Bên ngoài toà cao ốc chọc trời, mặt trời đã dần dần khuất dạng. Trời sắp tối. Trong một gian phòng vừa phải được bài trí hài hoà và sang trọng với khoảng 10 bàn làm việc xếp xen kẽ với nhau chừa lại một lối đi đủ rộng cho hai người di chuyển cùng một lúc. Nhìn lại đồng hồ, các nhân viên có mặt trong phòng bắt đầu dọn dẹp lại bàn làm việc, tắt máy tính và chuẩn bị ra về. Trong phòng toàn bộ là nhân viên nữ, không có một người đàn ông nào khiến không khí giờ tan sở trở nên ồn ào và nhộn nhịp. Mọi người vừa dọn đồ vừa tán chuyện phiếm về một chủ đề nào đó. Chồng con, mỹ phẩm, thời trang…
Thời gian chầm chậm qua đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại khoảng 3 nhân viên trẻ còn đang nói chuyện.a Cho đến khi nhìn đèn đường được bật sáng rực phía dưới toà cao ốc bọn họ mới giật mình dừng lại. Một trong ba người nhìn sang An Thanh, người vẫn tập trung làm việc ở góc phòng.
_ An Thanh hôm nay chăm chỉ nhỉ?
Dù là người ngoài cũng dễ dàng nghe thấy sự châm chọc đầy ác ý của cô gái. An Thanh rời mắt khỏi màn hình máy tính nhìn cô ta một chút, chỉ hơi mỉm cười rồi tiếp tục làm việc. Thấy cô gái trong góc phòng không lên tiếng, chỉ dùng một nụ cười xã giao đáp lại khiến cô ta không vui vẻ lắm. Cô hơi cười, rút cây son trong giỏ xách ra tô lại lên môi một lớp đậm hơn rồi lại tiếp tục.
_ Trưởng phòng của chúng ta rất hài lòng với những nhân viên chăm chỉ mà, đúng không? Muốn được Trưởng phòng để ý đâu có dễ. Người ta phải làm việc đến tận khuya cơ.
Cô ta quay sang hỏi hai người đang đứng cạnh mình, bắn về phía An Thanh một tia nhìn khinh thường và khiêu khích. Từ đầu đến cuối, An Thanh vẫn duy trì một thái độ hờ hững và lạnh nhạt, tập trung soạn thảo bài diễn thuyết của mình. Đôi tay đang gõ bàn phím khẽ run nhưng không một ai chú ý.
Nhận thấy lời châm chọc của mình không có hiệu quả, cô gái lúc nãy cũng cảm thấy mất hứng. Cô mím môi liếc nhìn hai người còn lại nãy giờ không hề lên tiếng như một lời cảnh cáo.
_ Thôi chúng ta về đi. Để yên cho người ta còn quyến rũ trưởng phòng nữa.
Nhận thấy sự tức giận của bạn mình, một trong hai cô gái còn lại vội vàng thêm vào một câu với hy vọng đổi lại nét hoà hoãn của người đối diện. Đôi môi đỏ mọng mím chặt từ từ dãn ra, khẽ cong thành một nụ cười xinh đẹp. Cô nhún vai gật đầu với hai người còn lại.
_ Đúng thế. Không nên cản trở kế hoạch của cô ta nữa.
Nói rồi ba người cùng rời khỏi phòng. Chờ đến khi chuông thang máy ngoài hành lang kêu lên, chắc chắn rằng bọn họ đã rời khỏi tầng lầu này An Thanh mới buông lỏng hai vai đang gồng cứng vì chịu đựng của mình. Cô dựa người vào ghế, ngửa mặt lên trời nhìn trần nhà, trong lòng nặng nề và mệt mỏi.
Ngày nào đến công ti An Thanh cũng phải nghe những lời mỉa mai và khiêu khích như thế này. Cô vẫn không biết mình đã làm gì sai để phải chịu sự công kích từ tất cả mọi người như thế. Trưởng phòng, anh ta là ai cô cũng không có nhiều ấn tượng. Nhiều nhất là hai lần gọi cô vào phòng riêng để bàn chuyện công việc mà thôi.
Ba người ra về sau cùng hôm nay đã từng là những người bạn tốt khi vừa vào công ti của An Thanh. Thế nhưng kể từ lúc nhân vật Trưởng phòng kia chuyển công tác về bộ phận quảng cáo của cô thì mọi chuyện đều thay đổi. Chỉ vì một vài chi tiết nhỏ nhặt mà tất cả mọi người quay lưng lại với An Thanh, dùng lời lẽ ác ý châm chọc cô mỗi ngày khiến tinh thần cô lúc nào cũng căng ra như sợi dây đàn, cả người luôn luôn phải gồng lên để chịu đựng. Thậm chí cô đã có cảm giác mình bị tẩy chay tập thể.
Chỉ vì một người đàn ông mà phụ nữ lại quay lưng và công kích lẫn nhau như thế, có đáng không? Có lẽ tất cả những người đang ghen ghét An Thanh sẽ không bao giờ biết được trong mắt cô, vị Trưởng phòng thần thánh đó không hề có lấy một chỗ đứng. Chính xác hơn trong lòng cô không hề có hình ảnh của bất kì người đàn ông nào. Đã từ rất lâu, An Thanh quên đi khái niệm yêu đương là gì. Hiện tại cô chỉ muốn có một cuộc sống đầy đủ để nuôi lớn Nhật Phong, chưa từng có dự định yêu bất kì người đàn ông nào khác.
