Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 58: Sống lại




Mọi việc liên tiếp diễn ra, hướng gió thay đổi, lúc mảnh xương già bói ra quẻ

cát, đám Lưu Trường Ương quyết định rời khỏi lão quân câu. Không có chuyện người chết sống lại, lệ quỷ lấy mạng, mọi thứ đúng như quẻ đã nói, đều cứ vậy trôi qua.

Ngày ra khỏi lão quân câu ánh mặt trời lúc hoàng hôn bị nhuộm thành một màu đỏ như máu tươi. Nó giống quả cầu lửa hừng hực, mỹ lệ và đồ sộ. A Y ôm Tú Tú đứng bên bờ ruộng nhìn đoàn người càng lúc càng xa mà lưu luyến mãi. Đến khi ánh chiều tà cũng tắt, bầu trời xám xịt nàng mới chậm rãi đi về nhà.

Sân nhà quạnh quẽ, chỉ có một con quạ đậu trên nóc nhà. Cánh của nó đen tới độ sắp hòa vào màn trời, nếu không phải con ngươi của nó màu cam sáng lấp lánh thì khó mà phát hiện ra. Thấy A Y trở về nó nhảy vài cái sau đó giang cánh để lại cái sân trống vắng cho vị quả phụ mới mất chồng và đứa nhỏ đang ngủ

say trong tay nàng.

A Y đặt Tú Tú vào cái nôi trong sân, bản thân nàng ngồi xuống bên cạnh chống cằm nhìn con gái ngủ say. Lúc Tú Tú ngủ trông cực kỳ giống A Vinh, đường nét mặt mày giống như đúc. Chỉ có khi con bé mở mắt là khác, đôi mắt kia mang theo vui vẻ đơn thuần. Còn A Vinh lúc nào cũng mang theo chút đau thương khiến nàng không nhịn được mà thương hắn.

Nghĩ tới đây A Y bỗng thấy lòng mình bị thủng một lỗ, thê lương ào ạt trào dâng, nháy mắt đã lấp đầy nội tâm. Cảm giác này vốn không quá rõ ràng bởi trong nhà mấy ngày nay nhiều người ồn ào náo nhiệt. Còn hiện tại nó giương nanh múa vuốt, ngay cả khuôn mặt ngủ say đẹp đẽ của Tú Tú cũng không thể ngăn cản nó xâm nhập.

Trong đêm dài rét lạnh không có điểm cuối này nàng bỗng nhiên rùng mình một cái. Vì thế nàng ép mình đứng dậy và đi vào bếp nấu hai quả trứng.

Trứng gà mới ra nồi rất nóng nhưng A Y vẫn vui vẻ ăn. Phần trứng lòng đào trôi qua cổ họng, chảy xuôi xuống dạ dày.

Rốt cuộc nàng cũng thoải mái hơn một chút. Thức ăn nóng giúp nàng xua tan chút cô đơn khi mất đi A Vinh. Nàng lại xốc tinh thần và sửa sang chén bát sau

đó đi vào trong sân. Nàng định duỗi tay sờ trán con gái xem có đổ mồ hôi không thì đứa nhỏ chợt tỉnh. Nó không khóc, không nháo nhào, chỉ vươn tay về phía nàng và sờ lên khuôn mặt dính bụi của nàng.

“A, a.” Tú Tú cố gắng vận dụng loại âm thanh duy nhất mình biết để thể hiện cảm xúc. Ngón tay con bé chạm lên mặt mẹ, mắt híp lại tươi cười. Nụ cười ấy thấm vào lòng A Y nhưng ngay sau đó con bé lại “Á” một tiếng cao vút sau đó di chuyển bàn tay ra chỗ khác và túm túm như muốn bắt lấy cái gì đó.

“Con nhìn thấy cái gì à?” A Y vừa cười vừa hỏi con gái và quay đầu lại nhìn.

Nhưng nụ cười mới hé đã đông cứng thành sương lạnh. Nàng run rẩy đứng lên và lảo đảo chạy vội ra ngoài, tay chống lên cây du mới miễn cưỡng đứng thẳng. Nàng lau mồ hôi lạnh trên trán và nhìn nơi xa.

Một ngọn nến lắc lư nảy lên trong căn nhà trúc phác họa hình dáng mơ hồ của căn nhà hai tầng. Màu xanh mênh mông của trúc khiến núi non phía sau càng thêm mơ hồ. Trăng non lặng lẽ trồi lên theo căn nhà hai tầng bằng trúc.

Trong đêm trăng nó lại xuất hiện và lẳng lặng đứng đó giống như mọc ra từ dưới đất.

