Phó Hành Vân nắm chiếc đồng hồ không còn chạy nữa, còn Văn Thệ Xuyên thì đang nắm tay anh.
Nước mắt anh đã chực chờ trào ra, nhưng vẫn không rơi xuống.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng người ồn ào, bãi biển vốn yên tĩnh hình như đã xảy ra chuyện gì đó, phá vỡ sự im lặng của màn đêm.
Phó Hành Vân lấy mu bàn tay cọ qua khóe mắt, vén cửa lều lên ló đầu ra ngoài, trông thấy có vài nhân viên bên tổ tiết mục đang vội vàng chạy qua, bọn Dư Hướng Vãn ở mấy lều bên cạnh cũng ra ngoài hết, mặt đầy nghi hoặc.
Anh vội hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
Nhân viên công tác thở hồng hộc: "Hình như có một đứa nhỏ mất tích, nói là đi về phía bãi biển bên này, mọi người đang đi tìm."
Phó Hành Vân và Văn Thệ Xuyên nhìn nhau, vội vàng đi ra khỏi lều.
Lúc này bọn họ mới phát hiện vì sao tối hôm nay lại đột nhiên trở lạnh như vậy, hóa ra thời tiết đã thay đổi rồi.
Ban ngày trời còn nắng đẹp, vừa rồi trước khi bọn họ đi vào lều vẫn còn trong văn vắt, sao sáng lập lòe, nhưng bây giờ mây đen vần vũ khắp nơi, đến ánh trăng cũng không thấy đâu nữa.
Gió biển cũng mạnh hơn ban ngày rất nhiều, sóng biển mạnh mẽ đập vào bãi cát, còn mơ hồ nghe được tiếng sấm rền ở phía xa.
"Đứa bé nào đi lạc?" Văn Thệ Xuyên hỏi.
"Lia," nhân viên công tác trả lời, "Là đứa nhỏ tóc nâu mắt màu xanh lục."
Phó Hành Vân như đứng tim, bọn Dư Hướng Vãn cũng vây quanh lại đây, nghe vậy thì mặt mày rất căng thẳng, Đàn Tử Minh nói: "Bãi biển lớn như vậy, chúng ta cũng hỗ trợ tìm đi."
Qua mấy lời chắp vá của staff, Phó Hành Vân đã nắm được ngọn nguồn câu chuyện.
Tất cả bọn trẻ ở cô nhi viện đều nghỉ qua đêm trong khu nhà dân cách bãi biển không xa, đến nửa đêm, Lia nói mình làm rơi đồ ngoài bãi cát, khăng khăng phải chạy ra tìm.
Thằng bé mắc chứng tự kỷ dạng nhẹ, rất cứng đầu, nếu không cho nó đi tìm thì tối nay tất cả mọi người đừng hòng đi ngủ.
Nhân viên cô nhi viện đành dẫn cậu nhóc ra biển, không ngờ vừa rời tay một cái đã không thấy tăm hơi nó đâu, bãi biển ban đêm tối đen như mực, chỉ một người thì không thể tìm ra.
Toàn bộ tổ tiết mục đã biết chuyện này, dù sao mấy hôm nay bọn họ cũng sớm chiều ở chung với bọn trẻ, ai ai nghe cũng sốt ruột, phân chia nhau cùng chạy đi tìm.
Tiếng kêu của một đám người lớn phá vỡ sự yên tĩnh trên bãi biển đêm, gió rất lớn, dễ dàng thổi át đi âm thanh của bọn họ.
Cứ đi mãi đi mãi, Phó Hành Vân phát hiện mình đã đi đến chỗ khuất ban ngày anh và Văn Thệ Xuyên lén ngồi hút thuốc, ở ngay bên cạnh bãi cát.
Anh liếc mắt nhìn qua chỉ thấy được cảnh tượng đen như mực, không thấy bóng dáng đứa trẻ đâu.
Phó Hành Vân quay đầu lại, nhận ra chỉ có mình và Bạch Lộ đang ở đầu bên này, anh cau mày nói: "Có lẽ bên này cũng không có, về lại bên kia tìm đi."