Nở một nụ cười chua chát, An Thanh nhớ lại và âm thầm cảm thấy may mắn. Vì ngày đó bọn họ chưa đủ thân để biết rằng cô còn một đứa con nhỏ ở nhà. Nếu không sự châm chọc ngày hôm nay sẽ không đơn giản dừng lại ở đó.
Suy nghĩ một lát, An Thanh lại tiếp tục hoàn thành phần chuẩn bị cho bài giới thiệu sản phẩm của mình ngày mai. Cô còn rất nhiều việc phải làm. Trong lúc thiết kế hai slide tiếp theo, An Thanh bỗng nhiên nhớ đến Nhật Phong ở nhà, trong lòng vô cùng lo lắng và sốt ruột. Dù Nhật Phong có nét trưởng thành hơn những bạn bè đồng trang lứa nhưng cậu vẫn chỉ là một cậu bé 5 tuổi, không nên ở nhà một mình vào giờ này. Hơn nữa cô cũng chưa chuẩn bị sẵn cơm tối ở nhà cho cậu.
Hôm trước vì phải đến trường đón Nhật Phong từ sớm nên An Thanh đã bỏ bê công việc khá nhiều, hôm nay cô phải ở lại làm cho xong. Nhưng còn con trai ở nhà cũng không thể nào không để mắt được. Dù chưa tìm được cách giải quyết hợp lí, nhưng An Thanh vẫn gọi điện thoại về nhà trước. Sau lần lên cơn hen đột ngột một tuần trước, cô vẫn không dám đưa con đến trường nên tạm thời không lo chuyện đưa đón. Với tính cách chững chạc của mình, Nhật Phong cũng không cần ai chơi cùng. Cậu có thể ở nhà một mình đọc sách, chơi lắp ráp, thỉnh thoảng thì xem TV. Nếu đói có thể uống một ít sữa hoặc nước trái cây. Đến trưa chỉ cần lấy những phần ăn An Thanh đã nấu sẵn buổi sáng được phân chia cẩn thận đặt trong tủ lạnh cho vào lò vi sóng là có thể dùng được. Cách đây vài tháng, cô đã thay đổi toàn bộ cách bài trí trong nhà cho phù hợp với vóc người của Nhật Phong đồng thời hướng dẫn cậu sử dụng một số đồ dùng gia đình trong phạm vi an toàn.
Có những lúc An Thanh cảm thấy mình thật tệ khi dạy cho một đứa trẻ 5 tuổi làm những điều như thế. Ở độ tuổi này Nhật Phong vẫn nên ngồi xem phim hoạt hình hoặc chơi trò chơi chờ mẹ đút thức ăn thì vẫn thích hợp hơn. Nhưng hoàn cảnh của cô không cho phép, ngay cả chính cậu cũng nhận ra mình phải cố gắng hơn các bạn thật nhiều. Bởi vì bọn họ không có đàn ông ở nhà nên An Thanh phải đảm nhận vai trò trụ cột trong gia đình kèm theo nhiệm vụ chăm sóc con. Cô phải làm tất cả mọi thứ bởi vì bọn họ không có bất kì chỗ dựa nào, phải tự dựa vào bản thân mà sống. Mỗi ngày cô đều tự nhắc nhở bản thân mình phải nỗ lực nhiều hơn nữa, gia tăng thu nhập để mọi thứ thoải mái hơn một chút. Mức lương của An Thanh ở thời điểm hiện tại tuyệt đối không hề thấp, với số tiền đó có thể cho một cô gái độc thân một cuộc sống xa xỉ với kinh tế độc lập. Nhưng cô không chỉ có một mình, vì thế cần phải cố gắng nhiều hơn.
An Thanh gọi điện thoại về nhà, chỉ một lúc sau đã có người nghe máy.
_ Mẹ ạ?
Nghe được giọng nói trẻ con quen thuộc, trong lòng An Thanh thở phào nhẹ nhõm như trút đi được một gánh nặng. Mỗi ngày đi làm cô đều nơm nớp lo sợ rằng ở nhà con trai sẽ gặp chuyện.
_ Tối nay có lẽ mẹ sẽ về trễ. Con xem lại trong tủ lạnh còn thức ăn không? Nếu không thì uống tạm sữa vậy. Mẹ sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc thật sớm về dẫn con đi ăn tối.
Bên kia phát ra âm thanh ồn ào và có tiếng trò chuyện khiến An Thanh nghi ngờ nhưng vẫn dặn dò con trai thật kĩ rồi hỏi thăm sau cũng được.
_ Mẹ cứ ở lại làm việc đi. Nhà đã có papa Khánh rồi. Chiều nay papa mới sang, lại dắt theo chồng mới cưới của papa nữa. Chồng mới của papa Khánh là Peter. Bây giờ Peter đang nấu bữa tối cho con. Trông có vẻ ngon lắm. Lát nữa mẹ về phải ăn nhiều đó.
Chồng của papa Khánh, An Thanh nghe được cụm từ này phát ra từ lời nói của một đứa trẻ cảm thấy có phần cổ quái.
_ Cho mẹ nói chuyện với papa Khánh được không?
