Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 90: Đảo trẻ con




Uất Trì Thanh cũng phát hiện những ánh mắt lén lút kia nên hừ một tiếng và tháo thanh kiếm dài vẫn đeo sau lưng ra rồi tuốt khỏi vỏ.

Các ngư dân suýt thì bị ánh sáng phản chiếu từ thanh kiếm lóe cho mù mắt thế là mọi người ai về nhà ấy, nên làm gì thì làm đó.

Mấy cái thuyền nhỏ xuôi gió xuôi nước đi tới. Cứ thế qua nửa nén hương Kỳ Tam Lang đứng trước một con thuyền và nhẹ huýt sáo. Tay hắn giơ ra ý bảo mấy con thuyền phía sau dừng lại.

Phía trước là một con thuyền đánh cá bình thường đang bỏ neo ở một bên. Thuyền này có hai tầng, thân thuyền sơn đen nhưng đã tróc một nửa, cực kỳ

loang lổ. Còn thuyền dập dềnh theo gió, khi lên khi xuống, bên trên cánh buồm có hai cái mụn vá rõ to, một cái tròn, một cái hình vuông.

Tống Mê Điệt đã xoa tay hầm hè, còn chưa chờ Lưu Trường Ương hạ lệnh nàng đã nhảy lên nhẹ bám vào mép thuyền như một con chim yến. Nàng lặng lẽ chạy chậm vài bước rồi chui vào khoang thuyền và biến mất. Mạc Hàn Yên và Kỳ

Tam Lang theo sát phía sau, hai người chia hai đường, một đi theo Tống Mê Điệt vào khoang thuyền, một theo cầu thang bò xuống.

Lưu Trường Ương và mọi người khác cũng vội vã lên thuyền, nhưng mới chỉ lên được boong thuyền đã thấy Tống Mê Điệt và Mạc Hàn Yên đi ra nhẹ lắc đầu.

“Không có?”

Lưu Trường Ương nhíu mày, vừa định hỏi thì Kỳ Tam Lang đã theo cầu thang bò lên, sắc mặt nghiêm túc nói, “Phía dưới có phòng tối thờ phụng tượng gỗ của Hoa đèn bà bà nhưng không có người.”

Ánh mắt Lưu Trường Ương trầm xuống, “Nơi này nhất định chính là nhà của Sáu Ngón. Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy ông chủ quán rượu chui vào con thuyền này nhưng vì sao hiện tại lại không có bóng ai?”

“Nơi này có mùi thuốc,” Tống Mê Điệt hít hít một cái, “Thật nồng.”

Lưu Trường Ương cũng ngửi được mùi này thế là nhìn quanh và rốt cuộc phát hiện một cái bếp lò ở đầu thuyền, bên trong rõ ràng vẫn còn ánh lửa, bên trên là một cái nồi bốc khói trắng.

“Những kẻ đó mới rời khỏi đây thôi,” Lưu Trường Ương hiểu rõ và cười lạnh một tiếng, “Xem ra lão già chủ quán rượu kia cũng biết kết cục không tốt khi làm đồng lõa nên khi phát hiện bị chúng ta theo dõi lão đã dứt khoát phải làm đến cùng và báo cho đồng bọn chạy trốn.”

Vừa dứt lời hắn đã nghe thấy tiếng ho khan rất nhỏ truyền tới từ một con thuyền đánh cá cách đó không xa. Tiếng ho kia nhỏ tới độ gần như bị tiếng sóng nước

che khuất, nhưng Lưu Trường Ương lại vẫn nghe thấy.

“A Thanh.” Hắn hất cằm về phía con thuyền kia thế là Uất Trì Thanh lập tức hiểu ý và thả người nhảy lên không trung. Tay hắn vung kiếm nhắm ngay khoang thuyền kia và chém đỉnh lều thành hai.

Có hai người ôm chặt lấy nhau trong khoang thuyền. Cả hai đều là những kẻ đã gần đất xa trời, bà già kia tuy tóc đã bạc trắng nhưng trông không có gì lạ. Còn ông già bên cạnh thì đã gầy thành một bộ xương, tuy mặc áo lông rắn chắc lại vẫn có thể thấy lồng ngực phập phồng của ông ta.

Ông già kia thấy đã bại lộ nên cũng không che giấu nữa mà ho khan thật to. Cuối cùng ông ta còn ho ra máu đen, rơi xuống nước biến thành một đóa hoa quỷ dị.

“Bệnh lao,” Kỳ Tam Lang lẩm bẩm, “Đây là lý do con trai ngươi bắt Chử Ngọc ư?”

“Đứa nhỏ đâu?” Lưu Trường Ương đứng nhìn hai ông bà già kia, ánh mắt lẫm liệt.

