Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 62: Tua




Sinh nhật Lưu Trường Ương vào ngày mùng một tháng ba. Nghe nói ngày hắn

sinh ra có mây màu xanh lơ mang theo điềm lành nổi lên phía trên cung điện. Vị hoàng tử bé nhỏ sau đó cũng vô cùng hoạt bát, ngây thơ và đáng yêu khiến Sùng Phong đế cực kỳ yêu thương, lập tức hạ chiếu phong làm Thái Tử.

Bên ngoài Cảnh Vương phủ là ngựa xe như nước. Mấy người Tống Mê Điệt bước xuống xe ngựa và ngẩng đầu nhìn bảng hiệu. Chữ vàng nền xanh tỏa sáng lấp lánh trong ánh mặt trời đã ngả về tây.

Ánh mắt Tống Mê Điệt chuyển qua tường viện cao lớn bên cạnh và trong đầu hiện lên hình ảnh con lạc đà chở theo một người sau đó đụng phải bức tường. Kẻ kia có nửa khuôn mặt dập nát, sọ não đã khô quắt. Vậy hắn chính là chồng của Mầm Cô, là cái kẻ cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết.

Lòng nàng khẽ nảy lên: Mảnh đất đỏ thoang thoảng mùi hoa quả kia thi thoảng sẽ xuất hiện trong giấc mộng của nàng những ngày gần đây. Nàng cảm thấy nơi ấy còn có thứ gì đó vướng vào suy nghĩ của mình và chưa từng rời đi.

“Mê Điệt, sao lại ngẩn người thế?”

Giọng nói không cảm xúc của Mạc Hàn Yên vang lên bên cạnh thế là Tống Mê Điệt quay đầu cười với nàng ấy, “Sư tỷ, muội cảm thấy chỗ này đúng là khí phái, cũng không kém cung điện là bao.”

“Có phải lần đầu tới đây đâu,” Kỳ Tam Lang hừ một tiếng rồi cất bước đi vào trong. Được vài bước hắn quay đầu nhìn nàng và nghiêm mặt dặn dò, “Hôm nay người nhiều, muội đừng ăn nói lung tung bậy bạ đó.”

Tống Mê Điệt vội xua xua tay, “Không, không đâu, hôm nay miệng của muội bận lắm, ngoài ăn ra không rảnh làm gì khác đâu.”

Kỳ Tam Lang thấy trong lòng nổi lên sấm sét: Hắn quá hiểu tiểu sư muội nhà mình. Cứ hễ nàng thề thốt đảm bảo là y như rằng sẽ xảy ra sự cố. Thà nàng cứ ngậm cái miệng quạ đen kia lại và gật đầu thì hắn còn yên tâm. Tốt nhất là nàng đừng nói gì hết.

“Sư huynh sao thế?” Tống Mê Điệt thấy sắc mặt Kỳ Tam Lang biến đổi thì dán đến nhưng vừa nói xong đã thấy một bóng người xuất hiện nơi cửa lớn sơn son. Người kia như cây ngọc, mặt mang theo gió xuân ôn hòa nhưng lại khiến Tống Mê Điệt sợ tới mức co rúm lại và dừng cả bước.

Nửa tháng không gặp Lưu Trường Ương nhưng hắn chẳng thay đổi gì, vẫn là bộ dạng người chê chó ghét kia.

Tống Mê Điệt liếc cái tên phiền phức kia một cái rồi từ từ lỉnh ra sau lưng Kỳ Tam Lang. Nhưng nàng biết mình chạy trời không khỏi nắng bởi Cảnh Vương điện hạ đã quét mắt về phía này. Sau khi hàn huyên vài câu với Tiếu Sấm hắn lập tức đi qua.

“Tống đại nhân,” sau khi gật đầu nhận lễ của ba người hắn mới nhìn về phía Tống Mê Điệt với sắc mặt khá bình thường, “Ngươi tới đây làm gì?”

Tống Mê Điệt cố nở nụ cười như mếu, “Ăn…… Ăn tiệc……”

Vừa dứt lời nàng đã nghe thấy Kỳ Tam Lang ở bên cạnh hít một hơi vì nghẹn cười thế là lập tức nhận ra bản thân nói sai. Nàng vội cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt Lưu Trường Ương.

“Ăn tiệc gì?” Giọng Lưu Trường Ương truyền đến, nghe khá bình tĩnh, không có dị thường gì.

Tống Mê Điệt nghe thế thì cẩn thận ngước mắt thấy hắn vẫn bình tĩnh thong dong nên trong lòng lại thoải mái, miệng nói nhỏ, “Sinh…… sinh nhật điện hạ.”

Lưu Trường Ương xòe tay ra, ánh mắt nhàn nhạt khó nhìn thấu, đầu ngón tay gần sát chóp mũi của nàng, “Quà đâu?”

Quà? Tống Mê Điệt lập tức ngây ra: Từ đầu tới cuối nàng cũng không nghĩ ra còn có cái lỗi này nên lập tức như kiến bò trên chảo nóng. Mà nàng ngốc nên

càng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể nuốt nước miếng một cái và lẩm bẩm, “Hạ quan quên mất……”

Người chung quanh đều an tĩnh nhìn cảnh tượng kỳ quái kia: Cảnh Vương Lưu Trường Ương bỏ mặc khách khứa không thèm nhìn rồi ngay trước bàn dân thiên hạ làm khó một vị cô nương nhỏ tuổi. Đã thế cái vị cô nương kia trông còn hơi ngốc.

