Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 47: Giữ hẹn




Sắc trời như nước, trăng sáng sao thưa. Hai cái bóng một dài một ngắn đi ra khỏi cửa, nhân lúc đêm khuya bọn họ nhanh chóng chạy tới bờ ruộng phía tây.

Tống Mê Điệt đã bổ sung hộp tên giấu trong tay áo. Tên của nàng được làm từ hàn băng ngàn năm nên sắc bén hơn bất kỳ kim loại nào. Sau khi đâm vào cơ hể nó sẽ tan ra và biến mất nên kẻ bị nàng bắn tên chỉ thấy vết thương chứ không thấy hung khí.

Mà phàm là kẻ nào bị tên này bắn trúng nhẹ thì thương gân động cốt, nặng thì nát bụng, thậm chí có kẻ bị bay đầu, cụt tay chân, chết không toàn thây.

Nàng luôn cực kỳ đắc ý với ám khí của mình. Nhưng chỉ có lúc này dù đã chuẩn bị đầy đủ nàng vẫn cảm thấy bất an: Ám khí chỉ có tác dụng với con người còn với yêu quái, thậm chí là yêu quái bất tử thì đống mũi tên bằng băng của nàng có lẽ chỉ có thể khống chế kẻ địch một lát. Nếu muốn diệt trừ bọn chúng sợ là như trứng chọi đá.

Huống chi trên người nàng còn có một gánh nặng khác: Bảo vệ Cảnh Vương Lưu Trường Ương.

Người này đầu óc bị động kinh nên mới giao toàn bộ tính mạng cho nàng. Hắn chính là Cảnh Vương, là Thái Tử tiền triều, tuy kim thượng vẫn luôn kiêng kị và muốn tìm cơ hội diệt trừ hắn nhưng thần tử của tiên hoàng vẫn trải khắp thiên hạ, nếu Lưu Trường Ương chết không minh bạch thì triều đình sẽ trải qua sóng to gió lớn.

Nghĩ đến đây Tống Mê Điệt thầm mắng một câu và nhìn Lưu Trường Ương ở bên cạnh sau đó phát hiện hắn vẫn tự nhiên, hoàn toàn không thấp thỏm như nàng thế là nàng hơi oán hận.

Bờ ruộng càng ngày càng gần, ánh trăng bỗng nhiên trốn vào trong mây. Trong bóng đêm chỉ có những hình ảnh mơ hồ trước mặt họ, chúng nó trải rộng từ thấp lên cao tới tận chân trời.

Lưu Trường Ương dừng bước và xoay mặt nhìn về phía Tống Mê Điệt, tay chỉ về phía giàn nho ở phía trước, giọng vẫn ung dung, “Ngươi chờ ta ở đây, nếu gặp nạn ta sẽ phát pháo sáng, lúc ấy ngươi tới bờ ruộng trên cùng tìm ta.”

Tống Mê Điệt ngửa đầu nhìn đống ruộng hình bậc thang phía trên và nói, “Nhiều tầng như thế, nếu ta không đuổi kịp……”

“Nếu Tống đại nhân còn không đuổi kịp thì trên đời này sẽ chẳng còn ai đuổi kịp,” hắn nghiêng đầu cười, trong ánh mắt mang theo ánh sáng mê hoặc lòng người nhưng lời nói ra lại khiến Tống Mê Điệt hận đến ngứa răng, “Dù sao nếu bổn vương thiếu một sợi lông tơ thì đó cũng là tội của ngươi.”

Nói xong hắn theo đường nhỏ đi lên, đầu ngẩng cao, áo lông chồn kéo trên mặt đất để lại dấu vết.

Tống Mê Điệt nhìn theo bóng hắn đi xa và tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống. Nàng tức đến độ quai hàm phồng lên, miệng hùng hổ mắng nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Lưu Trường Ương không dám dời.

Nàng không biết hắn đi gặp ai, cũng không biết sau khi gặp kẻ nọ hắn sẽ làm gì nhưng chiều nay núp trên mái nhà nghe lén khiến lòng nàng rung lên: Yêu quái giết người ở lão quân câu này đúng là ba vị bà bà thoạt nhìn vô cùng hiền từ kia ư? Bọn họ thích sử dụng đàn ông, nhưng lại không hề nể tình với những kẻ không nghe lời. A Vinh cũng chết trong tay họ.

Nhưng Lưu Trường Ương là kẻ nghe lời ư?

Đương nhiên không, hắn chắc là kẻ thích cãi lại ý người khác nhất trên đời này. Khiến người khác khó chịu chính là thú vui lớn nhất của hắn. Dù sao thì trong mắt nàng cũng là thế.

Vậy lần này hắn đi như thế chẳng phải sẽ dữ nhiều lành ít ư?