Tuy hai kẻ kia run rẩy như lá rụng nhưng không ai đáp lời, khóe miệng mím

chặt. Hiển nhiên bọn họ đã quyết tâm dù chết cũng không nói gì. Tống Mê Điệt sốt ruột nhảy lên con thuyền nhỏ, tay túm lấy cổ lão già kia và uy hiếp, “Nếu không nói ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi.”

Lão già ho khan và cười, giọng như ruồi muỗi, “Cô nương, ta đã sắp chết rồi còn sợ bị cắt lưỡi chắc?”

Ngón tay thon dài của Lưu Trường Ương nhẹ gõ gõ lên mép thuyền sau đó hắn đi qua và hơi cúi người. Đáy mắt hắn như có sóng gợn tràn đầy, “A Thanh, mang người tới đây.”

Tống Mê Điệt nhìn thoáng qua cánh cửa phòng tối đang đóng chặt, rồi lại nhìn thoáng qua Uất Trì Thanh đang đứng canh ngoài cửa thì hỏi, “Điện hạ nhốt bản thân và lão già kia cùng một chỗ là để làm gì thế?”

Uất Trì Thanh bày ra bộ dạng ‘ngươi đi thong thả nhé’, “Tống đại nhân yên tâm, lão già kia đã sắp xuống lỗ rồi, điện hạ sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”

Tống Mê Điệt “à” một tiếng rồi lại nhìn cửa phòng đóng chặt mới rời đi. Vừa tới chỗ cầu thang xoắn nàng bỗng nhanh chóng bò lên, đi vào boong thuyền và nhân lúc người ta không chú ý lủi vào khoang thuyền như con chuột. Nàng đánh giá khắp nơi, xác định vị trí sau đó đi qua nhẹ nhàng bò xuống dưới.

Chỗ này là ngay phía trên phòng tối, hiện tại nàng và hai kẻ kia chỉ cách nhau một lớp ván gỗ không quá dày và còn có khe hở.

Xuyên qua khe hở kia nàng thấy đỉnh đầu đen nhánh của Lưu Trường Ương và đỉnh đầu bạc trắng của lão già kia.

Nàng nín thở, đôi mắt dán lên khe hở bởi vì hai kẻ kia đều đang im lặng mặt đối mặt và lặng lẽ nhìn nhau.

Cảnh này đương nhiên không thích hợp. Sao Lưu Trường Ương lại có thể dùng ánh mắt thâm tình như thế để nhìn một lão già sắp chết nhỉ? Người có được phước phần ấy phải là đám mỹ nhân như hoa như ngọc trong Cảnh Vương phủ chứ nhỉ?

Tống Mê Điệt lại nghiêng đầu qua bên cạnh một chút. Hiện tại nàng có thể nhìn thấy con ngươi của Lưu Trường Ương. Nó rất đen, bên trong như có mưa gió vần vũ, đằng sau cất giấu thứ gì đó nàng không nhìn rõ nhưng lại không tự giác bị nó hấp dẫn.

Vì thế nàng ghé sát tấm ván hơn để có thể nhìn vào con ngươi trong sáng giấu sau hàng mi dày của hắn.

Hắn thật đẹp, Nguyên Doãn thật đẹp.

Như có một bàn tay vô hình túm lấy nàng và nhẹ nhàng kéo thế là nàng lập tức bay vào, ngã trên thảm cỏ mềm mại. Chung quanh là hoa vàng nhạt li ti như những mũi kim nho nhỏ khâu trên lá cây.

Đối diện có một người đang đứng. Đó là Nguyên Doãn. Hắn chắp tay cúi người nhìn nàng, ánh mắt rơi thẳng vào trái tim và tạo ra những rung động đầy dư âm.

Nguyên Doãn…… “Ở đảo trẻ con.”

Bốn chữ này như sợi dây thừng kéo Tống Mê Điệt ra khỏi ánh mắt của Lưu Trường Ương. Đầu óc nàng mơ màng hồ đồ như mới vừa bị đánh. Nhưng nàng vẫn nỗ lực túm lấy mấy chữ này và dùng toàn lực thoát khỏi ảo giác.

Mới vừa rồi đã xảy ra cái gì thế? Tống Mê Điệt không biết, nhưng nàng vẫn biết bốn chữ kia phát ra từ miệng ai.

Chính là từ miệng lão già dù bị cắt đầu lưỡi cũng không chịu nói lời nào.

“Ở đảo trẻ con.” Ông ta lặp lại sau đó cả người bỗng trầm xuống, ngã về phía

sau, tay quơ cào nhưng lại chỉ đụng được vào áo choàng của Lưu Trường Ương. Nhưng tên kia đã lùi một bước và tránh thoát.

“Đông” một tiếng, thân thể đã bị bệnh tật ép khô lúc này ngã trên mặt đất. Ông ta cố vươn một ngón tay về phía bàn thờ nơi có pho tượng bằng gỗ nhưng sau đó hoàn toàn bất động.