Bạch Lộ trả lời một tiếng, đang muốn trở về, đột nhiên dưới chân đá trúng một vật, cô ta kêu lên sợ hãi: "Đây là cái gì?"
Phó Hành Vân ngồi xuống để quan sát gần hơn, hít một hơi kinh hoàng, trên mặt đất chính là con thỏ bông màu hồng cũ nát Lia luôn ôm trong ngực không bao giờ rời tay.
Giờ phút này, nó đang nằm trơ trọi bẩn thỉu trên bãi cát.
Phó Hành Vân vội đứng dậy dõi mắt nhìn ra xa, đột nhiên anh đẩy Bạch Lộ, nói nhanh: "Chắc là ở đâu quanh đây thôi, cô mau về gọi thêm người tới đây tìm xem."
Bạch Lộ thình lình hét lên một tiếng, chỉ tay về phía biển: "Có phải nó đang ở kia không?!"
Phó Hành Vân nhìn theo hướng tay cô ta, có một hình bóng nho nhỏ đang lung lay đi vào lòng biển, lúc này đang là thời điểm gió thổi rất mạnh, nhưng đứa bé vẫn không dừng lại, nước biển đã ngập lên đến eo nó.
Giọng Bạch Lộ bắt đầu run rẩy: "Anh mau đi...!mau đi gọi người đi..."
"Không còn kịp rồi," Phó Hành Vân chạy về hướng biển, xoay người hô lớn, "Mau đi gọi người, nhanh lên!"
Bạch Lộ vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa kêu to: "Anh đừng xuống nước, đừng xuống đấy nhé, lập tức có người đến ngay!"
Giọng nói run rẩy của cô ta đã bị gió biển thổi tan tác, Phó Hành Vân không dám chờ thêm một giây đồng hồ nào, chân thấp chân cao lao thẳng về phía bóng dáng nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện trong lòng biển.
Anh vừa chạy vừa kêu tên Lia, nhưng đứa bé kia dường như chỉ dừng lại do dự khoảng nửa giây đồng hồ.
Phó Hành Vân đã bước xuống nước, sóng biển rất mạnh, thân hình nhỏ gầy của đứa trẻ không thể đứng vững, chỉ cần nó bất cẩn té ngã, sóng dữ sẽ lập tức cuốn nó đến nơi không ai tìm được.
Anh không kịp nghĩ quá nhiều, vừa gọi tên nó vừa đi sâu xuống biển.
Nước biển lạnh như băng đánh vào đùi Phó Hành Vân, Lia ở cách đó không xa hình như bị vấp chân, lập tức biến mất trong cơn sóng lớn ập tới.
Đầu óc Phó Hành Vân trống rỗng, đi thêm hai bước về phía trước rồi chui vào lòng biển tanh mặn băng giá.
Tuy anh bơi khá tốt, nhưng nửa đêm rất khó nắm chắc phương hướng, Phó Hành Vân vươn tay sờ soạng phía trước, đôi lúc dường như sắp chạm vào một góc áo, nhưng giây tiếp theo lại tuột khỏi tầm tay.
Nước biển dâng lên cực nhanh, chỉ trong chốc lát chân anh đã không chạm được đến đáy nữa, anh bị uống vài ngụm nước biển, đầu kêu ong ong, cuối cùng đã bắt được thân thể đứa bé mềm mại trong làn nước.
Phó Hành Vân bị sặc mấy lần, lồng ngực đau đớn, tay chân như nhũn ra, nhưng anh vẫn cố gắng nín thở kéo cậu nhóc đã mất đi tri giác vào lòng mình, nỗ lực đẩy nó lên trên mặt nước.
Giữa cơn mơ hồ, anh nghe được không ít tiếng gọi ầm ĩ trên bờ, còn có người đang kêu tên anh, hình như là Văn Thệ Xuyên.
Anh phun ra một hơi từ sâu trong ngực, để lại một chuỗi bong bóng yếu ớt trong lòng biển rồi mất đi ý thức.
