Du lịch đang ở mùa thấp điểm nên người trong thị trấn nhỏ không nhiều, mấy con phố cổ ngày thường đông đúc cũng không còn mấy người đi lại, ngôi làng cổ dựa lưng vào núi dần dần sáng ánh đèn, tựa như những ngôi sao rải rác trên triền núi.
Giữa sườn dốc có một quán bar nhỏ, thường chỉ có vai ba vị khách, một bên quầy bar lắp giá camera, mấy bảng đèn tấm hắt sáng vây quanh.
Phó Hành Vân vừa quay xong một đoạn làm việc trước quầy, lắc bình pha chế* đến nỗi hai tay mỏi nhừ.
Vì một đoạn phim này mà Phó Hành Vân theo bartender của quán học pha rượu mất một tuần trời, tuy chưa đến mức tinh thông, nhưng nhìn qua thì khá thành thạo.
Anh tiến lại gần cùng Văn Thệ Xuyên xem đoạn phim chiếu lại trên máy theo dõi, cảnh qua, phần diễn của tối nay đã hoàn thành.
*雪克杯 - Bình lắc pha chế của bartender
Từ cổ trấn về đến căn nhà bọn họ thuê trọ có tuyến xe bus cố định, bởi vì đang là mùa ít khách nên một tiếng mới có một chuyến xe, bọn họ cũng không cần sốt ruột trở về.
Nhân viên công tác nhanh nhẹn trật tự thu hồi máy móc thiết bị, Văn Thệ Xuyên lên sân phơi hút thuốc, Phó Hành Vân nhìn hắn đi ra ngoài, cúi người ngồi phát ngốc trên quầy bar bằng gỗ.
Bartender dạy pha rượu cho anh một tuần nay tên là Tinh Tinh, một cậu trai trẻ tuổi vóc dáng nhỏ nhắn, trông rất lanh lợi, cậu ta quan sát anh một hồi lâu mới nhận ra: "A, anh chính là cái người, người......"
Phó Hành Vân nhìn mà phát mệt, hữu khí vô lực tiếp lời, "Diễn viên phim truyền hình, Phó Hành Vân."
"Đúng đúng đúng!" Tinh Tinh đọc liên tiếp mấy bộ phim truyền hình anh từng đóng, "Ái da, nhìn không giống trên TV lắm, mấy ngày rồi mà tôi chưa nhận ra."
Đúng là không hề giống.
Diễn phim truyền hình thường phải trang điểm rất đậm, mặt tô trắng bóc, hơn nữa còn gắn thêm một mớ kính lọc filter làm đẹp, làm sao giống với lúc để mặt mộc được.
Đúng vậy, Văn Thệ Xuyên yêu cầu anh để nguyên mặt mộc quay phim, trước khi khai máy mấy ngày Phó Hành Vân đã phải chuẩn bị tâm lý rất nhiều.
Anh nằm bò ra bàn ngáp một cái, khóe mắt rơi ra một giọt nước, nghiêng đầu nhìn Tinh Tinh hỏi: "Trông xấu hơn trên TV đúng không."
Tinh Tinh bị anh nhìn đến đỏ mặt, vội vàng lắc đầu lia lịa: "Không có không có, người thật đẹp hơn..."
Phó Hành Vân cười, còn chưa kịp nói tiếp thì Tinh Tinh đã tiến sát lại gần anh, nhỏ giọng hỏi, "Này, tôi có thể hỏi anh câu này không...!anh không muốn trả lời thì thôi, coi như tôi chưa hỏi..."
"Hỏi đi."
"Thì là chuyện của anh..." Tinh Tinh ấp úng hỏi, "Anh với người đại diện, có phải là quan hệ kia thật không..."
Tinh Tinh giơ hai ngón tay cái lên làm động tác chạm chạm vào nhau, mặt đỏ đến sắp bốc cháy.
Phó Hành Vân lập tức nhìn ra cậu nhóc này không phải đang thuần túy tò mò chuyện bát quái trong giới giải trí, anh nổi lên hứng thú, trêu cậu ta, "Đúng thì sao, mà không đúng thì thế nào?"
"Chắc là không phải đâu," Tinh Tinh lẩm bẩm, "Nếu không đạo diễn của các anh sẽ ghen đấy!"
Phó Hành Vân bật cười: "Anh ta thì có gì mà ghen?"
