Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 70: Đan dược




Một cơn gió xẹt qua bả vai đánh thức Tĩnh Ân từ giấc ngủ mơ màng. Bà ta mở mắt, khuỷu tay chống giường ngồi dậy, mí mắt nửa mở nhìn xung quanh và thấy Diệu Chân đang đứng giữa hai cánh cửa mở rộng. Vạt áo vải xanh bị gió thổi rơi rụng như một cái lá mới rời cành.

“Nửa đêm còn tới chỗ ta làm gì?”

Lúc nói những lời này bà ta thấy Diệu Chân đóng cửa và đi tới bên cạnh mình, ánh mắt nàng ta nhẹ lướt qua mặt Tĩnh Ân như chuồn chuồn lướt nước.

“Dưới gầm giường của sư phụ không có người chết nên đương nhiên ngài có thể ngủ an ổn rồi.” Diệu Chân nhếch khóe miệng, đôi mắt rũ xuống, khuôn mặt lại lộ ra nụ cười cổ quái.

Nhưng Tĩnh Ân không để ý tới vẻ dị thường của đồ đệ. Lúc bà ta nghe thấy hai chữ “người chết” thì sợ tới mức mặt trắng bệch và vội kéo lấy tay Diệu Chân, ngón trỏ đặt trên môi, “Ngươi nói nhỏ thôi, cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Nói xong bà ta đứng dậy xuống giường và đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Sau đó bà ta quay lại, giọng vẫn đè thấp, “Mấy người tới đây hôm nay cũng không hẳn là thương nhân gì đâu. Nhìn thần thái và trang phục của họ thì giống như quan phủ, ngươi ngàn vạn đừng để bọn họ phát hiện ra điểm kỳ quái nào. Chờ người đi rồi chúng ta lại tính toán tiếp, không cần vội vã nhất thời……”

Giọng bà ta bị một tiếng cười lạnh cắt ngang. Diệu Chân ngồi xuống giường, quần áo bị mưa xối ướt nhẹp khiến đệm giường bị thấm ướt một mảng lớn. Tĩnh Ân nhíu mày và bây giờ mới phát hiện đồ đệ của mình không bình thường.

Diệu Chân như thay đổi thành người khác. Phần mềm mại ngoan ngoãn trên người nàng giống như đã biến mất, từ đầu tới chân đều là vẻ điên cuồng. Chính cảm xúc dị thường này khiến đôi con ngươi vốn đã đen bóng hơn người của nàng lại càng đen hơn. Mặc dù trong phòng không đốt nến nhưng Tĩnh Ân vẫn nhìn thấy trên mặt nàng có một tầng ánh sáng phủ lên.

“Đương nhiên sư phụ không vội, người bị làm cho to bụng có phải ngài đâu,” Diệu Chân vươn tay xoa bụng mình, khóe miệng vẫn cong lên như cũ, “Sư phụ có năng lực hơn ta nhiều, đàn ông qua lại với ngài đúng là nườm nượp thế mà nhiều năm qua lại chưa từng to bụng như ta.”

“Hắn đã nói hết với ngươi rồi hả?” Tĩnh Ân đã sớm đoán được việc Diệu Chân biết về bí mật của mình nên cũng không kinh ngạc. Cái khiến bà ta giật mình

chính là giọng điệu của đồ đệ khi nói chuyện với mình. Nó dở dở ương ương, giống như oán trách vì thế bà ta trầm mặt nhíu mày nhìn nàng kia, “Ngươi muốn nói cái gì?”

Diệu Chân cười cười, “Trước khi chết hắn đã bảo ta đi tìm sư phụ, nói ngài có thể giúp ta…..”

Hóa ra là vì cái này.

Tĩnh Ân căng thẳng nói, “Ta chẳng giúp được gì, ngươi đi đi.”

Diệu Chân run lên và bật dậy, đôi mắt bị khuôn mặt tái nhợt tôn lên càng sáng hơn, “Sư phụ, ngài giúp ta một lần thì sao không thể giúp ta lần nữa? Bụng ta sắp không giấu được nữa rồi, nếu đứa nhỏ thật sự được sinh ra thì ta phải làm thế nào?”

Tĩnh Ân vẫn bình tĩnh vươn tay lần tràng hạt trên cổ, “Sợ cái gì? Thời gian này ngươi ít ra ngoài một chút, tương lai đứa nhỏ được sinh ra ngươi cứ nói là có người bỏ lại trước cửa am là được, sẽ không có ai hoài nghi đâu.”

Sao bà ta lại có thể nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế được? Diệu Chân nhìn khuôn mặt sư phụ và thân thể bị nước mưa xối đến lạnh băng nay bỗng nóng bừng lên như có ngọn lửa không tên nào đó bùng cháy. Lửa kia cháy lan ra, nghiền nát mỗi phân da thịt và xương cốt của nàng.

