Phó Hành Vân bên này cũng nói cười rất tự nhiên như thể ống kính không tồn tại, ngẫu nhiên còn chạm mắt với ống kính như đang nói chuyện với khán giả sau màn hình, cực kỳ có tình.
Trong đó có một cảnh ở trên xe, Phó Hành Vân dựa lưng vào ghế ngủ gật, âm thanh bối cảnh là tiếng đàn guitar và tiếng ngâm nga nho nhỏ của Đàn Tử Minh, cảnh này kéo dài khoảng một phút.
Ống kính không hề chuyển động, chỉ có cảnh sắc bên ngoài cửa sổ là di chuyển không ngừng, tiếng ca chảy xuôi, màn ảnh tuy tĩnh nhưng vẫn mang sức sống bừng bừng.
Hội fan CP đương nhiên là vui đến điên rồi, nhưng cũng không có quá nhiều người phát tán, đơn giản vì thái độ của hai người họ rất thản nhiên, không cố né tránh mà cũng không quá thân mật, ngược lại không ai cảm thấy giữa bọn họ thật sự có quan hệ sâu xa gì.
Quay xong chương trình trở về, Phó Hành Vân cảm thấy toàn thân mệt đến rã thành từng mảnh.
Anh và Văn Thệ Xuyên ai trở về nhà nấy.
Rõ ràng sự tình giữa bọn họ đã giải quyết xong rồi, nhưng vẫn giữ lại một chút thẹn thùng muốn nói lại thôi.
Sau khi đoàn người về nước thì chia tay ở sân bay, Tiểu Giang lái xe đến đón Phó Hành Vân.
Anh ngồi vào ghế sau, giữ cửa xe không lập tức đóng lại, giống như một lời mời không phát ra tiếng.
"Tiện đường cho tôi đi nhờ một đoạn." Văn Thệ Xuyên vừa nói vừa ngồi vào ghế sau.
Tiểu Giang mắng thầm trong lòng, không biết là thuận đường cái chỗ nào.
Xe chạy thẳng về nhà Phó Hành Vân, hai người bọn họ không nói gì, nhưng theo quãng đường xóc nảy, khoảng cách giữa cả hai ngày lúc càng gần, cuối cùng biến thành đùi dán đùi, ngón tay câu lấy ngón tay.
Tiểu Giang không dám nhìn lén, chỉ chăm chú lái xe phần mình, coi như ghế sau không có ai ngồi.
Tiểu Giang dừng xe lại, vốn cho rằng bọn họ sẽ cùng nhau lên nhà, không ngờ Văn Thệ Xuyên tốn thêm một tiếng ngồi xe Phó Hành Vân, sau khi đến nơi lại nói phải về nhà mình.
"Tôi về nhà trước, có mấy việc phải xử lý." Hắn nói.
Phó Hành Vân gật đầu, muốn hỏi là việc gì, nhưng lại không muốn ra vẻ bọn họ quá dính lấy nhau nên thôi.
Trước khi Văn Thệ Xuyên xuống xe thì ghé sát vào Phó Hành Vân, anh tưởng hắn muốn hôn môi, mặt mũi nóng bừng, mắt nửa khép lại, lông mi run rẩy.
Không ngờ hắn chỉ thoáng nghiêng đầu cọ môi lên má anh, nhẹ như lông chim phất qua.
Trái tim Phó Hành Vân run rẩy, không nhịn được buột miệng thốt ra: "Về đến nhà nhớ gọi điện thoại."
Văn Thệ Xuyên cong môi cười đáp ứng: "Được."
Chờ đến khi hắn đã đi xa, Phó Hành Vân vẫn còn ngồi ở ghế sau, tim nhảy thình thịch trong lồng ngực.
Quả nhiên, vừa về đến nhà Văn Thệ Xuyên đã gọi điện cho anh, thực ra hai người không có quá nhiều chuyện cần nói, chỉ tuỳ tiện nghĩ gì nói nấy, chỗ này một ít chỗ kia một ít; đôi khi hết chuyện để nói rồi, bọn họ dứt khoát im lặng ai làm việc người nấy, trong tai nghe chỉ nghe được tiếng thở, gọi đến mức điện thoại nóng lên vẫn không ngắt máy, mãi cho đến khi di động hết pin tự ngắt điện.