An Thanh day day huyệt thái dương, cô tựa người vào ghế, ánh mắt mơ hồ nhìn về căn phòng đối diện vẫn còn sáng đèn. Chính từ nơi đó đã mang đến phiền phức liên tục cho cô từ ngày nó đổi chủ.
_ Hey Thanh, lâu quá không gặp.
_ Hi Khánh. Khoẻ chứ? Chắc là đang hạnh phúc lắm đây.
_ Exactly. Anh ta đang nấu bữa tối cho Khánh và con của Thanh đấy. Trông chúng mình thật giống một gia đình nhỏ.
_ Trông Nhật Phong dùm Thanh nhé. Hôm nay Thanh về trễ. Thanks trước ha.
_ OK. Bù lại, cho Khánh với Kevin ngủ tạm ở phòng khách nhà Thanh đêm nay là được.
_ Quyết định vậy đi. Bye!
Tắt điện thoại, An Thanh cười nhẹ nhõm. Ở thời điểm hiện tại, Khánh là người bạn duy nhất của cô, cũng như là người duy nhất mà cô có thể xin tưởng. Nhân duyên ở đời cũng vô cùng kì lạ. Thời đi học, An Thanh chơi với rất nhiều người, ai cũng là bạn tốt của cô, chỉ riêng cậu bạn tên Khánh cùng bàn thì không để lại ấn tượng gì nhiều bởi tính tình kì lạ, ít giao tiếp với mọi người xung quanh. Thế nhưng nhiều năm trôi qua, khi cô mất đi tất cả. Gia đình ruồng rẫy, xã hội tẩy chay, vào thời điểm bế tắc và tuyệt vọng nhất cuộc đời thì người bên cạnh cô lại là cậu bạn cùng bàn ít tiếp xúc năm nào. Dù quan hệ của bọn họ chỉ dựa trên lợi ích và hợp tác qua lại nhưng trong suốt quá trình cậu ta vẫn đối xử tốt với mẹ con cô thật lòng. Cho đến tận lúc này khi kế hoạch hợp tác giữa bọn họ đã kết thúc thì cậu vẫn duy trì việc chăm sóc Nhật Phong.
Khánh là người đồng tính, một điều khiến cậu bị mọi người xung quanh xa lánh nhưng đối với An Thanh, cậu còn tốt bụng hơn tất cả những người khác. Trong giây phút cô cần sự giúp đỡ nhất thì không một người “bạn tốt” nào của cô thèm đoái hoài đến, duy chỉ có một người này lại đưa ra lời đề nghị giúp đỡ. Giao hẹn của bọn họ đã chấm dứt hơn một năm rồi nhưng tình bạn của họ ngày càng trở nên thân thiết và gắn bó hơn trước.
Những chuyện cần phải suy nghĩ đều được giải quyết khiến cô yên tâm tập trung làm việc. Thời gian lặng lẽ trôi qua. Rất lâu sau đồng hồ đã điểm 8 giờ. Xem lại bài chuẩn bị của mình lần cuối cùng rồi lưu lại vào USB, An Thanh cười thoải mái. Cuối cùng công việc chồng chất của cô cũng đã giải quyết xong. Bây giờ đã có thể về nhà. Cô nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ trên bàn, tắt máy tính rồi rời khỏi phòng.
Lúc này mọi người trong toà nhà đã về hết chỉ còn lại một vài nhân viên lao công đang dọn dẹp vào lúc cuối ngày. An Thanh khẽ mỉm cười chào hỏi họ rồi bước vào trong thang máy. Cùng lúc đó cũng có một người khác bước vào cùng cô. Đó là một chàng trai trẻ tuổi, gương mặt có vài phần bất cần, dáng người tương đối cao lớn trong bộ vest màu đen. Cậu ta liếc sang nhìn An Thanh vài giây rồi lại nhìn thẳng về phía trước. Một áp lực vô hình bao trùm lấy cô khi đi cùng thang máy cùng chàng trai này. Một phần vì ánh nhìn kì lạ của cậu ta lúc nãy, một phần khác cũng vì đây là lí do mà cô bị các nhân viên nữ khác ganh ghét. Người đứng cạnh An Thanh lúc này là Đình Khang, vị trưởng phòng vừa chuyển công tác về.
_ Cô kết thúc công việc trễ thật.
_ Tuần trước tôi nghỉ một buổi chiều nên công việc dồn lại thôi.
Đình Khang gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cậu hơi dựa người vào tấm kính trong thang máy, đặt hai tay vào túi quần đưa mắt nhìn thẳng An Thanh.
_ Về buổi giới thiệu sản phẩm ngày mai. Phòng Quảng Cáo của chúng ta nhờ hết vào cô. Nếu thành công. Có thể được thăng chức Phó Phòng.
Tay An Thanh siết chặt dây đeo túi xách. Trong lòng cô mâu thuẫn mãnh liệt. Thăng chức là việc tốt, vừa có lợi cho sự nghiệp vừa có thể tăng lương, giúp mẹ con cô sống thoải mái hơn một tí. Nhưng đổi lại mọi người sẽ càng tẩy chay cô hơn nữa, có khi còn tung ra tin đồn ác ý để hả giận. Mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.
_ Cô sao vậy?
Thấy An Thanh im lặng một lúc lâu mà không trả lời, Đình Khang đành phải lên tiếng.
_ Không có gì. Ngày mai tôi sẽ cố gắng hết sức.