Nếu dễ dàng như thế thì vì sao bà ta không sinh những đứa trẻ kia ra mà lại để nàng phải mạo hiểm?

“Sư phụ,” lòng nàng như lửa đốt nhưng giọng vẫn mềm mại. Nàng còn muốn thử một lần, mặc kệ là vì mình hay vì cái người nàng đã gọi là sư phụ nhiều năm này, “Ngài đã giúp ta giấu chuyện giết người thì vì sao không giúp ta việc này? Nghe hắn nói thì ngài uống thuốc mà chú hắn đưa nên mới có thể bỏ đứa bé.

Ngài thưởng cho đồ nhi một viên thôi, về sau đồ nhi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài……”

“Ta làm gì có thuốc phá thai. Diệu Chân, ngươi từ bỏ đi.” Tĩnh Ân không hề dao động nhưng lúc nói lời này khóe mắt bà ta không nhịn được nhìn mặt tường

phía sau. Tuy chỉ hơi liếc nhưng Diệu Chân lại nắm bắt được động tác này. “Sư phụ thật sự không muốn cứu ta sao?”

“Ngươi đi đi.” Tĩnh Ân rũ mắt và không nhìn khuôn mặt run rẩy tới biến hình kia.

Thấy Diệu Chân đi ra, Tống Mê Điệt và Lưu Trường Ương vốn đang nghe lén vội vã chạy ra núp sau tượng Quan Âm trong sân.

Đợi Diệu Chân vào phòng và đóng cửa hai người mới đứng thẳng người và liếc nhau, trong lúc ấy chẳng ai biết phải nói gì.

Hiện tại mưa đã tạnh nhưng nước vẫn rơi từ lá cây trên đỉnh đầu xuống và nện lên vành nón lạch cạch.

Tống Mê Điệt ngửa đầu nhìn phiến lá trùng điệp bị gió thổi xào xạc và nghĩ thầm tiểu ni cô này nhìn thì nhu nhược nhưng lá gan rất lớn. Nàng ta giết người rồi còn dám giấu thi thể dưới gầm giường của mình, chẳng lẽ không sợ gặp ác mộng à?

Đang nghĩ tới đây thì có nước chui vào cổ áo lạnh tới độ nàng muốn hắt xì nhưng phải cố nén, cả người run lên.

“Về thôi, đừng để bị cảm,” giọng Lưu Trường Ương vang lên từ bên cạnh. Tống Mê Điệt cảm thấy ấm áp vì tưởng hắn rốt cuộc cũng có chút lương tâm nhưng ai dè hắn lại tiếp tục, “Đừng để chậm trễ giờ lên đường.”

Quả nhiên vẫn là cái tính tình khó ưa kia.

Tống Mê Điệt đè thấp giọng nói, “Điện hạ, chuyện giết người chúng ta cứ mặc kệ sao?”

Lưu Trường Ương hừ nhẹ một tiếng, “Trần thế hỗn loạn, ngươi quản được hết hả? Ngày mai để người đi thông báo một tiếng cho quan phủ là được.” Nói xong hắn chỉnh lại nón và tiếp tục, “Ta thấy thần sắc hai ni cô này hoảng loạn thì tưởng bọn họ có liên quan tới Chử Ngọc, không ngờ lại là việc nam nữ.”

Chuyện phong lưu với hắn chỉ là chuyện được việc thì ít hỏng việc thì nhiều vì thế bản thân hắn cũng không chìm trong đó. Tống Mê Điệt thầm nghĩ như thế nhưng không dám nói ra. Thấy Lưu Trường Ương đã đi tới cửa nên nàng cũng chuẩn bị về phòng nghỉ tạm. Nhưng khi nàng đi qua cái giếng cạn thì vừa lúc

ánh trăng chui ra khỏi mây đen và rót ánh sáng xuống nhân gian. Một thứ gì đó trong giếng được chiếu sáng và lóe lên đập vào mắt Tống Mê Điệt.

“Điện hạ,” nàng đứng lại bất động, ánh mắt rơi xuống miệng giếng bị cục đá che khuất hơn nửa, “Giếng này hình như có thứ gì.”

Lưu Trường Ương dừng một chút và xoay người đi tới giếng cạn. Lúc hắn tới gần Tống Mê Điệt cảm thấy hơi căng thẳng.

Hắn theo ngón tay nàng nhìn vào trong giếng: Trên đống lá cây khô có một cái lưỡi hái vương vết máu đã rỉ sét, bên cạnh đó có một túi tiền màu xanh, bên trên thêu ba con cá chép rất sống động.