Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 57: Mời




Tống Mê Điệt bừng tỉnh và vội ôm đứa nhỏ vào phòng thay tã. Tú Tú khóc nháo một lúc, sau khi được đổi tã sạch thoải mái con bé lập tức nín khóc. Lúc thấy

Kỳ Tam Lang nó không khóc nữa mà còn hào phóng nở một nụ cười ngọt ngào.

Tống Mê Điệt thở phào một hơi và lau mồ hôi, “Quái lạ, dù đi tè nhưng cũng chưa từng thấy con bé khóc kinh như thế, giống như bị dọa vậy.”

Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên trợn mắt nhìn nhau vì không biết nguyên nhân do đâu. Vì thế Tống Mê Điệt nhìn về phía Lưu Trường Ương nhưng còn chưa kịp mở mồm đã bị hắn liếc một cái nói, “Tống Mê Điệt, ngươi coi bổn vương là vú em của đứa nhỏ này hả?”

Tống Mê Điệt bị hắn mắng thì chỉ đành nhỏ giọng ngập ngừng, “Hạ quan còn tưởng điện hạ có hiểu biết sâu rộng về trẻ con ……”

Mấy lời còn lại bị một con mắt sắc lẹm cắt đứt. Lưu Trường Ương nhìn Tú Tú, lại nhìn tường nhà, qua bên kia là núi xa xanh ngắt, mây trắng bạc phơ. Căn nhà trúc kia cháy rụi, đốt luôn truyền thuyết bất tử, biến nó thành tro và bay theo gió.

Hắn đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt. Đúng lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập khiến bốn người đều ngẩng đầu nhìn chung quanh xem kẻ nào mà gấp gáp thế.

Khuôn mặt như con lợn rừng bị đập bẹp lại đầy mồ hôi của Tiếu Sấm lộ ra sau đám hoa cỏ um tùm. Hiển nhiên ông ta đã vội vã thúc ngựa chạy tới lão quân câu này.

Lưu Trường Ương ngước mắt, khóe miệng nhếch lên, “Cuối cùng tướng quân

cũng tới. Xảy ra chuyện lớn như thế nên bổn vương đang lo không có người giải quyết. Thấy tướng quân tới lòng ta cũng yên tâm hơn.”

Tiếu Sấm bước nhanh về phía trước, miệng thì nói bản thân tới muộn mong Cảnh Vương điện hạ thứ tội nhưng đôi mắt lại xoay tròn và cẩn thận đón ánh mắt của Lưu Trường Ương rồi nhỏ giọng nói, “Điện hạ, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo, mong ngài dời bước qua đây một chút.”

Lưu Trường Ương gật đầu và đi theo Tiếu Sấm đi ra ngoài sân. Vừa bước qua bậc cửa hắn đã nghe thấy cô ngốc kia lẩm bẩm với sư huynh và sư tỷ nhà mình: “Trường sử của phủ Đô Hộ chết không rõ ràng trong tay ba bà già kia. Đừng nói là người của lão quân câu, ngay cả mấy người chúng ta cũng khó mà tin được phải không? Tuy ba bà già kia tự xưng là yêu quái, nhưng đâu có thấy bọn

chúng làm được gì trong lúc nguy khốn. Nếu không có kẻ khác giúp đỡ thì việc dùng một cái kéo thêu đã giết được Vương Tư đúng là khó như lên trời. Chẳng trách Tiếu tướng quân cũng phải vội vã tới lão quân câu.”

Lưu Trường Ương cảm giác được chỗ nào đó trong lòng bị lời này gợi lên thế là hắn lập tức quay đầu thì thấy Tống Mê Điệt gục đầu ngâm nga trêu chọc đứa

nhỏ trong lòng. Hắn cũng không nói nhiều mà bình tĩnh nhìn nàng một lúc mới tiếp tục đi ra ngoài.

Phong cảnh nhìn từ bậc thang cao nhất của khu bờ ruộng đúng là đẹp. Nơi nào

cũng là ruộng bậc thang với những tầng màu sắc rực rỡ như được bút mực vẽ ra.

Áo choàng trên người Lưu Trường Ương bị gió thổi bay về phía sau và chạm vào tay Tiếu Sấm khiến ông ta hơi khó chịu.

Ông ta bước lên một bước và cùng Lưu Trường Ương sóng vai, đôi mắt nhìn về phía Cảnh Vương điện hạ, “Điện hạ, nghe nói ngài đã tìm được vương phi và tiểu vương tử ở chỗ này.”

Lưu Trường Ương vẫn giữ sắc mặt bình thản, “Còn chưa xác định, cần đưa hoa tai cho Hô Bóc Vương xem…..”

“Là hoa tai này sao?” Tiếu Sấm lôi từ cổ tay áo một thứ lấp lánh, đường viền bằng ngọc, bên trên khắc một con nai sinh động như thật. Đây chính là hoa tai phát hiện bên cạnh một trong những cái xác cháy đen.

Ánh mắt Lưu Trường Ương hơi ngưng lại, “Thứ này…… sao lại ở trong tay Tiếu tướng quân thế?”