Thang máy mở cửa khi vừa xuống tầng hầm để xe. An Thanh gật đầu chào Đình Khang rồi nhanh chóng lấy xe về nhà.
Nơi An Thanh sống là một chung cư hạng trung nằm ở một khu dân cư thưa thớt.
Vừa mở cửa vào nhà, cô đã bắt gặp một viễn cảnh vô cùng chói mắt. Bên trong phòng khách là thức ăn được bày biện đầy bàn. Trên ghế sofa là một chàng trai với mái tóc đen tuyền, gương mặt có phần trẻ con đang dựa vào một chàng trai khác. Người này là con lai có mái tóc màu nâu bồng bềnh và đôi mắt xanh thu hút.
Còn con trai cô, bé Nhật Phong đáng thương đang ngồi đối diện chống cằm nhìn bọn họ đút nhau ăn không chớp mắt. Thoạt đầu An Thanh còn sợ con trai tủi thân nhưng ngay lập tức cô nhận ra một vấn đề còn khủng khiếp hơn rất nhiều. Dù rằng cô là một người mẹ có tư tưởng rất thoáng nhưng cô cũng không quá ủng hộ con trai mình đi theo còn đường của hai người đàn ông trước mặt. Bọn họ làm hư con cô rồi. Tuy trong lòng đang nổi bão nhưng An Thanh vẫn duy trì thái độ lịch sự.
_ Anh là Peter, chồng của Khánh đúng không? Chào anh. Tôi là bạn cậu ấy. – An Thanh chuyển sang tiếng Anh để chào hỏi Peter.
Cho đến khi cô cất tiếng ba người trong phòng mới nhận ra sự hiện diện của một người khác trong nhà. Nhật Phong vội vàng đến ôm chân cô.
_ A, mẹ về.
_ Tôi biết tiếng Việt mà. Không cần dùng tiếng Anh đâu. Lúc trước tôi đã nghe Khánh kể nhiều về cô rồi. Cảm ơn cô đã giúp đỡ chúng tôi.
An Thanh ngồi xuống ghế sofa, đặt Nhật Phong ngồi trên chân mình, lấy khăn giấy lau đi đôi tay nhỏ lấm lem dầu mỡ của cậu.
_ Không có gì. Khánh cũng giúp tôi nhiều thứ. Lần này Khánh về Việt Nam mà không báo trước gì hết. Chẳng kịp chuẩn bị gì tiếp đón.
_ Khách sáo vậy làm gì. Khánh về với Peter có chút việc cần giải quyết thôi. Ở nhờ nhà Thanh một bữa.
Khánh cười hì hì trả lời. Bọn họ lại tiếp tục ăn tối. Từ lúc An Thanh về Nhật Phong vui vẻ hơn hẳn. Cậu không còn cảm thấy cô đơn nữa. Mỗi lúc được mẹ cẩn thận bóc vỏ tôm rồi gỡ thịt gà đặt vào chén, cậu đều người híp mắt, thậm chí còn vênh mặt lên với Khánh ở phía đối diện.
_ Bây giờ con cũng được mẹ bóc vỏ tôm rồi. Nhiều hơn của Peter làm cho papa Khánh luôn.
Khánh vừa nhận lấy một con tôm từ tay Peter bỗng dưng bất động vài giây. Sau đó liền dùng bộ mặt vô cùng nguy hiểm để giải thích cho Nhật Phong.
_ Con không hiểu được đâu. Bây giờ được mẹ bóc vỏ tôm con thấy thế, sau này được vợ làm cho sẽ hạnh phúc gấp trăm lần.
Nhật Phong suy nghĩ một lát về lời của Khánh. Cậu lắc đầu, tỏ vẻ không tán thành.
_ Con không cưới vợ đâu. Con sẽ chăm sóc và bảo vệ mẹ cả đời. Đợi con lớn rồi con sẽ bóc lại vỏ tôm cho mẹ ăn. Được không mẹ?
Nói về ước mơ của mình, Nhật Phong cười thật tươi. Cậu phải chờ đợi mình lớn lên mỗi ngày cho đến khi nào có thể tự mình bảo vệ mẹ mới an tâm. Nhìn ánh mắt trông chờ của con trai, An Thanh cảm thấy trong lòng vừa chua xót, vừa hạnh phúc. Sống mũi bất giác cay cay, mắt cô đỏ hoe.
_ Được chứ.
Khánh nhìn cảnh này cũng thấy trong lòng có chút gì đó buồn buồn. Cậu thở dài, dựa người vào Peter không biết phải nói gì. Nhìn cảnh này bất kì ai cũng thấy trong lòng nhói đau.
Sau khi kết thúc bữa tối, Khánh và Peter lại chiếm hết cả gian bếp cùng nhau dọn dẹp và rửa chén, An Thanh cũng không biết làm gì liền trò chuyện cũng Nhật Phong một lát trước khi cậu ngủ.
_ Mẹ ơi, con muốn có ba.
Bàn tay nhỏ của cậu nắm chặt mép chăn dày, dùng đôi mắt buồn bã nhìn An Thanh. Tuy rằng Nhật Phong rất mạnh mẽ nhưng cậu vẫn biết mặc cảm, vẫn biết tủi thân khi nhìn những gia đình khác.
_ Chẳng phải con đã có papa Khánh rồi sao?