Thời điểm Văn Thệ Xuyên phát đoạn phim ngắn, Phó Hành Vân lập tức nhìn thấy.
Có fan mang đoạn phim Văn Thệ Xuyên quay anh cách đây rất lâu cắt nối xen kẽ ghép cùng với đoạn phim này, thời gian cách biệt trên màn ảnh không quá rõ ràng, nhưng đích đích xác xác đã trôi qua nhiều năm như vậy, ống kính máy quay không thay đổi, người trong ống kính cũng vẫn là người năm xưa.
Qua mấy ngày sau, Mạnh Thanh gọi điện cho Phó Hành Vân, thông báo có cuộc hẹn với Từ Vị.
Phó Hành Vân khá bất ngờ, tuy rằng đã nói rõ với Văn Thệ Xuyên, nhưng chuyện anh từ chối Từ Vị là thật, không ngờ thật sự vẫn còn cơ hội tham gia vào phim của ông ta.
Quay hay không quay, kỳ thật chỉ là mâu thuẫn giữa anh và Văn Thệ Xuyên mà thôi, kết quả cuối cùng như thế nào đã không còn quan trọng nữa.
Anh hỏi: "Là anh hẹn đạo diễn Từ, hay là ông ấy chủ động hẹn gặp em?"
Mạnh Thanh nói: "Là đạo diễn Văn hẹn."
Đến ngày hẹn gặp mặt, vẫn là ở quán cà phê cao tầng cũ, Phó Hành Vân đẩy cửa vào liền nhìn thấy Văn Thệ Xuyên và Từ Vị ngồi đối diện nhau, không ai nói gì, cái bàn giữa bọn họ cứ như Sở hà Hán giới*.
Phó Hành Vân vô cớ căng thẳng theo, sợ hai người này chỉ cần một lời không hợp lại lao vào ầm ĩ.
*Sở hà Hán giới - 楚河汉界: thành ngữ có xuất xứ từ cuộc chiến tranh giành thiên hạ của nước Sở và nước Hán sau khi nhà Tần sụp đổ, sau trận giao chiến kéo dài 4 năm (từ 205 đến 202 TCN), hai bên lấy một con hào làm ranh giới phân chia hai nước, gọi là Sở hà Hán giới.
Vẻ mặt Từ Vị còn có thể coi là bình thường, đang cúi đầu xem điện thoại, Văn Thệ Xuyên thì lạnh mặt nhìn ra cửa sổ.
Phó Hành Vân nhỏ tiếng chào hỏi, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Văn Thệ Xuyên, biểu cảm của hắn dùng mắt thường cũng thấy được là đã hoà hoãn xuống một ít, toàn thân không còn căng chặt nữa, quay đầu lại uống một ngụm nước chanh.
Phó Hành Vân gọi nước, nhìn về phía Từ Vị thần sắc bình tĩnh, cung kính gọi một tiếng: "Đạo diễn Từ."
Từ Vị nhìn thoáng qua Văn Thệ Xuyên, lại nhìn Phó Hành Vân, lấy kịch bản từ trong bì hồ sơ mang theo bên mình đặt lên bàn, đẩy về phía anh.
Trên trang bìa viết tên của bộ phim ——《 Mối tình lặng yên 》, vị trí đạo diễn và nhà sản xuất đều viết tên Từ Vị.
Phó Hành Vân không lập tức lật ra xem, trong lòng anh vẫn hơi mơ hồ, không dám tin đây là sự thật.
Anh mở miệng hỏi: "Đạo diễn Từ, trước đây tôi luôn không dứt khoát, lại còn từ chối ngài một lần, không phải vì tôi cố ý làm giá, tôi tuyệt đối không có ý này.
