Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 69: Bí mật




Lưỡi dao bị ánh trăng tôi đến sáng loáng. Lúc nó rơi xuống đã chém tên kia đứt đầu. Cái đầu lăn xuống bên chân Bồ Tát, đôi mắt vẫn chưa nhắm.

Diệu Chân nhìn đôi mắt kia và tâm tình rất bình thản. Nàng vốn tưởng giết người rất khó, không ngờ chỉ là giơ tay chém một cái. Kẻ vốn gây ra cho nàng bao nhiêu hận cứ thế cùng nàng âm dương cách trở.

Nàng cứ đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt dần dần bị máu tươi phun ra lấp đầy. Từ biển máu như không có giới hạn đó nàng như thấy được thân thể mình dập dềnh không có bến bờ, vĩnh viễn không thể bám víu vào cái gì.

Mãi tới khi có một bàn tay từ phía sau túm lấy ngón tay lạnh băng của nàng.

Diệu Chân hét một tiếng và quay đầu lại thì thấy đôi mắt của sư phụ chứa vài phần hoảng sợ nhưng phần nhiều vẫn là thương tiếc hiếm khi thể hiện.

Nhưng Diệu Chân lại không nhận ra điều đó. Hiện tại nàng đã tỉnh táo và nhìn máu tươi chảy qua thấm đỏ mũi chân mình thì sợ tới độ mặt trắng bệch, gần như không đứng thẳng được, “Sư phụ…… Ta…… Ta……”

Nàng nói năng lộn xộn giống như lời này không phải phát ra từ miệng nàng. Ngay sau đó lưỡi hái trong tay nàng bị sư phụ cướp lấy và ném vào cái giếng cạn ở bên cạnh.

“Người nhà hắn chắc chắn sẽ tới tìm nên phải giấu thi thể đi. Qua thời gian nữa mọi chuyện lắng xuống thì tìm chỗ chôn trong núi,” lão ni ngồi xổm xuống, ánh mắt rơi trên cái đầu rách nát của tên kia, “Trong am còn dư chút bùn trát tường, vừa đủ để bọc lấy thi thể không để mùi thối bay ra.” Bà ta trầm ngâm một lát mới quay đầu liếc nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Diệu Chân, “Chân giường trong phòng ngươi trống không, trước cứ giấu hắn ở đó đã. Ngươi chớ sợ, người chết sẽ không nói được gì, cũng sẽ không hại người.”

Lời của bà ta cực kỳ bình tĩnh và có trật tự nên Diệu Chân thật sự làm theo. Nàng ta dùng bùn bọc lấy thi thể. Tuy lúc bọc cái đầu kia mất chút thời gian nhưng dưới sự hợp lực của hai người cuối cùng họ cũng hoàn thành mọi việc trước hừng đông. Kẻ kia bị bọc thành tượng đất.

Thi thể được dọn tới đặt dưới giường của Diệu Chân, vết máu trong sân được dọn dẹp mấy lần và hoàn toàn không thể nhận ra. Mà đúng như lão ni nói, người nhà tên kia tìm tới nhưng trong lòng cũng không nghi ngờ bọn họ. Rốt cuộc cả hai chỉ là những ni cô mảnh khảnh, huống chi một vị trong đó còn có mối quan hệ với gia chủ trong nhà, người sáng suốt vừa nhìn đã biết.

Cho nên bọn họ cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi. Diệu Chân nhẹ nhàng thở ra, lúc quay đầu nhìn sư phụ lại thấy sắc mặt bà ta bình tĩnh như thường. Bà ta quay người bái lạy Quan Âm giống như đã quá quen với chuyện này.

Có lẽ trước kia chính bà ta cũng từng làm việc tương tự chăng? Diệu Chân nghi hoặc nhưng cũng nhẹ nhàng: Có lẽ thế. Dù là chuyện gì thì chỉ cần làm nhiều sẽ thành quen, kể cả giết người cũng vậy dù nó là việc trước kia nàng nghĩ cũng

chẳng dám nghĩ.

Nhưng nàng đã đánh giá cao chính mình, cũng coi thường việc giết người. Giấu trời qua biển không khó, nhưng không thể trốn thoát lương tâm.

Diệu Chân bắt đầu mất ngủ, mỗi lúc nhắm mắt nàng sẽ nghe thấy tiếng cào tường “sàn sạt”. Đây là tín hiệu ước định của hai người, trước kia nàng luôn tắt đèn và nằm trên giường, trong lòng chờ mong tiếng động này. Mỗi khi nghe thấy nàng sẽ nhẹ mở cửa sổ cho hắn trèo vào.

