Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 67: Nhìn trộm




Lúc này Tống Mê Điệt mới để ý thấy đây là một am ni cô. Bên cạnh cây cổ thụ giữa am có tượng Quan Âm Bồ Tát bằng đất cao ba thước, phía trước có một lư hương bằng đồng thật to, bên trong hương khói lượn lờ.

Lưu Trường Ương cũng phát hiện ra và cùng thuộc hạ bước xuống bậc thang sau đó lùi ra sau vài bước, sợ làm phiền Phật môn thanh tịnh.

Tống Mê Điệt đi lên và chắp tay trước ngực chào hỏi: “Xin lỗi đã làm hai vị hoảng sợ, chúng ta là……”

Nàng dừng lại, hoàn toàn không biết giải thích thân phận của bản thân thế nào cho thích hợp.

“Chúng ta là thương nhân Tây Chiếu nhưng lạc đường nơi rừng già và không thấy con đường cho thương nhân. Không biết có thể nghỉ nhờ ở đây một đêm hay không? Ngày mai trời vừa sáng chúng ta sẽ lên đường, tuyệt đối không quấy rầy quý vị.”

Giọng Lưu Trường Ương vang lên từ sau lưng một cách bình tĩnh, không chút do dự hoang mang. Tống Mê Điệt cũng lập tức an tâm, trong lòng lại lặng yên tặc lưỡi: Tên này nói dối không chớp mắt, quả nhiên không phải thứ thành thật gì.

Ni cô già thấy bộ dáng và lời nói của Lưu Trường Ương tỏa ra nhàn nhã của kẻ bề trên nhưng vẫn có lý có tình nên cũng khom lưng đáp lễ, “Phật gia từ bi, vốn chúng ta nên lấy lễ để tiếp đón các vị. Nhưng nơi này là am ni cô, thật sự không tiện để mấy vị nam thí chủ ngủ lại, có điều,” bà ta hơi ngừng một lát, “Phía sau còn một gian nhà cỏ, ngày thường dùng để chất nông cụ. Nếu các vị không chê thì có thể nghỉ tạm ở đó, còn vị nữ thí chủ này thì ngủ ở thiện phòng là được.

Không biết ý các vị ra sao?”

“Chúng ta không chê, không chê,” Tống Mê Điệt chắp tay nói, “Có thể có chỗ nghỉ chân đã không tồi, làm gì có chuyện chê nọ chê kia.”

Nhưng mấy chữ “Chê nọ chê kia” lại quá hợp để hình dung một kẻ khác thế nên Tống Mê Điệt vừa quay đầu lại đã thấy một ánh mắt tiếu lí tàng đao. Lưu Trường Ương khoanh tay nhìn nàng và nói nhỏ, “Tống Mê Điệt, đêm nay ngươi ngủ dưới nền đất trong nhà cỏ nhé?”

Đêm đó Tống Mê Điệt cũng không ngủ dưới đất. Không phải vì Lưu Trường Ương tốt bụng mà vì sau khi dùng cơm chay trời bắt đầu đổ mưa. Mưa kia không lớn nhưng bùn đất vẫn biến thành bùn mềm.

“Ngủ trong vũng bùn thì có khác gì heo đâu? Ta chê ngươi bẩn.” Lưu Trường Ương liếc mắt nhìn vũng bùn bên ngoài nhà cỏ sau đó rủ chút lòng thương và hất cằm về phía am ni cô ý bảo nàng qua đó mà ngủ.

Tống Mê Điệt lập tức mừng rỡ tung ta tung tăng đi vào am nhưng lúc nằm trong ổ chăn khô ráo ấm áp nàng lại trằn trọc mãi không ngủ an ổn được.

Bởi vì nàng luôn nghe thấy một tiếng động giống như móng tay cào lên tường ngắt quãng. Thi thoảng nó sẽ dừng sau đó lại vang lên không có điểm cuối. Nó hòa với tiếng mưa gõ trên mái nhà và trở nên vừa chói tai vừa cô đơn.

Lúc đầu Tống Mê Điệt nghe thấy tiếng động này thì tưởng mình nằm mơ nên hoàn toàn không để ý mà lật người ngủ tiếp. Nhưng nó không buông tha nàng mà như một con bò sát chui ra từ tai khiến nàng không được thanh tịnh.

Nàng mở to mắt và nghiêng người nhìn mặt tường. Trên đó có một cái cửa sổ, tuy đã được che lại nhưng mùi nước mưa vẫn theo khe hở tiến vào mang theo mùi lá cây chỉ có ở trong rừng. Vốn điều này phải khiến trái tim và tâm tình người ta được thả lỏng nhưng tiếng động sàn sạt kia lại khiến mọi thứ trở nên quỷ dị.

Tống Mê Điệt nhìn thẳng cửa sổ một lúc lâu, mãi tới khi con ngươi chua xót nàng mới không thể không khép mắt để nghỉ ngơi. Lúc này nàng thấy một cái bóng đen tuyền đang tiến về phía cửa sổ, đầu và nửa người trên ép sát giấy dán và in hình lên đó một cách rõ ràng.

Nàng không hề do dự vung tay về phía đó, ba mũi tên bay ra từ cổ tay áo và đồng loạt găm vào bóng người kia. Thấy kẻ nọ bị mình bắn trúng, Tống Mê Điệt

không kịp phủ thêm áo ngoài đã xoay người đẩy cửa như cơn gió mạnh và nhảy ra ngoài.