Mạc Hàn Yên tiến lên một bước và khom người hành lễ với Lưu Trường Ương, “Điện hạ, hạ quan được Viên đại nhân của phủ Đình Úy gửi gắm đưa bản gốc《Lạc Thần phú 》của Cố Khải Chi làm quà, hy vọng ngài vui lòng nhận cho.”

Quà đã đưa nên Lưu Trường Ương cũng không tiện tiếp tục làm khó cô ngốc này nữa. Hắn duỗi tay đón lấy và ồm ồm nói, “Lúc Tào Tử Kiến làm Lạc Thần phú nhất định trong lòng tràn đầy vui vẻ, còn bổn vương……”

Sau khi ném lại một câu dang dở này hắn vòng qua ba người họ và bước xuống đón tiếp đám khách bị hắn ngó lơ nãy giờ.

Sau khi vượt qua kiếp nạn Tống Mê Điệt thở một hơi thật sâu và ổn định nỗi lòng. Nàng nhanh chân theo Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên vào phủ, hoàn toàn không muốn ở lại bên ngoài với Lưu Trường Ương thêm một khắc nào. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Nàng cũng không để ý tới một bên tường của Cảnh Vương phủ có một cái đầu nhỏ thò ra và nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu mới chậm rãi biến mất.

Chử Ngọc bò xuống thang và đi tới ngồi trên ghế đá, một tay chống cằm khẽ thở dài.

Nha hoàn Tường Nhi mới vừa bưng trà bánh vào thấy thế thì hỏi, “Bên ngoài náo nhiệt thế sao tiểu thư nhìn một lúc lại không còn hứng thú vậy?”

Chử Ngọc nhíu mày lẩm bẩm, “Phủ Đình Úy là người của đương kim Thánh Thượng, nếu thế thì quá không tốt.”

Tường Nhi nghe vậy thì chẳng hiểu gì, “Tiểu thư đang nói gì thế? Có cái gì không tốt?”

Chử Ngọc coi như không nghe thấy lời Tường Nhi mà tiếp tục thở dài, “Nàng ấy lại là người của phe bên kia……”

Tường Nhi càng không hiểu, “Tiểu thư nói tới ai vậy? Là Thúy cô nương thổi sáo hay Liễu cô nương đánh đàn, hoặc Trần cô nương đang múa? Không phải

các nàng đều là người Tiếu tướng quân đưa tới ư? Vậy đương nhiên họ là người phe kia rồi.”

Chử Ngọc cười, lúc này trông mới giống đứa nhỏ 9 tuổi, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ngây thơ hồn nhiên, “Tường Nhi, điện hạ và bọn họ căn bản không có…….” Nàng dừng lời và lắc đầu đứng dậy, “Tường Nhi, ngươi đi mang túi tiền ra đây cho ta xem. Hiện tại chỉ còn cách yến tiệc một canh giờ, ta phải xem có chỗ nào thêu chưa đẹp sẽ sửa lại.”

Tường Nhi lập tức đi vào trong phòng, miệng lẩm bẩm, “Tiểu thư, túi tiền này ngài đã chuẩn bị trước cả tháng, hình vẽ là tự tay vẽ, từng đường kim mũi chỉ cũng tự thêu, chỉ mỗi sửa lại đã 7-8 lần. Theo Tường Nhi thấy thì nó đã tốt lắm rồi, điện hạ chắc chắn sẽ thích.”

Lúc này nàng ấy đã vào phòng nhưng miệng vẫn không ngừng, “Hơn nữa dù ngài có thêu không tốt, điện hạ cũng sẽ không để ý. Đồ tiểu thư đưa, lại còn là ngài tự tay làm sao điện hạ có thể không thích……”

Bỗng nhiên nàng ấy im bặt, Chử Ngọc còn chưa kịp hỏi đã nghe thấy Tường Nhi hét lên sợ hãi, “Tiểu thư, không hay rồi, tua của túi tiền…… không biết là ai làm bẩn tua rồi!”

Tua kia vốn có màu trắng như tuyết nhưng nay dính mực đen thui như cá chạch. Mực kia còn chưa khô, cầm lên vẫn dính tay.

“Không biết là kẻ nào làm, nô tỳ nhất định phải tìm ra và phạt nàng giặt toàn bộ quần áo trong phủ.”

Lòng Chử Ngọc đã lạnh một nửa nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Nhất định là ai đó quét tước không cẩn thận đánh đổ nghiên mực nhưng biết đây là túi tiền ta muốn tặng điện hạ làm quà nên sợ hãi và không dám lộ ra. Ngươi đừng trách các nàng.”

Tường Nhi cuống lên, “Tiểu thư, vậy bây giờ phải làm sao? Cái này giặt sẽ không sạch, mà dù có giặt sạch cũng không khô kịp.”

“Lúc chuẩn bị tiệc sinh nhật sẽ cần vận chuyển một lượng nguyên liệu nấu ăn tươi thật lớn vì thế nhất định cửa hông đang mở,” vừa nói chuyện Chử Ngọc

vừa lưu loát khoác áo choàng và cầm túi tiền nói, “Chúng ta trộm ra ngoài từ cửa hông và ra chợ mua một cái tua mới, khi về hẳn vẫn kịp ăn tiệc.”