Nhưng hiện tại nàng không muốn nghe nữa thì nó vẫn đúng hẹn tới, không buông tha cho nàng.

“Sàn sạt…… Sàn sạt……” Móng tay cào lên mặt tường, mơ hồ có lẫn cả tiếng khóc trong đó, tất cả như truyền từ dưới đất lên.

Diệu Chân nói việc này với sư phụ nhưng bà ấy nói đó nhất định là mèo hoang hoặc thứ gì khác, tóm lại không phải hắn. Kẻ kia đã chết ngắc và biến thành tượng đất, ngay cả người nhà hắn cũng từ bỏ tìm kiếm và cho rằng hắn ra ngoài sau đó ngã xuống mương và không thể tìm được. Thế nên qua mấy ngày nữa bọn họ có thể đào cái hố chôn hắn xuống và từ đây mọi việc coi như trôi qua.

“Vâng.” Diệu Chân đồng ý ngoài mặt nhưng trong lòng lại cười lạnh: Đâu có dễ như thế, nếu đổi lại là bà thì có nhẹ nhàng bâng quơ như thế không? Tên kia

cuốn lấy ta là muốn ta phải chôn cùng.

Nàng quyết định chẳng ngủ nữa mà ngồi thiền cả đêm, tay lần tràng hạt để tĩnh tâm niệm kinh. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Nhưng vừa nhắm mắt lại trong lòng nàng lại hiện ra một đôi mắt khác. Đó là ánh mắt cuối cùng hắn liếc nhìn nàng và khiến nàng cảm thấy kẻ kia chưa chết hẳn. Nếu không phải thế thì sao trong ánh mắt hắn lại tràn ngập oán độc như thế?

Cặp mắt kia vẫn cứ mở to, không chỉ thò ra từ chân giường trống rỗng mà còn bò cả lên ghế nàng đang ngồi. Bất kể nàng đi tới đâu trong căn phòng này nó đều đi theo như bóng với hình, không thể nào vứt bỏ.

Nhưng nếu chỉ như thế thì Diệu Chân vẫn nhẫn nại được. Sợ hãi với quỷ hồn hiện tại bị nàng xếp phía sau, cái nàng sợ hơn là hiện thực. Nàng không muốn đối mặt với nó nhưng lại không thể không đối mặt —— bụng nàng đã phồng lên, tuy chỉ một chút và hoàn toàn bị lấp sau lớp áo nhưng theo thời gian nó sẽ to ra, một ngày nào đó sẽ không giấu nổi.

Đến lúc đó chẳng lẽ người khác sẽ không hoài nghi sao? Có khi bọn họ còn lần ra chuyện nàng giết người nữa. Vậy nàng phải làm thế nào?

Diệu Chân nắm tràng hạt chặt hơn, một tay khác sờ cái bụng lạnh lẽo của mình và như cảm nhận được nhịp tim của thứ nhỏ bé bên trong: Hắn vội vã muốn ra ngoài như vậy là để báo thù cho cha hắn và đánh tên hung thủ giết người như nàng vào địa ngục vạn kiếp bất phục.

Bụng như lạnh hơn, nàng còn mơ hồ nghe thấy tiếng cười “Ha ha ha” lan theo xương cốt.

“Sư phụ ngươi ngủ với nhiều đàn ông như thế, sao ngươi không đi hỏi bà ta?” Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên trong đầu nàng. Đó là một câu hắn để lại trước khi chết. Lúc ấy nàng bị phẫn hận bao trùm nên chỉ biết hắn không cần mình, căn bản không nghe thấy những lời này. Nhưng hiện tại chúng đã thành công chui vào trong tai nàng và dâng lên sóng gió ngất trời.

Sư phụ….. Vì sao bà ấy chưa bao giờ có thai? Bà ta lừa gạt mình lén gặp đàn ông, thậm chí có khả năng từng giết người. Vậy ngoài những thứ này bà ta còn gạt nàng những gì nữa?

Ánh mắt Diệu Chân sáng lên, tràng hạt trong tay vô thức rơi xuống đất và văng khắp nơi. Nhưng nàng lại chẳng quan tâm mà đi ra cửa và đẩy cánh cửa gỗ đã bị gió thảm mưa sầu ăn mòn đến mất màu sắc. Sau đó nàng dầm mưa tới căn phòng bên cạnh.

Đương nhiên nàng không thấy phía sau tượng Quan Âm cách đó vài thước có hai bóng người đang ẩn núp. Bọn họ quan sát nàng đã lâu và thấy nàng đi vào phòng lão ni cô rồi đóng cửa lại thì cũng thần không biết quỷ không hay chạy qua đó. Bọn họ xổm xuống trước cửa sổ và dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên trong.