An Thanh vuốt tóc con trai, cúi đầu hôn lên trán cậu, cố gắng nở nụ cười để che giấu cảm xúc rối bời của mình lúc này. Ánh mắt của con trai, niềm ao ước của cậu làm sao cô có thể không hiểu? Nhưng không có cách nào khác, cô bắt buộc phải phớt lờ. An Thanh thì không sao, cô có thể kết hôn với ai cũng được, điều đó từ lâu đã không còn quan trọng với cô nữa nhưng người chồng đó có yêu thương Nhật Phong hay không, có đối xử tốt với cậu hay không? Cô không biết cũng như không dám đánh cược. Hạnh phúc của con là điều quan trọng nhất. Nhật Phong có thể lớn lên với sự mất mát và thiếu hụt tình thương của cha nhưng cô sẽ không bao giờ để cậu phải chịu sự ghẻ lạnh của người khác. Đó là lí do cô chọn cách phớt lờ đi yêu cầu nhỏ bé này của cậu.
_ Papa Khánh không phải là ba. Ba là chồng của mẹ, ba sẽ sống cùng chúng ta. Gia đình ba người hạnh phúc.
Đối với suy nghĩ của Nhật Phong, ba và papa là hai định nghĩa hoàn toàn khác nhau. Papa là papa Khánh, người mỗi lần đến sẽ mua thật nhiều bánh kẹo và đồ chơi cho cậu. Còn ba là một người khác. Ba sẽ là chồng của mẹ, ba sẽ sống cùng bọn họ. Buổi sáng ba sẽ cùng mẹ đưa cậu đến trường. Lúc đó cậu sẽ không cần phải sợ mọi người thì thầm sau lưng mình nữa. Buổi chiều ba sẽ đến đón cậu về nhà, cả hai người sẽ có những bí mật riêng mà không để cho mẹ biết như lén lút đi ăn KFC hoặc là cùng nhau chơi điện tử khi mẹ vắng nhà… Cậu tưởng tượng rất. Nhưng cậu không có ba. Mãi mãi không có.
Nhìn thấy mẹ im lặng một lúc lâu, Nhật Phong cũng hiểu yêu cầu của mình là không đúng. Từ khi sinh ra cho đến thời điểm hiện tại, cậu cũng không hề có ba. Vì thế có lẽ sau này cũng không cần có. Dù sao cũng chỉ là ước muốn nhất thời, cậu sẽ không làm khó mẹ. Nhật Phong ngồi dậy, dùng hay tay nhỏ nhắn của mình chạm lên má An Thanh.
_ Mẹ đừng giận. Con sai rồi. Mẹ cười lên đi.
_ Con không sai.
An Thanh kéo con trai ngồi trong lòng mình, nói nhỏ vào tai cậu. Đúng thế, trẻ nhỏ không bao giờ là người có tội. Tất cả chỉ do lỗi lầm do người lớn tạo ra mà thôi. Cô chưa bao giờ hối hận vì sự tồn tại của Nhật Phong, ngoại trừ cảm giác tội lỗi luôn bủa vây mỗi lần cậu bị bạn bè nói xấu sau lưng vì không có ba. Có lẽ những năm tháng ngày xưa, vào thời tuổi trẻ bồng bột thuở đó cô đã suy nghĩ quá nông cạn. Không hối hận… Cô không hối hận nhưng vẫn biết mình đã sai. Cô chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của một đứa trẻ không cha vào thời điểm mang thai Nhật Phong. Nếu như biết được từ sớm, ngày đó cô sẽ không buông thả chính mình.
_ Người mẹ nóng quá. Mẹ bị sốt rồi.
Được mẹ ôm trọn vào lòng, Nhật Phong cảm nhận được toàn thân An Thanh nóng bừng. Cậu đưa tay lên chạm vào trán cô, nóng như lửa đốt. Cậu bắt đầu cuống cuồng lên. An Thanh cảm thấy trong người hơi mệt mỏi, cô đặt tay lên trán. Qủa thật hơi ấm một chút. Nhưng không đến nỗi, có lẽ ngủ một giấc sẽ khỏi.
_ Con ngủ đi rồi mẹ đi mua thuốc.
Nhật Phong nằm xuống giường, nhìn An Thanh đầy lo lắng.
_ Mẹ không được quên đâu.
_ Ừ. Mẹ đi liền đây. Con ngủ đi. Ngủ ngon, mẹ yêu con.
An Thanh tắt đèn ngủ rồi rời khỏi phòng. Cô bước đến ghế sofa dặn dò Khánh vài câu trước khi rời khỏi nhà.
_ Khánh với Peter tự nhiên nhé. Thanh đi ra ngoài một lát.
_ Đi xe hay đi bộ?
_ Đi bộ cũng gần thôi. Không sao đâu.
Khánh hơi do dự nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của An Thanh đành phải đồng ý.
Thật ra hiệu thuốc cũng không nằm gần khu chung cư nơi An Thanh đang ở mà phải bằng qua một vài con đường vắng. Khu dân cư này vốn dĩ không mấy đông đúc, về đêm lại càng vắng vẻ hơn. Dù hơi lo lắng nhưng vì không muốn làm phiền bảo vệ lấy xe nên cô đành tự mình đi bộ. Đi được một đoạn bỗng dưng An Thanh rùng mình, cô cảm thấy vô cùng bất an. Có cảm giác bị người khác theo đuôi, cô lo lắng nhìn về phía sau nhiều lần, bước chân ngày càng trở nên gấp gáp.