Chỉ là tôi luôn có chút không tự tin, sợ mình không thể đáp ứng nổi yêu cầu của ngài, sợ kỹ thuật diễn và danh tiếng của mình không đảm đương nổi."
Kỳ thật chỉ cần dựa vào Từ Vị và Bạch Lộ đã có thể chống đỡ cả hai thứ này rồi, Phó Hành Vân cho dù đứng làm bình hoa cũng có thể không đánh mà thắng, nhưng nếu anh chỉ cần không đánh mà thắng thì đã không cần phải rối rắm lâu như vậy.
Anh chưa từng đọc qua kịch bản, nhưng trong lòng đã sớm nghĩ kỹ, nếu chỉ là nhân vật bình hoa, dù thế nào anh cũng sẽ không diễn.
Nhân vật như vậy chỉ thu được loại danh tiếng rỗng tuếch, không có giá trị mà cũng chẳng thú vị ở chỗ nào.
Những lời cần nói anh đã sớm nghĩ trong lòng từ lâu, bây giờ nói ra rất bình tĩnh.
Đây cũng là lần đầu tiên Văn Thệ Xuyên nghe anh tâm bình khí hoà nói ra lo lắng của mình, nhìn anh một cái, lẳng lặng ngồi xích lại gần anh hơn, đùi chạm gần đùi.
Từ Vị lại đẩy quyển kịch bản về phía Phó Hành Vân, cười nói: "Cậu cứ xem kịch bản trước đi đã."
Ông ta đã nói đến như vậy, Phó Hành Vân đành cầm kịch bản lên, nghiêm túc xem kỹ từ trang đầu tiên.
Văn Thệ Xuyên ngẩng đầu chống cằm cùng xem với anh, Phó Hành Vân không hỏi hắn đang xem đến chỗ nào, tuỳ ý lật trang theo tốc độ của mình, tốc độ đọc chữ của hai người cũng có thể xem là ăn ý.
Kịch bản không tính là quá dài, cũng rất dễ hiểu, bọn họ rất nhanh đã xem xong.
Nội dung là một câu chuyện tình yêu có chút mới lạ, bên trong cài cắm vài yếu tố khoa học viễn tưởng, nhưng bản thân cốt truyện thì không có gì quá gây ngạc nhiên, Từ Vị luôn muốn quay những bộ phim có cốt truyện vững chắc, bộ này cũng như vậy.
Nhưng chỉ xem nội dung thôi thì vẫn chưa nhìn ra được chỗ nào đặc biệt, một bộ phim qua bàn tay các đạo diễn khác nhau sẽ cho ra hiệu quả màn ảnh hoàn toàn không giống nhau.
Câu chuyện kể dưới góc nhìn của nữ chính, nhưng nam chính cũng không phải kiểu nhân vật bình hoa, vẫn yêu cầu có kỹ thuật diễn xuất, có thể thấy việc quay phim sẽ vất vả.
Nhân vật càng khó khăn, trong lòng Phó Hành Vân càng kiên định một cách thần kỳ.
Thấy anh trầm ngâm không nói gì, Từ Vị cong ngón tay gõ gõ bàn, nói: "Tôi là nhìn trúng khí chất trên người nên mới chọn cậu, người muốn diễn rất nhiều, tôi vẫn chờ là vì tôi thấy cậu thích hợp."
Phó Hành Vân gật đầu, trả kịch bản về, Từ Vị tiếp tục nói: "Cậu cứ cầm đi, tôi sẽ liên hệ với người đại diện của cậu sau."
Phần sau của cuộc nói chuyện là về lịch trình quay phim, Phó Hành Vân trở về nghiên cứu kịch bản, những chuyện còn lại chờ để sau rồi nói.
Anh đứng lên chuẩn bị cáo từ, nhìn Văn Thệ Xuyên hơi nghiêng đầu, ý muốn dò hỏi hắn.
Văn Thệ Xuyên nói: "Ra ngoài đợi tôi một lát."
Phó Hành Vân gật đầu, lễ phép chào tạm biệt đi ra ngoài, bình tĩnh đứng chờ hắn gần cửa sổ.