Ngày còn nhỏ Phó Hành Vân từng bị sặc nước một lần, khi đó anh vẫn còn ở nhà mình, nơi có người cha suốt ngày đánh chửi vợ con, còn có người mẹ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Anh cũng không nhớ rõ chuyện là thế nào, một ngày ba anh uống quá nhiều, nhìn anh ngứa mắt, thế là ấn thẳng anh vào trong chậu giặt quần áo làm anh suýt nữa thì sặc đến bất tỉnh.
Từ sau lúc đó anh bắt đầu hơi sợ nước, chỉ cần nhìn thấy bể bơi đã muốn ho khan, cổ họng và lá phổi luôn tự tưởng tượng ra cảm giác đau đớn.
Về sau người dạy anh biết bơi chính là Văn Thệ Xuyên, lúc ấy bọn họ thường theo ban nhạc bạn bè của hắn ra biển chơi, anh là con vịt cạn nên luôn đứng cách mặt nước rất xa, chỉ dám chơi trên cát như mấy đứa nhỏ, buồn bực dời cát từ cái hố này sang cái hố kia.
Văn Thệ Xuyên từ dưới biển đi lên, mái tóc hơi dài ướt đẫm dán vào mặt, trên sống mũi còn vương bọt nước.
Bãi biển ít người, bọn họ cũng không thèm thay quần bơi, chỉ mặc quần xà lỏn ở nhà là nhảy xuống biển được rồi.
Quần Văn Thệ Xuyên thấm nước nửa trong suốt dán lên người hắn, phác họa ra vòng eo thon chắc, cơ bụng cơ ngực đều lấp lánh nước.
"Xuống bơi đi, để tôi dạy em." Văn Thệ Xuyên nói.
Hắn kéo tay anh, kiên nhẫn dắt anh từ từ đi xuống nước.
Ban đầu Phó Hành Vân còn sợ đến mức nhắm chặt hai mắt, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại, toàn thân bám vào người Văn Thệ Xuyên, hai chân kẹp chặt eo hắn không dám thả ra.
Văn Thệ Xuyên chậm rãi dỗ anh, nâng eo lên để anh nổi trong nước biển.
Cứ như thế, dần dần Phó Hành Vân biết bơi, cũng không còn sợ nước nữa.
Trước đây anh xem nước như mãnh thú, bây giờ trong mắt anh, nước rất đáng yêu dễ gần, đơn giản chỉ vì Văn Thệ Xuyên, nước trở thành cái ôm mềm mại, toàn tâm toàn ý ôm lấy anh.
Phó Hành Vân vĩnh viễn nhớ rõ, lần đầu tiên anh nổi lên từ dưới nước, lúc mở mắt ra lập tức đâm phải đôi mắt cười đến híp lại của Văn Thệ Xuyên.
"Tỉnh! Tỉnh rồi ——"
"Mau gọi bác sĩ tới đây, tỉnh rồi ——"
Đôi mắt Phó Hành Vân vừa mở ra đã bị ánh đèn chói đến nheo lại, một bàn tay nhanh chóng che lên mặt anh.
Phó Hành Vân ngửi được mùi hương quen thuộc, là Văn Thệ Xuyên.
Chờ cho anh dần dần thích ứng được ánh sáng, bàn tay kia mới chậm rãi rời ra, anh lập tức trông thấy mặt Văn Thệ Xuyên.
Hắn cau mày nhìn anh chằm chằm, tóc tai rối loạn, quần áo trên người hãy còn ướt đẫm.
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến giúp Phó Hành Vân kiểm tra tổng quát một chút, Văn Thệ Xuyên, Mạnh Thanh, còn có đạo diễn tổ tiết mục đều vây quanh bác sĩ, bọn họ nói chuyện bằng tiếng Anh.
Phó Hành Vân còn đang mơ màng, một câu cũng nghe không hiểu, nhưng từ vẻ mặt của bọn họ, anh đoán hẳn mình không còn gì đáng ngại.
Lúc này anh mới nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện, nhiều người đang vây xung quanh giường.
Bạch Lộ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, không mang giày, trên chân quấn một vòng băng vải, thông báo: "Nhờ có anh cứu kịp thời, đứa bé vẫn vô sự."