Tống Mê Điệt cảm thấy tim mình lỡ một nhịp, sau đó nàng ngừng thở, đôi mắt cũng không dám chớp nhiều. Nàng nhìn chằm chằm bờ ruộng phía trên và chuẩn bị đợi pháo sáng phóng lên một cái là sẽ nhảy ngươi phi ngay tới.

Nhưng nàng căng người đợi thật lâu cũng không chờ được pháo sáng kia. Lưu Trường Ương đã đi được hơn nửa canh giờ, nàng cảm thấy dù là việc gì đi nữa hẳn cũng phải xong rồi, sao chưa thấy hắn về.

Tống Mê Điệt thấy miệng khô lưỡi khô, trong lòng không biết phải làm thế nào: Đi lên thì có khả năng sẽ phá hủy kế hoạch của hắn, tuy nàng không biết kế hoạch đó là gì nhưng với tính cách của Lưu Trường Ương thì chỉ sợ một khoảng thời gian dài sau này nàng sẽ không được sống yên. Nhưng nếu không đi lên mà để hắn xảy ra chuyện thì mạng nhỏ của nàng cũng không giữ nổi.

Một kẻ ngốc như Tống Mê Điệt cũng có thể phân rõ cái nào nặng cái nào nhẹ.

Nghĩ thế nên nàng đạp chân lên bờ ruộng và muốn nhảy lên trên. Nhưng vừa dùng sức nàng đã nghe thấy tiếng hét vang lên phía trên và sợ tới mức chân run run, lực cũng chỉ dùng được ba phần. Nàng chỉ nhảy được năm thước, còn suýt thì bị vướng ngã.

“Điện hạ đừng sợ.”

Tống Mê Điệt kêu một tiếng và giữ cân bằng sau đó dùng một chiêu “Tiên hạc cất cánh” để nhảy bật lên. Nàng uyển chuyển nhẹ nhàng bay xuyên qua bóng đêm và rơi xuống bờ ruộng trên cùng.

“Điện hạ.” Dưới chân còn chưa đứng vững nàng đã gọi to. Tống Mê Điệt đảo mắt chung quanh và tìm kiếm bóng dáng Lưu Trường Ương trong không gian trống trải trước mặt. (Hãy đọc thử truyện Qua 81 nạn mới cưới được vợ của trang RHP) Mới vừa rồi chính hắn hét lên, giọng không cao nhưng nàng vẫn nghe thấy rõ. Nhưng hiện tại nàng lại không thấy hắn, kẻ phiền phức kia cứ như bị hút vào bóng đêm và sẽ không bao giờ trở về nữa.

Sau gáy nàng rịn mồ hôi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Xong đời rồi, Lưu Trường Ương đã chết ngay trước mặt nàng.

“Điện hạ,” nàng lại gọi to nhưng không thấy ai đáp lại thế là nàng sốt ruột như con kiến bò trên chảo nóng và chạy tới bờ ruộng khác gọi, “Nguyên Doãn, ngài ở đâu thế……”

“Nguyên Doãn là xưng hô ngươi có thể gọi hả?” Giọng Lưu Trường Ương vang lên từ bờ ruộng phía dưới. Rõ ràng hắn đang trách cứ nhưng không biết vì sao Tống Mê Điệt lại không nghe thấy chút tức giận nào, “Tống Mê Điệt, ngươi còn chưa tới kéo ta hả? Chỉ biết bay qua bay lại như tên ngốc. Ta cần ngươi để làm cái gì?”

Rốt cuộc Tống Mê Điệt cũng nhận ra tiếng động phát ra từ nơi nào. Nàng chạy xuống mấy bờ ruộng phía dưới thì thấy Cảnh Vương điện hạ ngã trong một vũng bùn, áo lông chồn xinh đẹp dính đầy bùn treo trên người hắn trông có vẻ uể oải ỉu xìu.

Nàng sửng sốt một chút sau đó không nhịn được phì cười. Tuy nàng ngay lập tức ý thức được mình đã phạm phải sai lầm lớn nhưng tiếc là đã muộn.

Lưu Trường Ương dựng mày, “Tống Mê Điệt, ngươi dám cười nhạo bổn vương hả?”

Tống Mê Điệt bị hắn rống lên thì sợ quá liên tục xua tay và vội vàng theo ruộng bậc thang trượt xuống dưới sau đó duỗi tay túm chặt tay hắn và dùng sức chín trâu hai hổ mới kéo được Cảnh Vương điện hạ từ vũng bùn kia lên.

Lưu Trường Ương hoàn toàn không niệm tình nàng chút nào. Hắn lạnh mặt mắng, “Ngươi dám cười nhạo bổn vương chật vật hả?”

Tống Mê Điệt sợ tới mức lắp bắp, “Ta…… không dám…… Ta chỉ ……”

Còn chưa giải thích xong Lưu Trường Ương đã duỗi hai tay dính đầy bùn và lau lên mặt nàng.