Tinh Tinh cũng ghé sát vào quầy bar đối diện với anh, một bên mặt bị đè dẹp lép, miệng dẩu ra trông rất ngốc, "Mỗi ngày anh ta đều tới đây, chỉ nhìn mỗi anh."
Phó Hành Vân nói: "Anh ta chỉ tới trông chừng thôi."
Thời điểm Phó Hành Vân đi học pha chế liên tục một tuần, mỗi ngày đều đứng sau quầy bar pha rượu, Văn Thệ Xuyên đi cùng anh, ngồi trên cái bàn cách quầy bar không xa.
Đôi khi hắn gọi một ly rượu, đôi khi mang theo laptop xem lại mấy đoạn phim ngắn đã quay xong, thi thoảng lại đọc sách.
Phó Hành Vân mắng thầm hắn thích ra vẻ, đọc sách trong quán bar cũng không sợ cận thị.
Phó Hành Vân đi học bao nhiêu ngày, Văn Thệ Xuyên đến bấy nhiêu ngày.
Giống hệt khoảng thời gian trước kia bọn họ vừa quen biết nhau nhưng chưa ở bên nhau, Phó Hành Vân làm việc trong quán bar, hắn tới mua rượu uống.
Văn Thệ Xuyên đốt xong một điếu thuốc, đẩy cửa đi vào, Tinh Tinh dùng dư quang liếc thấy hắn, không biết vì sao thấy chột dạ, vội vàng tách xa khỏi Phó Hành Vân.
lúc này anh mới lấy lại phản ứng, hình như vừa rồi bọn họ đúng là ngồi hơi gần nhau quá, Văn Thệ Xuyên nhìn về phía bên này, ánh mắt nhanh chóng dời đi như không thèm để ý.
Phó Hành Vân ngồi thẳng dậy, xoay người sang tủ rượu bên cạnh quầy bar chọn lựa mấy chai, không hề keo kiệt rót vào bình pha chế —— Văn Thệ Xuyên đã thanh toán tiền cho quán rồi.
Tinh Tinh đứng bên cạnh xem, nhỏ giọng: "Cho ít thôi, mấy loại rượu này mạnh lắm, ấy loại này cũng thế, đừng cho nhiều như vậy..."
Phó Hành Vân không thèm để ý, ra sức dốc vào, cuối cùng pha được một ly rượu màu lam nhạt khá lớn, còn vụng về xịt thêm một vòng whipping cream, trông cũng rất ra gì.
Phó Hành Vân đặt ly rượu lên miếng lót cốc đẩy về phía Văn Thệ Xuyên, nâng giọng: "Đạo diễn Văn, nếm thử rượu tôi pha đi."
Nhân viên đoàn phim vẫn còn ở lại, ngồi thành tốp năm tốp ba vây quanh, Văn Thệ Xuyên đi tới nhìn ly rượu, "Đây là cái gì?"
Phó Hành Vân mỉm cười thân thiết, đôi mắt hơi nheo lại, "Anh cứ nếm đi rồi biết."
Văn Thệ Xuyên nửa tin nửa ngờ cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Lớp kem phía trên vừa ngọt vừa dính, giống như muốn dán cả khoang miệng vào với nhau, lớp rượu màu xanh nhạt bên dưới thì vừa cay vừa mạnh, làm yết hầu như bốc cháy.
Văn Thệ Xuyên hơi sặc một chút, che miệng lại ho khan.
Phó Hành Vân cong môi hả hê nhìn hắn.
Văn Thệ Xuyên giơ tay lau vết rượu bên môi, nhìn Phó Hành Vân, giống như đã tức giận, mày nhíu lại, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Phó Hành Vân bị hắn nhìn mà chột dạ, nhưng vẫn phải làm bộ thản nhiên, chớp chớp mắt nhìn lại.
Văn Thệ Xuyên nhìn chằm chằm anh một lúc rồi giơ tay nâng ly, uống cạn rượu.
Phó Hành Vân đang muốn mở miệng thì hắn đã quay đầu nói với mọi người: "Đến giờ về rồi."
Dọc đường đi, Văn Thệ Xuyên cảm giác mình hơi say, vị cồn nhàn nhạt theo nhiệt độ cơ thể hắn bốc hơi ra ngoài, Phó Hành Vân ngồi bên cạnh hắn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cảm giác muốn say theo.
Anh liên tục nghiêng đầu nhìn Văn Thệ Xuyên, sợ hắn thật sự say đến ngất, nhưng hắn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai phiếm chút ửng đỏ.