_ Bây giờ cũng đã khuya rồi, cô em lang thang ngoài đường như thế này lỡ gặp phải bọn xấu thì sao.
Cánh tay An Thanh bỗng dưng bị ai đó giữ lại khiến cô giật mình quay về phía sau. Lúc này sau lưng cô đã có ba người đàn ông xuất hiện từ bao giờ. Một trong ba người vẫn đang giữ chặt tay cô. Trong lòng cô sợ hãi đến rụng rời nhưng ngoài mặt vẫn cố che giấu. An Thanh dùng hết sức lực vốn có để gỡ tay người đàn ông ra. Ban đầu khá dễ dàng nhưng từ lúc nhận ra ý định của cô gã liền siết chặt nắm tay khiến tay cô vừa trượt ra một nửa lại sắp bị giữ lại. Đây là cơ hội cuối cùng mà cô có, An Thanh làm liều, rút thật mạnh tay ra khiến móng tay gã sượt qua cổ tay trắng hồng của cô tạo thành một đường dài rướm máu. Bỏ mặc vết thương ở cổ tay, An Thanh bán mạng chạy về phía trước, không ngừng kêu cứu.
Sức An Thanh rất yếu, hơn nữa lại bị bệnh nên chạy được không xa. Khi ba người đàn ông sắp đuổi kịp cô liền đụng trúng vào một người đàn ông khác. Anh ta nhanh chóng định hình giữ thăng bằng, đồng thời ôm ngang người cô để cô không bị mất đà mà té ngã. Một phút giây nào đó cả hai cùng giật mình, cả cô và người đàn ông nọ. Một cảm giác vừa mơ hồ và xa xôi nhưng lại có phần quen thuộc loé lên trong suy nghĩ cả hai. Nhưng những tiếng bước chân dồn dập phía sau đã đánh thức bọn họ khỏi những ý niệm hư ảo, quay trở về với thực tại.
Khi đã đứng vững, An Thanh rời khỏi vòng tay của người đàn ông lạ mặt. Khi nhìn thấy gương mặt anh, cô không khỏi bất ngờ.
_ Là anh sao? Bác sĩ Hàn Minh Vũ.
_ Hoá ra là cô, mẹ bé Nhật Phong.
Minh Vũ cười cười, cảm thấy có chút khó hiểu. Không biết chuyện gì đang xảy ra.
_ Thằng kia, đi chỗ khác chơi.
Nghe thấy tiếng quát tháo, cuối cùng Minh Vũ cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay lập tức anh liền kéo An Thanh ra phía sau mình, bình tĩnh nhìn ba người đàn ông trước mặt.
_ Anh mau đi đi. Tôi không muốn liên luỵ đến anh.
An Thanh kéo áo Minh Vũ, vô cùng lo lắng nhắc nhở.
_ Ai lại bỏ mặc một cô gái đang gặp nguy hiểm chứ?
_ Nói cũng thật mạnh miệng. Nhìn mày như thế chắc một cơn gió cũng thổi bay.
Lời này gã nọ nói cũng không sai. Ngay cả An Thanh cũng lo lắng như vậy. Bởi vì nhìn Minh Vũ lúc này so với ba người đàn ông to lớn vạm vỡ kia là một sự chênh lệch vô cùng lớn. Với quần âu đen kèm theo một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu vang cùng một đôi giày da bóng loáng. Trong mắt mọi người anh như một công tử nhà giàu được bảo bọc thật tốt, không có khả năng làm việc nặng nói gì đánh nhau, thậm chí còn có phần nhu nhược và yếu đuối.
Minh Vũ thở dài, anh cũng biết ngoại hình lúc này của mình lúc này không có sức thuyết phục lắm, nhưng với mấy trận chiến đường phố như thế này đã từng là sở trường của anh. Là đã từng. Nhưng dù bây giờ có đánh được hay không anh cũng không bao giờ bỏ rơi một cô gái trong hoàn cảnh như thế này, đó là quy tắc.
_ Thì cứ thử rồi biết.
Minh Vũ nhún vai, dùng ánh mắt nhắc nhở An Thanh mau rời khỏi nơi này còn mình ung dung dang rộng hai tay ở tư thế chào đón như một lời khiêu khích. Ba người đàn ông người nhạt, phun nước bọt xuống đất, bắt đầu vặn các khớp xương tạo thành những âm thanh rất có khí thế. Anh hơi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ mình có nên khởi động một chút hay không. Hơn mười năm không đánh nhau tốc độ chậm đi vài phần, kĩ thuật cũng không còn điêu luyện, xương cốt cũng cứng. Nhưng không có thời gian cho Minh Vũ suy nghĩ nhiều ba người bọn họ đã bao vây anh thành một vòng tròn.
Ba người đàn ông như ba con sói lớn hung hãn đang vờn mồi. Từng người một từ từ ra tay. Người đầu tiên là gã từ đầu đến cuối luôn luôn mở lời nói chuyện. Gã rất tự tin chỉ với một cú đấm của mình sẽ khiến chàng trai “yếu đuối” trước mặt ngã gục. Nhưng gã đã lầm, Minh Vũ tuy hơi chật vật nhưng vẫn có thể né tránh được. Sau đó mắt anh loé lên. Cảm giác hưng phấn ngày xưa ùa về. Ngày anh vẫn cùng Hải Anh đi đánh nhau mỗi tuần. Tuy rằng bây giờ không có bạn thân bên cạnh nhưng cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn. Lấy lại được khí thế của năm 18 tuổi, Minh Vũ thay đổi hoàn toàn.