Phó Hành Vân thở phào nhẹ nhõm, hơi nhổm người dậy, khàn giọng hỏi: "Chân cô làm sao vậy?"
Cô ta hơi rụt lại, chỉ nói bâng quơ: "Không sao cả, lúc tôi chạy đi bị rơi giày, chân hơi trầy một chút."
Dư Hướng Vãn ở một bên lẩm bẩm: "Trên bãi cát toàn là máu của cô, dọa người ta sợ chết khiếp."
Đàn Tử Minh còn nhỏ tuổi, bộ dạng vẫn khiếp sợ chưa kịp hoàn hồn, giơ tay gãi đầu, lén nhìn lên ba người còn đang vây quanh bác sĩ hỏi chuyện, nhỏ giọng nói: "Anh Văn mới dễ sợ nhất, ai cũng không kéo được, trực tiếp nhảy xuống biển cùng với nhân viên cứu hộ luôn..."
Quả nhiên theo lời bác sĩ, Phó Hành Vân đã không còn vấn đề gì nữa, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.
Mạnh Thanh đuổi hết mấy người vây quanh giường đi, dặn dò anh phải dưỡng bệnh cho tốt, trước khi đi ra còn tri kỷ đóng cửa lại, để một mình Văn Thệ Xuyên ở trong phòng với anh.
Hắn đang ngồi bên mép giường, mày vẫn cau chặt nhìn Phó Hành Vân chằm chằm.
Đột nhiên anh sinh ra cảm giác lương tâm cắn rứt như thể mình là một đứa nhỏ vừa làm sai chuyện gì.
"Xin lỗi...!" anh nhỏ giọng.
Đôi tay Văn Thệ Xuyên nắm lấy bàn tay đang rũ xuống của anh, cong lưng vùi mặt vào lòng bàn tay anh.
Phó Hành Vân cảm giác được môi hắn đang run rẩy, lòng bàn tay mình hơi nóng lên tựa như vừa có một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng anh không dám khẳng định.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy Văn Thệ Xuyên rơi nước mắt, không giống như anh lúc nào cũng như cái vòi nước bị rỉ đêm ngày.
Phó Hành Vân vươn cánh tay còn lại lên, sờ sờ mái tóc hắn, bên trên vẫn còn dính cát, ngâm nước biển làm tóc hắn hơi cứng lại.
Đột nhiên anh mở lời: "Bộ phim kia, em đã từ chối rồi."
"Em cứ đi đi." Giọng Văn Thệ Xuyên rất rầu rĩ.
Phó Hành Vân không kịp phản ứng, anh nói tiếp: "Em không đi, nếu anh..."
"Em phải đi," Văn Thệ Xuyên ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, "Em xứng đáng ——"
Phó Hành Vân sửng sốt, duỗi tay sờ lên khóe mắt đỏ bừng của Văn Thệ Xuyên, hình như còn sờ được một chút ướt át.
Văn Thệ Xuyên nắm lấy tay anh, duỗi tay kéo anh vào lòng, tình cảm mãnh liệt đang giằng xé trong lòng hắn khống biết phải biểu đạt ra sao, chỉ hận không thể hung hăng cắn cho Phó Hành Vân đang ở trong ngực mình một cái.
Phó Hành Vân chôn mặt vào vai hắn, sụt sịt mũi.
Từ xưa đến nay, bọn họ hết lần này đến lần khác dùng tình yêu trừng phạt lẫn nhau, nhưng bây giờ, cuối cùng bọn họ đã học được cách dùng tình yêu ôm lấy nhau.
—---
Lời tác giả:
Đứa nhỏ không phải nghĩ quẩn, nó nhảy xuống biển là có nguyên nhân, chương sau sẽ tiết lộ.
Cuối cùng đã hoàn toàn làm lành rồi! Nhưng truyện sẽ không kết thúc ngay đâu, tôi vẫn còn cốt truyện chưa viết xong mà!
Tiểu Vân nhất định sẽ đi đóng bộ phim kia, từ đầu tôi đã quyết định xong rồi.
Gõ xong mấy chữ "Em xứng đáng" tôi lại đau mũi nữa rồi, muốn khóc quá huhuhuhuhuhuhu...