Cho đến khi đã về nhà Văn Thệ Xuyên vẫn không để lộ ra chút men say nào, Phó Hành Vân không biết mình nên thất vọng hay nên thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người tạm biệt nhau về lại phòng mình, phòng của Văn Thệ Xuyên và phòng Phó Hành Vân lần lượt là hai phòng thứ nhất và thứ nhì cuối dãy, trên hành lang tối tăm chỉ còn hai người bọn họ, tiếng bước chân chồng chất lên nhau, yên tĩnh đến khó chịu.
Phó Hành Vân đi sau, đột nhiên nói: "Rượu ngày hôm nay là hai ngày trước Tinh Tinh dạy tôi pha, anh biết gọi là gì không?"
Văn Thệ Xuyên đi đằng trước, không nói gì, hắn rất cao lớn khiến cho cả hành lang như bị hắn lấp đầy.
Hắn càng không đáp trả, Phó Hành Vân càng muốn nói nhiều: "Gọi là khẩu ****." (chỗ này trong nguyên tác bị xen-xọt rồi nhưng chắc ai cũng biết =)))
Văn Thệ Xuyên chỉ dừng chân lại một chút, anh càng nói say sưa: "Uống ngon không? Có biết vì sao lại có cái tên này..."
Đột nhiên Văn Thệ Xuyên quay đầu, ấn Phó Hành Vân lên vách tường đánh "rầm" một tiếng.
Anh bị hắn làm cho hoảng sợ, toàn thân bị mùi rượu của hắn bao phủ, ngẩng đầu lên thì thấy mặt Văn Thệ Xuyên đã ửng hồng, ánh mắt có chút mờ mịt, nhưng tròng mắt sáng rực như bị châm lửa.
"Anh muốn làm gì..." Phó Hành Vân hơi hoảng loạn.
"Câm miệng." Văn Thệ Xuyên vẫn đè lên người anh.
Phó Hành Vân nhìn hai bên hành lang không một bóng người, mở miệng muốn nói chuyện thì bị Văn Thệ Xuyên nghiêng đầu chặn miệng lại.
Phó Hành Vân nếm được hương vị rượu do chính mình pha, rượu thật sự quá mạnh khiến anh như rơi vào men say, choáng váng, cảm thấy mình không thể đứng vững.
Ngọn lửa bị châm lên từ dưới lòng bàn chân, Văn Thệ Xuyên ấn anh lên tường, không ngừng xoa nắn thắt lưng anh, Phó Hành Vân cũng không ngừng cọ lưng lên mặt tường.
Đến khi môi tách ra, mặt cả hai người đều đỏ bừng.
"Câm miệng." Môi Văn Thệ Xuyên dán lên chóp mũi anh, thấp giọng lặp lại.
Phó Hành Vân lẩm bẩm: "Tôi đã nói gì đâu."
Văn Thệ Xuyên há miệng muốn cắn mũi anh, bị anh nghiêng đầu tránh được.
Hắn nói: "Sao em lại dễ ghét như vậy."
Phó Hành Vân muốn đẩy hắn ra nhưng không đẩy được: "Anh mới nên câm miệng."
"Tại sao em luôn muốn trêu chọc tôi," Văn Thệ Xuyên vẫn lải nhải, "Muốn tôi lúc nào cũng phải nhìn em sao? Không phải chính miệng em nói à? Chúng ta chia tay rồi."
Phó Hành Vân dán chặt lưng vào tường, thở hổn hển: "Tôi không có.
Là anh, anh trêu chọc tôi trước, lúc tôi phát bệnh anh tới nhà tôi làm gì? Tại sao tôi cầu xin gì anh cũng đáp ứng? Phim điện ảnh sao phải tìm tôi quay? Là anh trêu chọc tôi ——"
Văn Thệ Xuyên chống tường rời khỏi người anh, "Chuyện nhỏ thuận tay giúp mà thôi."
Hắn để lại mấy chữ này rồi xoay người bỏ đi, mãi cho đến khi hắn vào phòng mình rồi đóng cửa lại, Phó Hành Vân mới thở ra một hơi thật dài, trượt theo mặt tường ngồi xổm xuống.
"Chuyện nhỏ thuận tay giúp mà thôi."
Đây là những lời lúc bọn họ gặp lại ở thành phố điện ảnh, Phó Hành Vân giải vây giúp hắn đã nói..