Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 76: Viếng thăm ban đêm




Lúc Tống Mê Điệt đi tới trước cổng nhà họ Tôn mới nghĩ ra vì sao Lưu Trường Ương lại không tiếp tục đuổi theo tìm người mà muốn tới nơi này.

Tĩnh Ân và kẻ bắt Chử Ngọc rõ ràng có một tầng quan hệ khó nói. Mà lão ni cô có vẻ ngoài tầm thường kia cũng vừa lúc là tình nhân của Tôn Dần. Bà ta như

sợi chỉ nối hai kẻ kia với nhau vì thế đương nhiên sẽ khiến Lưu Trường Ương hoài nghi. Huống chi trong am ni cô còn thờ phụng tượng của Hoa đèn bà bà và hẳn Tôn Dần cũng biết. Bởi từ phản ứng của ông ta thì có vẻ như ông ta rất sùng bái vị tà thần trong truyền thuyết kia.

Manh mối dần xuất hiện như sóng nước nối tiếp nhau. Tuy bọn họ còn chưa thể khâu nối chúng lại để tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh nhưng chắc chắn cần tiến hành thêm vài bước điều tra. Và nhà họ Tôn chính là một khâu cần đột phá.

Tống Mê Điệt nhìn cánh cửa lớn màu nâu đỏ của nhà họ Tôn thì trong lòng tràn đầy sương mù. Nàng cảm thấy chân tướng đang chôn phía dưới, giống như đã mơ hồ lộ ra bóng dáng nhưng nhìn mãi vẫn chưa thấy rõ. Có thứ gì chắn giữa nàng và sự thật, và đó nhất định là bí mật đã bị chôn giấu nhiều năm chưa thấy ánh mặt trời. Nhưng vừa duỗi tay gạt tấm màn kia thì lại thấy tay lạnh toát, ngoài cái này ra chẳng còn gì.

Nàng liếc mắt nhìn Lưu Trường Ương ở bên cạnh và thấy hắn cũng đang nhíu mày giống mình, môi mím lại, hiển nhiên hắn cũng chưa có manh mối nào.

Nhưng nhất định hắn đã nghĩ tới một tầng này sớm hơn nàng. Bọn họ đều đồng ý rằng việc này phức tạp hơn bọn họ tưởng tượng nhiều. Đây không đơn giản là một ván cờ, cũng không phải việc mua bán mà sau lưng nó là một bí ẩn thật lớn. Và nhà họ Tôn chính là chìa khóa để mở cánh cửa bí mật kia.

Hai tên hộ vệ đi trước thăm dò và lúc này đang khom lưng lẻn ra từ một bên tường nhà họ Tôn rồi tới chỗ hai người đang ẩn nấp sau đó chắp tay với Lưu Trường Ương, “Điện hạ, bên trong đã tắt đèn.”

Lưu Trường Ương hơi gật đầu và đứng dậy chạy tới nhà họ Tôn. Áo choàng màu đen của hắn phấp phới phía sau giống một cơn gió lướt qua. Tống Mê Điệt nhìn bóng dáng hắn ẩn trong đêm tối thì hơi sửng sốt và lập tức bước nhanh hơn đuổi theo. Hai người cùng nhau bước qua cửa lớn của nhà họ Tôn.

Cửa này đẩy một cái là mở, hoàn toàn không cài then. Cái này cũng chẳng kỳ lạ bởi tòa nhà này ở nơi hoang vắng, trước sau không thôn làng mà hoàn toàn lẻ loi. Đám kẻ cướp có khi khó mà mò được tới nơi này, ngay cả bọn họ cũng phải tốn thời gian vòng vèo trong núi hoang rừng già mới tìm được tới đây dù đã biết nhà họ Tôn ở đâu.

Cửa lớn “Kẽo kẹt” một tiếng và lộ ra khe hở. Mấy người bọn họ nối đuôi nhau tiến vào và nhìn mái nhà nối tiếp trong ánh trăng màu xanh lơ lành lạnh.

Thật yên ắng, đến độ họ tưởng mình đang tiến vào một tòa nhà ma chứ không phải một nơi có người sống.

Gió nổi lên, lá cây trên đầu kề vai sát cánh phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ giống như có kẻ đang thì thầm.

Bỗng nhiên có tiếng sàn sạt nho nhỏ vang lên giống như có kẻ nào đó dán tường mà đi nhưng bọn họ còn chưa kịp quay đầu nhìn thì tiếng động kia lại vọt qua mặt tường và chui vào cánh cửa trong sân sau.

Nhưng lạ nhất là cánh cửa kia rõ ràng đang đóng lại, hoàn toàn không có dấu hiệu được mở ra.

Là cái gì thế nhỉ? Tống Mê Điệt nheo mắt cẩn thận nhìn bóng đêm đen đặc nơi cánh cửa kia: Nó xuyên qua cửa đi vào, vậy tiếp theo nó sẽ xuyên qua cửa đi ra hả?

Nàng nín thở chờ đợi và cảm giác Lưu Trường Ương ở bên cạnh cũng đang nhìn nơi đó, hơi thở dồn dập, áo choàng cọ qua tay nàng mang tới cảm giác hơi lạnh lẽo.