Khi cú đấm của người thứ nhất đấm hụt vào không khí người thứ hai đã lao lên. Lần này bọn họ không còn thái độ đùa cợt nữa mà bắt đầu vào một trận chiến thật sự. Với tốc độ của người thứ hai, Minh Vũ nhanh chóng né được. Cùng lúc đó cả ba người lao lên. Anh liếc mắt xung quanh với hi vọng tìm được cho mình một vật gì đó có thể làm vũ khí. Một chọi ba, Minh Vũ cũng không phải thần thánh mà tay không đánh thắng.
_ MINH VŨ.
Nghe thấy tiếng gọi mình từ xa Minh Vũ liền xoay người né một đòn tấn công rồi nhìn về phía tiếng gọi. Cách đó không xa, An Thanh đang cầm trên tay một chiếc ống nước cũ mà cô vừa tìm thấy nhưng không biết làm cách nào đưa cho anh.
_ Ném qua đây. Dùng hết sức ném qua.
Minh Vũ dường như đoán được An Thanh sợ điều gì. Nếu như ném hụt cô sẽ gián tiếp hại anh. Nhưng đây là cách duy nhất, anh phải tự mình tìm cơ hội bắt lấy. Lưỡng lự một lúc rồi cô dùng hết sức ném vế phía anh. Minh Vũ nhìn ống nước đang tiến đến với tốc độ khá chậm theo đường vòng cung rồi tính toán vị trí nó tiếp đất trong đầu. Cùng lúc này một tên khác cũng nhắm đến vật đó. Từ xa gã bắt đầu chạy đến vị trí mà anh đã tính toán sẵn khiến toàn bộ kế hoạch ban đầu của anh bị đảo lộn.
Minh Vũ khó chịu chửi thề một tiếng rồi ngửa người ra phía sau để né một cú đá ngang. Ngay sau đó liền chạy đến vị trí ống nước sẽ rơi xuống. Nhìn người đàn ông đang chuẩn bị dùng cả người tiếp đất với cánh tay đang đưa lên để chộp lấy vật kia Minh Vũ không hề lưu tình tung một cú đá thật mạnh vào cổ tay rồi đạp lên người gã dùng sức mà bật lên chộp lấy chiếc ống nước cũ.
Có vũ khí trong tay, tinh thần của Minh Vũ ngày một dâng cao. Anh không cần biết người trước mặt mình là ai mà lao vào đánh một cách tới tấp không hề nhân nhượng. Mỗi nơi vung xuống đều là điểm yếu khiến ba người đàn ông lực lưỡng với tư thế tự tin ban đầu dần dần ngã gục dưới chân anh. Cho đến lúc cả ba cùng nhau cầu xin anh mới dừng tay. Đợi bọn họ đi khuất mắt anh liền ném vũ khí xuống đất, thở hắt ra.
_ Ôi, mệt chết đi được.
Thấy Minh Vũ mệt dường như đứng không thể đứng vững nữa An Thanh liền chạy đến đỡ anh. Cô nhìn vào khoé môi bầm tím và rỉ một ít máu của ánh mà cảm thấy vô cùng tội lỗi.
_ Anh bị thương rồi. Tôi xin lỗi. Vì tôi mà anh…
_ Cô cũng bị thương.
Minh Vũ cầm cánh tay của An Thanh vẫn còn lại vệt xước dài lên nhìn sơ qua rồi khẽ nhíu mày. Anh rất tự nhiên nắm tay còn lại của cô kéo đi.
_ Mau đến tiệm thuốc. Cô cần được sát trùng vết thương ngay lập tức.
Bệnh nghề nghiệp bộc phát làm cho Minh Vũ chỉ biết để ý đến vết thương của An Thanh mà không hề nhận thức được hành động của mình. Rất tự nhiên nắm tay người ta mà kéo đi khiến cô gái phía sau bất giác đỏ mặt.
Vừa đến tiệm thuốc Minh Vũ liền đọc ra một đống tên thuốc rồi tự mình xử lí vết thương cho An Thanh. Anh thực hiện từng động tác rất thành thục và nhẹ nhàng khiến cô không hề cảm thấy đâu, chỉ tập trung nhìn người con trai đang tập trung băng bó vết thương cho mình phía trước.
_ Sao cô ra đường một mình vào giờ này?
_ Tôi bị cảm. Định đến đây mua một ít thuốc nhưng đi giữa đường thì đụng phải bọn họ.
_ Bị cảm sao?
Minh Vũ lẩm bẩm rồi đưa tay lên chạm vào trán An Thanh để kiểm trai nhiệt độ. Tuy là một hành động bình thường của một bác sĩ nhưng lại vô tình khiến cô cảm thấy bối rối. An Thanh hơi cúi đầu để mặc Minh Vũ chạm tay vào khắp mặt mình, hai má cô dần dần ửng hồng dưới ánh đèn mờ ảo không rõ ràng.