Ở trong phòng, hai cha con đã lâu rồi không gặp cảnh nói ba câu là bắt đầu cãi nhau, đây là lần đầu tiên trong vòng hơn hai mươi năm qua bọn họ bình thản ngồi nói chuyện với nhau như vậy.
Văn Thệ Xuyên nói: "Chúng tôi đã ở bên nhau được mười năm, năm nay là năm thứ mười một."
Hắn mang cả khoảng thời gian bọn họ chia tay cộng gộp vào.
Từ Vị cũng không tỏ vẻ gì là kinh ngạc, vẫn giữ bộ dáng trấn định không đổi, dùng ánh mắt đánh giá con trai mình từ trên xuống dưới một lần.
Văn Thệ Xuyên tưởng mình sẽ nổi giận, sẽ khó chịu, sẽ tìm mọi cách đi chọc giận Từ Vị như trước giờ hắn vẫn làm.
Nhưng rồi hắn nhận ra, khi hắn đã có thứ càng quan trọng, có chuyện hắn càng để tâm, thì những thứ khác không cần thiết phải hơn thua nữa.
"Em ấy rất tốt," Văn Thệ Xuyên lại nói, "Cho nên cũng xứng đáng có được thứ tốt nhất."
Nói đến đây, hắn cũng không có gì muốn nhiều lời thêm, Phó Hành Vân còn ở bên ngoài chờ, hắn phải đi rồi.
Từ Vị nhìn dáng vẻ cao lớn thành thục của hắn, đột nhiên nói: "Mẹ của con..."
Bước chân của Văn Thệ Xuyên dừng lại.
Chuyện tình yêu của Từ Vị và Văn Song Nhạn cũng có một khởi đầu rất đẹp.
Một người là tiểu thư nhà thư hương khuê các, một người là nhân tài mới nổi đầy bụng tài hoa, mấy chuyện lãng mạn như ngắm biển dưới trăng xem hoa dưới mưa đều từng làm, chẳng qua tính cách hai người quá xung đột, ham muốn khống chế của Từ Vị quá lớn, mà Văn Song Nhạn lại bướng bỉnh quật cường —— kỳ thật trên người Văn Thệ Xuyên có bóng dáng của cả hai người bọn họ.
Thời điểm bọn họ cãi nhau cương quyết nhất, có thể suốt một năm trời không nói với nhau câu nào.
Văn Song Nhạn mắc chứng trầm cảm, tự sát.
Từ Vị tháo mắt kính xuống, cúi đầu cẩn thận chà lau, "Đều là lỗi của ba."
"Ông chờ chết rồi xuống dưới kia mà nói với bà ấy."
Văn Thệ Xuyên cứng rắn ném lại một câu, đi ra ngoài không quay đầu lại.
Hắn kéo cửa ra đã thấy Phó Hành Vân đứng bên cửa sổ chờ, không nhiều thêm một lời, bọn họ cùng nhau đi vào thang máy.
Trong buồng thang máy không có người khác, Phó Hành Vân cúi đầu nhìn mũi giày, nhỏ giọng hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?" Chờ đến khi cửa thang máy lại mở ra, lúc này hai người mới phát hiện không ai nhớ chuyện ấn nút tầng lầu.
Phó Hành Vân duỗi tay ấn, tay hai người đụng vào nhau, Văn Thệ Xuyên trả lời: "Ăn gì cũng được."
Ngày bộ phim《 Mối tình lặng yên 》công bố dàn diễn viên chính cũng là ngày chương trình thực tế《 Nhất kỳ nhất hội 》 phát sóng.
Hai bên đụng nhau, cũng không biết có phải thao tác của Từ Vị hay không, dù sao hai diễn viên chính Phó Hành Vân và Bạch Lộ lại kéo thêm một đợt thảo luận khí thế không nhỏ nữa.
Bên ngoài sóng to gió lớn thế nào Phó Hành Vân không quan tâm, ném điện thoại qua một bên, tin tức và vô số bài thảo luận trên mạng cũng mặc kệ, mấy hôm nay Văn Thệ Xuyên đều ở nhà anh, hai người có việc bận thì ai làm phần nấy, rảnh rỗi thì lại dính vào nhau như keo.