Nhưng chỗ này làm gì có bóng người nào? Thậm chí đến dấu chân cũng không tìm ra.

Tống Mê Điệt đứng yên bất động và mặc nước mưa xối lên đầu tóc quần áo mình. Chúng dán lên da nàng và mang theo hơi lạnh đến xương. Mãi tới khi có một bàn tay ấm áp vỗ lên vai nàng mới hoàn hồn và vung tay về phía sau túm cổ tên kia.

Ngay sau đó, Tống Mê Điệt như bị sét đánh và lập tức rụt tay về. Nhưng không còn kịp nữa rồi, cổ Lưu Trường Ương đã hiện rõ vết ngón tay của nàng, nhìn thấy ghê. Nó như đang cong môi cười vui sướng khi người gặp họa.

Lưu Trường Ương ho khan vài tiếng và cố nén giận dữ hỏi, “Tống đại nhân muốn mưu hại bổn vương hả?”

Tống Mê Điệt lắp bắp, “Điện hạ, ta tưởng…… ngài là kẻ nhìn…… nhìn trộm ta qua cửa sổ.”

“Nhìn trộm qua cửa sổ? Còn có cả người nhìn trộm ngươi ấy hả?” Lưu Trường Ương nhíu mày sau đó chú ý tới quần áo và tóc nàng ướt sũng dán lên người để lộ thân thể một cách rõ ràng. Chính nàng đã khen bản thân có khớp xương cân xứng, tinh tế thẳng tắp……

Lưu Trường Ương quay mặt sang một bên. Trong lòng hắn cảm thấy may mắn vì lúc này tối tăm nên nàng mới không nhìn thấy sóng biển trong đôi mắt hắn đang quay cuồng đảo loạn sự bình tĩnh vốn có.

Nhưng nói đi nói lại hắn vẫn cáu vì thế Lưu Trường Ương lại nhăn mày, “Tống Mê Điệt, ngươi còn chút liêm sỉ nào không? Sao chỉ mặc mỗi áo trong đã ra ngoài rồi hả?”

Tống Mê Điệt vừa thay quần áo sạch sẽ và đội nón vừa mắng thầm: Ta không biết xấu hổ ư? Rõ ràng chính tên Cảnh Vương kia nửa đêm không ngủ tới am ni cô cơ mà. Chẳng biết hắn có mục đích gì. Nhưng lúc đẩy cửa đi ra ngoài và đối mặt với Lưu Trường Ương, nàng lại nở nụ cười giả lả, hai tay bày ra bộ dạng đáng thương, “Điện hạ, cổ ngài không sao chứ?”

Lưu Trường Ương ném cho nàng ánh mắt sắc lẹm và ý bảo nàng thôi ngay cái bộ dạng giả vờ đó đi. Tiếp theo hắn đổi hướng và nhìn mặt đất trước cửa sổ phòng nàng, “Tống Mê Điệt, ngươi nói có người nhìn trộm ngươi từ cửa sổ này hả?”

Tống Mê Điệt gật đầu nhìn Lưu Trường Ương và nói, “Cũng không thể gọi là nhìn trộm mà đúng hơn thì ta nghe thấy tiếng móng tay cào lên tường và bị đánh thức. Nhưng rõ ràng ám khí của ta đã khiến hắn bị thương vậy mà khi ra cửa xem xét lại chẳng thấy bóng người nào, tới vết máu cũng không có, thậm chí

ngay cả dấu chân cũng không hề thấy. Chỗ này đất mềm, sao có thể không để lại dấu chân chứ?”

“Vừa rồi ta đã xem xét nhưng không phát hiện được điều gì dị thường.” Hắn nghiêng mặt nhìn tầng mưa bụi, vẻ mặt lúc này hơi ôn hòa. Tống Mê Điệt cứ thế ngây ra nhìn, không kịp quay đi chỗ khác.

“Chưa thấy vị công tử nào đẹp trai như ta phải không?” Hắn quay đầu, sắc mặt thản nhiên nhìn nàng.

Tống Mê Điệt giật mình, mồ hôi lạnh rơi xuống ròng ròng và vội vã nói sang

chuyện khác, “Điện hạ, sao nửa đêm ngài không ngủ mà tới am ni cô một mình thế?”

Lời này coi như hỏi trúng điểm mấu chốt nên Lưu Trường Ương dùng sắc mặt cực kỳ đứng đắn nhìn nàng nói, “Tự nhiên là tới tìm Tống đại nhân. Cổ xưa có chuyện xe dê tìm cỏ xanh, ngửi thấy muối mà vào (tích của Tấn Vũ Đế). Trên người Tống đại nhân cũng có mùi thơm thoang thoảng nên ta cũng phải tới thôi.”

Hóa ra hắn đã sớm biết thế là Tống Mê Điệt lập tức ngây ra như phỗng. Ai biết Lưu Trường Ương lại bỗng thu lại vẻ không đứng đắn kia và giơ tay chỉ nhà bếp của am, “Yên tâm đi, ngươi còn chưa có cái bản lĩnh ấy. Ta chỉ cảm thấy hai ni cô kia không đúng.”