Tiếu Sấm nắm tay lại thế là khuyên tai kia lập tức bị giấu đi, “Nghe nói người của Đình Úy tìm được một bên khuyên tai, một bên khác đang ở trong tay điện hạ. Mà lúc người của hạ quan lục soát trong thành Vũ Dương để tìm tung tích vương phi cũng tìm được một bên hoa tai.”

Nói xong ông ta quay đầu nhìn sườn mặt Lưu Trường Ương, ánh mắt sâu không lường được, “Lúc người của ngài phái về báo cáo sự tình, hạ quan đã đưa hoa tai này cho hắn nhận và hắn nói cái này giống hệt hoa tai tìm được ở lão quân

câu. Nhưng điện hạ cũng biết, một người chỉ có hai lỗ tai, sao lại có những ba cái hoa tai vậy?”

Lưu Trường Ương chẳng hề để ý, “Thứ này tuy quý giá, nhưng cũng chưa chắc đã chỉ có một đôi.”

Tiếu Sấm lắc đầu, “Ta đã để sứ giả của Hô Bóc nhìn qua và bọn họ nói hoa tai này chính là trang sức của vương phi, là Hô Bóc Vương đặc biệt yêu cầu nghệ nhân cung đình làm ra vì thế trên thế gian này chỉ có một đôi này.”

Lưu Trường Ương xoay mặt, ánh mắt vẫn trong suốt như cũ, “Ý tướng quân là gì?”

“Trong ba cái hoa tai này ắt có cái là đồ dỏm. Điện hạ nói xem là kẻ nào mà lại tạo ra một thứ trang sức giống hệt bản gốc thế này? Mà sao người nọ có thể quen thuộc khuyên tai của vương phi Hô Bóc đến mức có thể làm giả mà vẫn giống hệt đồ thật thế này?”

Lúc ông ta nói lời này đột nhiên có cơn gió lạnh căm thổi tới. Mây như bông bay qua che khuất mặt trời, gương mặt Lưu Trường Ương cũng bị mây che lại

và ngả màu xám chì nhàn nhạt.

Tiếu Sấm nhìn gương mặt này và không hiểu sao lòng chợt căng thẳng, lo sợ. (Hãy đọc thử truyện Những nhà nơi hẻm nhỏ của trang RHP) Bỗng nhiên ông ta hơi hối hận vì đã một mình cùng Lưu Trường Ương đi lên bậc thang cao nhất này. Ông ta cũng hối hận vì bản thân đã giấu ba người của Giáo Sự Phủ việc này nhằm mục đích giành được công trạng đầu tiên.

“Tiếu tướng quân, nhất định ông đã nghe nói về việc xảy ra ở căn nhà trúc đêm đó. Ba mụ già kia nói ra việc ác mình đã làm trước mặt mọi người sau đó cùng tự sát. Ông không tò mò vì sao bọn chúng lại làm thế à?”

Tiếu Sấm không hiểu vì sao tự nhiên hắn lại chuyển sang đề tài này nên hoàn toàn không kịp phản ứng và hỏi, “Sao bọn họ lại làm thế?”

Lưu Trường Ương nở nụ cười cực kỳ dịu dàng nhưng cũng vô cùng lạnh lùng nói, “Đêm đó Hồng bà bà cũng tới bờ ruộng này nói chuyện với bổn vương giống tướng quân bây giờ. Nhưng không phải bà ta mời bổn vương tới mà là ta gửi lá thư mời bà ta tới.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Tiếu Sấm, ý cười trên mặt vẫn còn đó, đôi mắt cũng híp lại để lộ hai cái bóng xinh đẹp trên má. Nhưng Tiếu Sấm vẫn cảm thấy hơi lạnh tràn ra khỏi đôi mắt sáng trong kia giống như hai bàn tay vô hình cuốn chặt lấy ông ta.

“Bà ta nhận được thư của ta thì càng thêm vô sỉ nói muốn cùng bổn vương trải qua một đêm vui vẻ, như thế kiếp này cũng coi như không uổng.” Giọng hắn

chui vào tai Tiếu Sấm như bị kéo dài ra.

“Điện hạ là lá ngọc cành vàng, đương nhiên sẽ không đồng ý.” Tiếu Sấm không biết phải trả lời thế nào, chỉ thấy miệng lưỡi không nghe theo sai bảo mà tự thốt nên lời. Bản thân ông ta thì chìm trong đôi mắt kia. Đó là một đầm lầy chứa đầy hài cốt, còn phía trên lại mọc ra những đóa hoa xinh đẹp mỹ miều.

Nguy hiểm và mê người……

“Đương nhiên, bổn vương là người có thói quen sạch sẽ, đám ca cơ ngươi đưa tới ta còn ngại bẩn, huống chi một mụ già?” Giọng hắn đột nhiên lạnh run, giống như vang lên từ đỉnh núi xa nơi có tuyết đọng ngàn năm không tan.

Lúc ý thức còn chưa hoàn toàn mất hết, Tiếu Sấm đột nhiên hiểu vì sao nhiều năm nay ông ta phái bao nhiêu mỹ nhân tới Cảnh Vương phủ nhưng chẳng có ai thăm dò được gì.

“Tiếu tướng quân,” ngón tay lạnh lẽo của hắn nhấn giữa trán ông ta rồi trượt xuống, bẻ bàn tay của Tiếu Sấm ra và lấy đi hoa tai, “Trời lạnh, nhớ mặc thêm áo.”