Phó Hành Vân vội vàng xem kịch bản, vừa đọc vừa viết lời bình bên cạnh, càng nghiên cứu sâu kịch bản, anh càng sợ mình vô ý bỏ qua chi tiết nhỏ nào, đến lúc đó lại xấu hổ trước Từ Vị và Bạch Lộ.
Văn Thệ Xuyên thì nghiên cứu kịch bản cho bộ phim tiếp theo do chính hắn chắp bút, khởi đầu không được tốt lắm, hắn mở chương trình đánh văn bản ra hết viết lại xoá, mãi không thể bình tĩnh suy nghĩ, cuối cùng quyết định dùng giấy bút viết tay.
Nhà Phó Hành Vân có một khung cửa sổ lớn sát đất, mỗi người chiếm cứ một đầu, Phó Hành Vân ở bên kia đọc kịch bản, Văn Thệ Xuyên ở đầu này viết kịch bản, hai người yên ổn làm việc của mình.
Chỉ còn mấy ngày nữa là vào đoàn phim, sắp đến lúc tạm chia tay, bọn họ mới vội vã quấn lấy nhau nhiều hơn gấp bội.
Từ Vị ở trong giới nghiêm khắc có tiếng, diễn viên từ lớn đến bé không có ai là chưa từng bị ông ta quát mắng một lần, lịch trình hàng ngày sát sao không kẽ hở, ai làm chậm trễ người đó chính là kẻ tội đồ.
Ở trong đoàn phim của Từ Vị, từ diễn viên đến nhân viên công tác, mỗi người đều căng lên như dây đàn, như vậy mới có thể cho ra một tác phẩm giá trị.
Tuy ngoài miệng Phó Hành Vân không nói, nhưng Văn Thệ Xuyên biết anh rất hồi hộp bất an.
Một ngày trước khi vào đoàn phim, Phó Hành Vân lật qua lật lại trên giường như bánh rán, mãi không ngủ được, Văn Thệ Xuyên nghiêng người ôm anh, siết chặt tay chân lại, dùng giọng mũi khàn đặc hỏi anh: "Còn không ngủ đi?"
Phó Hành Vân cựa quậy trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Nếu em quay phim không tốt thì làm thế nào bây giờ?"
Văn Thệ Xuyên buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, ngáp một cái, vụng về vỗ lưng anh như dỗ em bé, nói hàm hồ "Sợ cái gì, phim của tôi em còn quay được, sao phải sợ ông ta?"
Lòng Phó Hành Vân được hắn dỗ yên ổn trở lại, nhắm mắt một đêm không mộng đến tận bình minh.
—--
Lời tác giả:
Mấy hôm nay bận quá nên mãi không update được, xin lỗi nha! Chương mới sẽ đăng vào thứ sáu!
Thêm một chương nữa là đến kết cục rồi, đoạn kết tôi đã dự tính từ lâu, viết tới đó rồi tính tiếp.
Đã viết đến đoạn kết rồi, cho tôi tùy tiện nói vài câu đi.
Nói như thế nào nhỉ, lúc trước có vài bình luận bảo Tiểu Phó không có năng lực không làm được việc gì đó.
Kỳ thật Tiểu Phó không thể gọi là một diễn viên giỏi, so với Văn Thệ Xuyên là ngọc trong đá, cậu ấy thật sự đúng là ảm đạm hơn.
Nhưng cậu ấy không đến mức là người quá tầm thường, cũng có sở trường riêng của mình, giống như rất nhiều người khác, khả năng không quá xuất sắc, nhưng nếu được phát hiện, được thừa nhận, được mài dũa thì sẽ tỏa sáng lấp lánh, thứ cậu ấy thiếu là tự tin và sự khẳng định của người khác, những điều này Văn Thệ Xuyên đều cho cậu ấy, Tiểu Phó rất xứng đáng.