Lúc này anh cách cô một khoảng cách rất gần. Đôi mắt màu nâu café đang phản chiếu hình ảnh của cô bên trong. Gương mặt góc cạnh đầy nam tính nhưng lại toát ra sự dịu dàng và ấm áp cùng với mái tóc màu đen bồng bềnh. Trên đôi tay lớn còn thoang thoảng mùi cồn đặc trưng. Tất cả từng chi tiết nhỏ nhặt như một hòn đá nhỏ ném vào cảm xúc bình lặng của cô, từ từ khuấy động. Nhưng sự biến đổi ở cảm xúc không nhiều, tất cả chỉ là thoáng qua, rất nhẹ nhàng và hư ảo, có lẽ chính cô cũng không nhận ra.
Sau khi kiểm tra thân nhiệt của An Thanh, Minh Vũ lại quay ngược trở lại vào bên trong để mua thêm một vài loại thuốc mà anh cho là cần thiết. Sau đó đưa cho cô.
_ Liều dùng đã ghi trên toa rồi. Nếu như sốt quá 38.5 độ thì uống thuốc hạ sốt. Có gì không ổn có thể gọi cho tôi.
_ Cảm ơn. Nhưng còn vết thương của anh.
_ Không sao, để mấy ngày tự khỏi. Ngày xưa mỗi lần đánh nhau toàn bị mấy chục vết như thế này nhưng cứ để mặc nó, mấy ngày tự biến mất.
Minh Vũ xua tay, cười xoà. An Thanh nhíu mày, người đàn ông này là bác sĩ, vô cùng lo lắng cho bệnh nhân nhưng với bản thân mình thì lại chẳng hề để tâm đến chút nào. Cô không nói một lời vào trong hỏi mua nhân viên một loại thuốc kèm theo cả tăm bông. Lúc vừa quay trở lại cô liền mở tuýp thuốc ra dùng tăm bông quệt một ít.
Sau đó bước đến trước mặt Minh Vũ nhón chân lên thoa cho anh. Hành động này của cô khiến anh vô cùng bất ngờ. Từ nhỏ đến lớn ngoài mẹ ra thì chẳng có ai thoa thuốc cho anh cả nên lúc này trong lòng anh rung động mãnh liệt. Minh Vũ đứng như trời trồng, ngây ngốc nhìn cô gái đang nhón chân thoa thuốc cho mình không chớp mắt. Bị anh nhìn chằm chằm khiến cô hơi ngượng. An Thanh ho một tiếng.
_ Xong rồi. Ngày mai nó sẽ tốt hơn.
_ Cảm… cảm ơn. – Minh Vũ không biết vì sao mình lại nói lắp bắp nhưng sau đó liền khôi phục lại trạng thái bình thường. – Nhà cô gần đây không?
_ Cũng gần nên tôi mới đi bộ đến.
_ Để tôi đưa cô về. Cũng tiện đường mà.
Sợ rằng An Thanh từ chối, Minh Vũ thêm vào một câu. Anh càng ngày càng thán phục bản thần về kĩ năng nói dối không chớp mắt của mình.
Trên suốt đoạn đường về nhà, Minh Vũ cùng An Thanh cũng trò chuyện rất nhiều. Trao đổi một vài thông tin cá nhân như một chủ đề nói chuyện vui vẻ. Qua đó cô cũng biết anh lớn hơn mình tận 2 tuổi. Cuộc nói chuyện vu vơ nhưng không hề hết chuyện này buộc phải kết thúc khi đến nhà An Thanh. Minh Vũ nói lời tạm biệt rồi chờ đến khi cô vào nhà mới quay người rời đi.
Ở phía trên ban công, Khánh bế Nhật Phong ngoái đầu nhìn xuống dưới. Trong mắt hai người là sự ngạc nhiên cùng tò mò.
_ Ai vậy? Bạn trai mẹ con hả? – Khánh quay sang hỏi cậu bé trong tay mình.
_ Không phải đâu. Chú đó nhìn quen lắm. Hình như là bác sĩ Vũ.
_ Bác sĩ Vũ?
_ Hôm trước bác sĩ Vũ cứu con.
…
Minh Vũ mất gần 40 phút mới quay về bãi giữ xe. Hôm nay cũng là vì vấn đề ăn tối nên anh mới gặp được An Thanh và cứu cô một mạng. Như mọi ngày Minh Vũ lại phân vân lựa chọn cho bữa tối của mình. Cuối cùng sau khi lên mạng hỏi thăm, anh đã tìm được một quán cơm tấm rất ngon trong một con hẻm ở khu này nên đành gửi xe ở xa rồi đi bộ vào. Sau khi ăn xong trên đường quay trở lại bãi giữ xe thì đụng phải An Thanh.
Ngồi vào trong xe, Minh Vũ lại cảm thấy đói. Việc đánh nhau và đi bộ một quãng đường xa đã tiêu tốn năng lượng của anh quá nhiều. Bây giờ cũng gần khuya, anh cũng lười đi tìm nhà hàng. Tốt nhất vẫn nên đến cửa hàng tiện lợi để ăn mì gói thì hơn. Suy ra cho cùng thì với một người đàn ông ế vợ thì mì gói vẫn là người tình trung thành nhất. Dù cho đã thưởng thức qua bao nhiêu sơn hào hải vị thì vẫn sẽ quay về với ly mì nghi ngút khói mà thôi.