Gió nổi lên, sóng nước như giương nanh múa vuốt nhào về phía boong tàu rồi lại rút đi rất nhanh, chỉ để lại một lớp bọt trắng. Nước vỗ qua mạn thuyền nhưng lại không thể rửa sạch dấu vết loang lổ trên đó.

Tống Mê Điệt chống khuỷu tay ở lan can thuyền, khóe mắt liếc về phía Lưu Trường Ương đứng ở đầu thuyền. Nàng nhìn sống lưng hắn thẳng tắp, cái cổ thanh tú và búi tóc có cắm một cây trâm bằng hắc ngọc.

Đúng là một người đàn ông đẹp đẽ, nhưng một kẻ đẹp đến nhường ấy lại là người nàng chỉ dám nhìn lén cái bóng. Nếu hắn xoay người và dùng đôi mắt sáng ngời kia nhìn nàng thì đến nhìn lén nàng cũng chẳng dám.

Lưu Trường Ương xoay người, ánh mắt thổi qua. Trong chớp mắt ấy Tống Mê Điệt lập tức xoay tròng mắt về hướng khác. Nhưng vì quá nhanh, quá hoảng nên bộ dạng của nàng thực mất tự nhiên, giống như…… như mắt lé vì bị trúng gió.

“Tống Mê Điệt, ngươi trúng gió hả?” Hắn quả nhiên đã bắt được trọng điểm và đi tới nhìn nàng. Giọng hắn vẫn mang theo chút trêu chọc nhưng khóe miệng lại bằng phẳng, giữa mày là đóa mây đen vẫn chưa tan.

“Điện hạ đang lo lắng cho Chử Ngọc ư?” Hắn đi đến bên cạnh và cùng nàng đứng sóng vai, áo choàng trên người hắn quét lên mặt giày của nàng. Tống Mê

Điệt chớp đôi mắt đau nhức và nhìn về phía trước. Ai biết trên mặt nước lại có bóng dáng của hai người họ vì thế nàng chỉ đành dời mắt sang chỗ khác và nhìn ngón tay đang nắm lấy lan can của mình.

“Ngươi cũng thấy rồi đó,” hắn ngừng trong chốc lát mới tiếp tục nói, giọng nhẹ tới độ một cơn gió thổi qua là đủ khiến nó tan tác, “Sự hung tàn của những kẻ này vượt xa những gì ta đoán. Mà Chử Ngọc đã bị bắt hơn một tháng.”

“Con bé vẫn còn sống,” Tống Mê Điệt hắng giọng nói ra lời an ủi không biết đã leo lên miệng từ lúc nào, “Ta đã tính rồi, con bé vẫn còn sống.”

Cả người Lưu Trường Ương cứng lại và hơi nghiêng người. Bàn tay hắn vịn lan can cũng lắc lư theo thân thuyền và đụng vào ngón tay nàng, “Thật tốt.”

Ngón tay hắn không dịch ra, nàng cũng không. Lưu Trường Ương hít một hơi không khí ướt lạnh, đáy mắt lộ ra chút ấm áp, “Chử đại thống lĩnh là kẻ nói nhiều nhất mà ta từng gặp. Thân là thống lĩnh cấm vệ quân, là chức vụ quan trọng nhưng hắn lại là con gà mẹ suốt ngày cục tác và vô cùng tỉ mỉ. Cái điệu bộ dông dài của A Thanh cũng học từ hắn nhưng cũng chỉ được ba phần.” Hắn cười cười, ấm áp theo khóe mắt chảy xuống cả người, “Điện hạ nhớ phải ăn nhiều

cơm, phải mặc đủ áo, nhớ đừng tham lạnh, phải giấu sách truyện cho kỹ, để thái sư nhìn thấy sẽ tức giận……”

Lưu Trường Ương nhìn hồ nước cuồn cuộn, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống giấu đi vẻ dịu dàng, chỉ còn lại cô đơn vô tận. Tống Mê Điệt thấy thế thì tim hơi nhói lên. Rồi hắn nói tiếp, “Vì cứu ta mà hắn chết. Từ Trường Lăng tới Tây Chiếu nơi nào cũng là mai phục đầy hung hiểm. Kim thượng chỉ vì một câu ‘huyết mạch cắt đứt ở Tây Chiếu’ của mẫu hậu mà giữ cho ta một mạng rồi phong vương. Nhưng kỳ thực chẳng khác gì lưu đày ta. Còn những kẻ bên dưới hắn lại không có ý định tuân theo thánh chỉ. Thuyền ta ngồi bị người ta động tay chân và chìm nghỉm dưới làn nước lạnh. Là Chử thống lĩnh và phu nhân của ông ấy đã cứu ta và phải chôn thân nơi đáy sông.”

Hoàng hôn chìm xuống và chỉ còn lại một chút ánh sáng nỗ lực chống đỡ như một con mắt thon dài nhìn trộm mấy con thuyền nhỏ trên mặt hồ. Chúng lắc lư, lát sau đã bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng.