Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 79: Con đường chết




Ngọn nến bị bẻ gãy nhưng vẫn kéo dài hơi tàn và nỗ lực duy trì ánh lửa leo lét. Tống Mê Điệt vội nhặt nó lên và cẩn thận bảo vệ sau đó chiếu sáng chung

quanh.

Sáu mặt đều là vách đá trụi lủi, hiển nhiên đây là một địa lao do người làm ra. Lưu Trường Ương nói không sai, đây là một cái bẫy nhưng dù nàng có cẩn thận thế nào cũng vẫn lọt vào bẫy, lúc này quả thực kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.

“Thật là óc heo, sao ta không nghĩ tới nơi này còn có địa lao nhỉ?” Nàng đập mạnh lên đầu mình, miệng oán giận mắng một câu. Nói xong bỗng nhiên nàng nghĩ đến Lưu Trường Ương thế là mồ hôi lạnh sau lưng ứa ra và nghĩ thầm lần này xong rồi, không biết hắn sẽ trách mắng nàng thế nào đây. Vì thế nàng sợ sệt quay đầu nhìn hắn, “Điện hạ, là hạ quan sơ ý khiến ngài…… khiến ngài rơi vào hiểm cảnh……”

Lưu Trường Ương vẫn ngồi dưới đất, đôi chân dài tùy tiện duỗi ra. Hắn ngửa đầu nhìn cái mặt mướp đắng của Tống Mê Điệt thì không những không giận mà còn cười khiến nàng kinh hãi, “Tống Mê Điệt, khinh công của ngươi không ai dám bì, vừa rồi nếu không phải bổn vương kéo chân hẳn ngươi cũng không dễ dàng bị địa lao này vây khốn. Là ta liên lụy ngươi.”

Kẻ này lại biết nói tiếng người ư? Tống Mê Điệt quả thực không thể tin được tai mình nhưng còn chưa kịp cảm thán thì Lưu Trường Ương bỗng nhiên đứng phắt dậy, hai tay vỗ vỗ bụi và nhìn nàng với vẻ giễu cợt, “Dù sao cũng bị vây ở đây rồi thì chắc chắn trong chốc lát chưa ra được đâu. Ngươi nói xem hai ta phải làm cái gì bây giờ nhỉ?”

Một câu này của hắn nhẹ bẫng nhưng Tống Mê Điệt lại thấy tai tê rần và vội vàng lùi sang bên cạnh mấy bước, cả người dán lên vách đá, “Điện hạ muốn làm cái gì?”

Lưu Trường Ương tặc lưỡi một tiếng và nhếch miệng cười, “Tống Mê Điệt, ý bổn vương là hai ta phải nghẫm nghĩ xem làm thế nào để thoát thân.”

Quả nhiên lại bị hắn trêu đùa thế là Tống Mê Điệt tức đến độ mặt lúc xanh lúc trắng, răng nghiến chặt, hàm bạnh ra.

Lưu Trường Ương chỉ cảm thấy bộ dáng của nàng thực sự đáng yêu nhưng mặt vẫn ung dung không lộ cảm xúc. Sau đó hắn hắng giọng nói, “Nơi này nhất định có một cửa ngầm. Vừa rồi chúng ta nghe rõ tiếng của thiếu niên câm nhưng hắn lại không có ở đây chứng tỏ chỉ có một khả năng đó là hắn đã ra ngoài bằng cửa ngầm.”

Hắn nói rất có lý vì thế Tống Mê Điệt tạm thời nén ngọn lửa trong lòng xuống và đi tới ven tường bắt đầu sờ lần với ý đồ tìm cơ quan để mở cửa. Ngón tay nàng đụng phải mặt tường lạnh lẽo ẩm ướt thế là lòng nàng nảy lên, một câu

cũng vuột khỏi miệng, “Sao vách đá này lại ẩm ướt thế? Chẳng lẽ bên ngoài có nước ư?”

Vừa dứt lời bên tai bỗng vang lên tiếng “Kẽo kẹt”,một cánh cửa đá mở ra phía sau lưng nàng giống như một cái miệng há to.

Tống Mê Điệt thấy trong lòng vui vẻ và vội đi qua sau đó quay đầu lại nói với Lưu Trường Ương, “Sao ta còn chưa sờ được chốt mở mà nó đã tự mở nhỉ?”

Lưu Trường Ương nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng cánh cửa đá phía sau lưng nàng một lúc mới nói, “Tống Mê Điệt, ngươi nói xem vì sao nhà họ Tôn lại phải dẫn một dòng suối từ trên núi xuống?”

Tống Mê Điệt còn không kịp nghĩ đã biết đáp án bởi bên ngoài cánh cổng kia bỗng truyền tới tiếng “Xôn xao” rung trời như vạn quân lao sầm sập tới. Ngay

sau đó nước suối nổi bọt trắng lập tức ùa vào giống một cái lưỡi thật to liếm qua mỗi góc của địa lao.

Tống Mê Điệt bị nước kia cuốn đi, cả người đập mạnh vào vách đá phía sau nhưng tay vẫn được Lưu Trường Ương túm chặt. Cả hai người như dây leo nối với nhau.

Tống Mê Điệt nín thở và nỗ lực trợn mắt nhìn về phía Lưu Trường Ương: Cảnh Vương điện hạ lúc này búi tóc tán loạn, sợi tóc bị nước cuốn lên giống như lơ lửng trong không trung. Con ngươi hắn vốn đen nhánh nay càng thêm sáng như ngọc lưu li. Trong lúc khẩn cấp những cảm xúc ngày thường bị hắn che lấp cứ thế phô ra trước mặt nàng.

Tống Mê Điệt cảm thấy trái tim mình rung lên và vội vã cắn môi dưới, liều mạng nén trái tim đang đập như điên. Một tay khác của nàng chỉ lên trên ý bảo hắn và nàng bơi lên trên, mở cửa nhà lao.

Lưu Trường Ương gật đầu thế là hai người bơi lên trên như hai con cá. Bọn họ cùng nhau duỗi tay đẩy tấm đá phiến kia nhưng dù đã dùng hết toàn lực nó vẫn không chút sứt mẻ, không hề có dấu hiệu mở ra. Lòng Tống Mê Điệt trầm xuống, mới vừa rồi quá căng thẳng nên nàng quên mất mật đạo này không thể mở ra nhờ sức trâu được. Mà chốt mở của nó không có chuyện được thiết kế bên trong thế nên “sinh lộ” duy nhất hiện tại đã biến thành tử lộ.

Nghĩ thế nên lòng nàng căng thẳng: Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bọn họ sẽ bị vây chết ở chỗ này ư? Vừa nghĩ tới đây ngực đã truyền đến đau đớn. Nàng biết thời gian của mình không còn nhiều. Tốt xấu gì nàng cũng là người tập võ từ nhỏ nên có thể nín thở lâu hơn người khác, nhưng Lưu Trường Ương thì sao?

Bả vai bị chọc một chút thế là Tống Mê Điệt thu lại suy nghĩ và nhìn về phía Lưu Trường Ương thì thấy hắn chỉ chỉ cánh cửa phía dưới sau đó dùng khẩu hình nói với nàng: Ra ngoài từ nơi đó.

Tống Mê Điệt chấn động: Đúng vậy, nước có thể ùa vào thì ắt có đường thông ra ngoài. Tuy nơi ấy thông ra đâu nàng không rõ lắm nhưng hiện tại đó là đường ra duy nhất. Huống chi, mới vừa rồi lúc nước chưa vào bên ngoài cánh cửa kia

đen thui, nay nơi đó lại có ánh sáng chớp động. Chỉ chút ánh sáng ấy lại cũng đủ cho hai người hy vọng phá tan đêm đen.

Nàng gật gật đầu với Lưu Trường Ương vì thế hai người bơi về phía cánh cửa bên dưới, tay túm lấy khung cửa dùng sức đẩy bản thân bật về phía trước.

Ánh sáng càng lúc càng rõ. Nương theo đó nàng nhìn thấy đây là một đường hầm dài và hẹp, hiển nhiên đã được sửa chữa cẩn thận. Ánh sáng theo gợn nước lập lòe giống như ánh trăng ảm đạm.

Có ánh sáng là tốt, chỉ cần hướng về nơi đó hẳn có thể đi ra ngoài……

Tống Mê Điệt kéo Lưu Trường Ương và muốn đẩy hắn về phía trước. Nhưng lần này hắn không động đậy, thân thể hắn cực kỳ nặng, giống một cục đá sắp rơi xuống. Nàng sốt ruột quay đầu thì thấy Lưu Trường Ương phun ra một chuỗi bọt khí về phía mình, mặt hắn ẩn phía sau không nhìn rõ lắm.

“Kiên trì một chút.”

Mấy chữ này Tống Mê Điệt nói thầm trong lòng đồng thời ngón tay phối hợp nhéo lòng bàn tay hắn vài cái. Lưu Trường Ương như cảm nhận được nàng thế là hai chân đạp lung tung phối hợp để nàng đẩy hắn lên phía trước.

Hai tay Tống Mê Điệt ôm eo hắn đẩy một cái thế là tốc độ hai người nhanh hơn. Bọn họ xông thẳng về phía ánh sáng. Nhưng khi ánh sáng ngày một mạnh hơn, đến độ duỗi tay là chạm tới thì vách tường bên trái bỗng ầm ầm mở ra. Một dòng nước theo đó xông thẳng vào như bàn tay khổng lồ tách hai con người vốn đã sức cùng lực kiệt.

Tống Mê Điệt bị dòng nước cuốn về phía sau nhưng ngón tay vẫn không quên đẩy Lưu Trường Ương một chút để hắn lao về phía ánh sáng.

Nàng đã kiệt sức, chẳng thể nín thở, đã thế vừa rồi đầu nàng còn đập vào vách đá nên lúc này nó cứ ong ong. Miệng mũi nàng buông lỏng và uống mấy ngụm nước. Ngực nàng lạnh nóng đan xen như muốn nổ tung, cực kỳ khó chịu.

Nhưng dù sao nàng cũng là một cỗ máy giết người được huấn luyện nên ngay cả khi ý thức đã mơ hồ ngón tay nàng vẫn túm lấy vách đá. Móng tay cũng bị bật một nửa nhưng nàng vẫn không buông tay.

Trước mắt càng ngày càng đen, hai dòng nước từ hai hướng khác nhau cùng tấn công và đập lên con ngươi mỏi mệt cũng như ý thức sắp tan của nàng. Chúng như hai con rắn khổng lồ muốn kéo nàng xuống sâu dưới kia để nàng rơi vào bóng đêm vạn kiếp bất phục.

Nàng bị chúng bắt cóc, thân thể không do mình điều khiển. Sau khi uống mấy ngụm nước sức lực của nàng cũng hao hết, ngón tay buông lỏng.