Lát sau một bàn chân bước ra khỏi bóng đêm, mũi giày đầu hổ, đằng trước hơi nhếch lên, hiển nhiên là chân của một đứa nhỏ.

Chỉ có mũi giày hiện ra, còn phần trên bọn họ không thể nhìn thấy nhưng vẫn

cảm giác được trong bóng đêm có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình. Lát sau chiếc giày kia lại lẫn vào bóng đêm, lặng lẽ giống như nó chưa từng xuất hiện bao giờ. Vừa lúc ánh trăng chiếu xuống, qua góc tường thế là bọn họ thấy nơi đó trống trơn, ngoài bóng đêm lạnh lẽo cũng chỉ còn lại làn gió lạnh không kém. Mấy chiếc lá khô bị thổi bay và xoay vòng sau đó rơi xuống đất.

Tống Mê Điệt thấy trái tim run rẩy và bỗng nhiên nhớ tới tiếng cào sàn sạt mình nghe được ở am ni cô. Nó cũng giống cái này, đến và đi vô tung, giống như không dám ở lại dương gian quá lâu.

Nàng quay đầu nhìn về phía Lưu Trường Ương, “Điện hạ, vừa rồi…… là quỷ hồn sao?”

Lưu Trường Ương vẫn bình thản bởi hắn không tin quỷ thần. Trong vô số buổi đêm hắn từng nhìn thấy phụ hoàng, mẫu hậu và vô số vong hồn đã chết trong chính biến kia. Bọn họ vây quanh hắn và ôm mặt khóc, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt kia đã biến thành màu đỏ như máu.

Tuy quỷ hồn khiến người ta sợ nhưng lại cực kỳ vô dụng. Trong lòng hắn và bọn họ đều hiểu rõ vì thế những người đó mới muốn tới tìm hắn, mượn đao trong tay hắn để cắm vào ngực kẻ địch.

Lưu Trường Ương hé miệng và cúi người dán mặt tới nói, “Nhìn thì có vẻ là trẻ con, người ta thường nói quỷ càng nhỏ càng hung dữ. Tống Mê Điệt, ngươi cẩn thận đừng để bị hắn quấn lấy đó.”

Giọng hắn thật nhẹ, lại thấp, Tống Mê Điệt vừa nghe đã thấy da đầu căng lên nhưng không muốn nhận thua nên xoay mặt qua tặng cho hắn một nụ cười siêu giả dối, “Ta đâu có làm chuyện trái với lương tâm nên sao phải sợ quỷ quấn lấy?” Nói xong nàng lại lặng lẽ bổ sung thêm một câu khác trong lòng: Bị ngài quấn lấy còn sợ hơn mấy trăm con quỷ đi theo.

Lưu Trường Ương lại vẫn ung dung à một tiếng và đứng thẳng người, ánh mắt nhìn nơi xa giống như đắm chìm trong bóng đêm, “Quái lạ nhỉ? Nhà họ Tôn lớn như thế nhưng lại chẳng có một tên tôi tớ nào đi tuần tra ư?”

Nói xong hắn dẫn đầu cả đám và bước xuống bậc thang đi tới chỗ cửa nách mà quỷ ảnh kia vừa xuất hiện. Tống Mê Điệt và hai tên hộ vệ đi theo phía sau. Bọn họ theo thứ tự xuyên qua cổng tò vò, đi vào sân sau. Nơi này lớn hơn phía trước một chút, tổng cộng có bốn phần, bên cạnh còn có hơn 10 gian phòng nhỏ đan

chéo vào nhau và được nối lại bởi một dòng suối dẫn từ trên núi xuống.

Mỗi một gian phòng đều tắt đèn, liếc mắt nhìn một cái sẽ thấy cửa sổ giống những đôi mắt thật to, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mấy vị khách không mời mà đến này.

Lưu Trường Ương nhìn quanh một lúc lâu cuối cùng ánh mắt tập trung ở một cái sân nhỏ bên phải. Nơi đó có hành lang gấp khúc, trúc xanh um tùm, hẳn là nơi thư phòng. Hắn thoáng nhìn hai hộ vệ phía sau thế là hai người kia hiểu ý chạy tới đó, ẩn người trong sân.

“Chúng ta đi tiếp xem sao.” Hắn nhìn Tống Mê Điệt một cái thì thấy cô nhóc này đang nhìn chằm chằm mặt đất, giày nghiêng nghiêng trên một thứ gì đó rồi khom lưng nhặt nó lên đưa cho Lưu Trường Ương.

“Điện hạ, đây là một nửa chữ ‘hỉ’ phải không? Nhà họ Tôn vừa mới có người chết, sao lại còn làm hôn lễ vậy?”

Lưu Trường Ương đón lấy thứ kia. Nó là một mảnh giấy màu đỏ đã dính bụi bẩn nhưng vẫn nhận ra đó là nửa chữ “Hỉ”. Nhưng rõ ràng Tôn Dần nói hôm nay sẽ mang Tôn Thừa Tổ về liệm và an táng cơ mà? Sao tang sự lại biến thành hỉ sự vậy?

Đang nghĩ ngợi bỗng bên tai hắn truyền tới tiếng nức nở rất quen thuộc như đã nghe thấy ở đâu đó.