A Y cảm thấy trái tim siết lại, đầu óc trống rỗng. Nàng không dám nghĩ gì, chỉ chạy xuống sườn núi, đôi mắt nhìn ánh nến mông lung nơi xa và nhìn nó nảy lên như một đôi con ngươi nhấp nháy.

Bả vai nàng bỗng nhiên bị thứ gì đó đập vào thật mạnh thế là cả người mất cân bằng, đầu gối đập mạnh xuống đất. Nàng đau đớn nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn. A Y chống tay lên mặt đất và chậm rãi đứng lên, cố nén cơn đau nhìn về phía trước thì thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cuối đường. Kẻ kia đang nhón chân nhìn về phía căn nhà trúc.

Gió đêm thổi vạt áo màu trắng của kẻ đó phần phật. A Y nghe vào tai lại chỉ thấy cực kỳ chói.

“Cô bà,” A Y nhận ra đây là Mầm Cô, người đưa trứng gà cho nhà mình vào mấy ngày trước nên gọi một tiếng và khập khiễng đi tới. Không biết vì đau hay sợ mà giọng nàng run lên không giống bình thường, “Cô bà, vì sao căn nhà trúc lại xuất hiện……” Nàng thở hổn hển vài tiếng, “Chẳng lẽ truyền thuyết bất tử bất diệt là thật sao?”

Mầm Cô như bị kim đâm và chợt quay đầu. Ánh mắt kia rõ ràng đang nhìn về phía A Y nhưng lại như xuyên qua nàng và dừng ở một nơi không tên nào đó.

“Mầm Cô.” A Y thầm kinh ngạc, không biết vì sao Mầm Cô lại hoảng hốt như vậy nên nàng lại gọi một tiếng.

Mầm Cô hơi ngẩn ra, giống như mới hoàn hồn nhưng vẫn không nói nên lời. Thậm chí bà ta chẳng hỏi thăm A Y bị thương thế nào đã vội vàng rời đi, bóng áo trắng càng lúc càng xa như quỷ ảnh trong bóng đêm.

Ánh trăng như móc câu treo bên trên căn nhà trúc và chiếu ra vài bóng dáng xám xịt. Một lúc sau những cái bóng ấy biến thành tiếng đập cánh bay đi và hòa vào bóng đêm, chẳng để lại chút dấu vết gì.

Căn nhà trúc kia đã xuất hiện được một ngày nhưng từ tia nắng ban mai đến hoàng hôn không người nào ở lão quân câu dám bén mảng tới căn nhà mọc lên trong một đêm ấy. Bọn họ túm tụm tốp năm tốp ba đứng ở bờ ruộng nơi xa nhìn lại, tuy vậy họ vẫn không thấy người nào đi ra từ đó.

Tới lúc lên đèn người ta cũng thấy mái hiên của căn nhà kia lộ ra ánh sáng. Có người để giá cắm nến trước cửa sổ, rồi người ta còn thấy bóng dáng lưng còng mơ hồ. Người kia giống như vẫn mặc cái áo to rộng như trong lễ mừng thọ. (Truyện này của trang RHP) Người đứng ở bờ ruộng giật mình và lập tức tản ra, hốt hoảng chạy trốn về nhà và đóng chặt cửa, không dám ra ngoài dù chỉ nửa bước.

Nhưng có một vài người lại đi ngược lại xu hướng. Mười mấy bóng dáng đi ra từ hơn 10 căn nhà và tụ lại bên nhau. Bọn họ xuyên qua rừng cây và đường phố không người rồi đi tới căn nhà lẻ loi kia.

Căn nhà trúc đã gần trong gang tấc, bọn họ có thể ngửi được mùi trúc quen thuộc, cũng nhìn thấy ánh trăng bị bóng cây cắt nát khi chiếu vào cửa chính. Khung cảnh như phủ sương.

Bọn họ đứng yên bất động. Trong căn nhà kia rõ ràng vẫn yên tĩnh nhưng không hiểu sao bọn họ lại nghe thấy tiếng động mơ hồ không rõ ràng. Đó là tiếng năm tháng lướt qua làn da nhăn nheo.

Cuối cùng bọn họ vẫn cùng nhau đi vào. Nhìn ánh nến từ lầu hai chảy xuống, những ký ức năm xưa như bị châm lửa vì thế họ đạp lên ánh nến và lắng nghe tiếng bước chân của nhau. Bọn họ đi vào căn phòng quen thuộc kia.

Có ba người đang ngồi trên giường. Gió đêm cuốn màn cửa và thổi vào trong che khuất gương mặt ba kẻ kia nhưng chỉ từ ngón tay gác trên đầu gối và mái

tóc khô trắng rũ hai bên là bọn họ có thể nhận ra ai với ai. Vì thế họ khom lưng và cung kính hèn mọn nói:

“Chúc mừng bà bà khởi tử hồi sinh và quay về dương gian.”