Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 42: Tế bái




Hóa ra là tiếng động này đánh thức hắn từ cơn ác mộng. Lưu Trường Ương chợt thấy lòng rung lên và đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy Tống Mê Điệt ngồi trên cái ghế ở trong sân, bên cạnh là A Y đang gối đầu lên chân nàng, mắt nhắm lại như đã bước vào mộng đẹp.

Lưu Trường Ương mỉm cười: Không biết nàng học được cái bài này ở đâu mà không những giúp A Y tạm thời quên đi phiền não còn giúp giải cứu hắn từ cơn ác mộng.

Bỗng nhiên hắn không muốn động đậy, chỉ dựa nghiêng bên cửa sổ nhìn lén cô ngốc vẫn đang hát. Tay nàng vỗ nhẹ tóc mai của A Y, dưới ánh trăng nhàn nhạt hắn nghĩ ngón tay kia nhất định rất mềm mại và ấm áp. Nếu không A Y cũng không ngủ thơm ngọt như vậy, thậm chí khóe miệng cũng nhếch cao thế kia cơ mà.

Lưu Trường Ương kéo kéo áo khoác rồi đột nhiên hắn cũng rất muốn đuổi theo chút ấm áp kia. Nó chắc chắn giống với sự dịu dàng mà mẫu hậu dành cho hắn nhiều năm trước. Hắn từng được bà ấy ôm trong lòng, đương nhiên đó là khi hắn còn để chỏm. Hắn cuộn người trong lòng mẫu hậu, ngửi mùi hương trên người bà, cảm nhận bàn tay bà dịu dàng vỗ về mình. Lòng hắn khi ấy chỉ muốn thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc đó.

Vì thế nhiều năm sau khi nhìn thấy mẫu hậu treo mình trên một dải lụa trắng, tà váy bị gió thổi lả tả hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là từ đây sẽ chẳng bao giờ có thể cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay mẫu hậu nữa.

Vì thế trong màn đêm này hắn lẳng lặng nhìn người bên ngoài cửa sổ thật lâu. Sau đó trở về giường và nằm xuống. Tiếng ca của nàng cũng chẳng phải nhẹ nhàng du dương gì nhưng khi hắn nhắm mắt lại vẫn cảm thấy giường đệm thô ráp nay mềm mại giống như hơi ấm từ xa xưa.

Thật lâu sau một hàng lệ trượt khỏi khóe mắt Lưu Trường Ương nhưng hắn lại mỉm cười và nặng nề rơi vào giấc ngủ viên mãn.

Hôm sau trời đổ mưa. Mưa to gấp gáp, vội vã nện trên mặt đất bắn lên một tầng sương mù mênh mông. Mãi tới chạng vạng mưa mới tạnh, mây mới tan nhưng sương mù kia vẫn còn đó. Nó lơ lửng trên mặt đất khiến lão quân câu biến thành nơi tiên cảnh.

Ba vị bà bà tới nhà A Vinh sau khi trời đã tạnh mưa. Ba bọn họ theo thứ tự xuống kiệu, cả người bọc trong sương mù. Lúc sắp tới nhà A Vinh bọn họ mới để lộ ba mái đầu hoa râm.

A Y tự đi ra đỡ họ vào cửa, trên khuôn mặt là vẻ sợ hãi, “Bà bà, ta biết lão quân câu có quy định nhưng lúc A Vinh còn sống luôn nói nếu sau chết không có người tế bái thì linh hồn sẽ bị ma quỷ lôi đi. Chàng chết thảm như thế nên ta không muốn chàng ở dưới đó còn không được yên vui…..”

Nói đến một nửa nàng đã bị Hồng bà bà chen ngang, “Không cần nói những lời này, tấm lòng của ngươi chúng ta đều hiểu.”

Dứt lời bà ta nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay A Y một chút. Ngọc bà bà và Thái bà bà cũng đi theo. Hai người họ đẫm lệ, mặt nhăn nheo giống giấy Tuyên Thành bị ướt.

“Ta vẫn luôn thích đứa nhỏ này, vừa phúc hậu vừa kiên định, là người trọng tình trọng nghĩa. Nhị tỷ còn nhớ rõ không? Có một lần cửa sổ của chúng ta bị gió thổi hỏng nhưng hắn không nói hai lời đã bò lên sửa. Gió thì lớn, cửa thì cao, chúng ta đều sợ hắn ngã xuống. Nhưng hắn lại nói không sửa xong buổi tối các bà bà sẽ không ngủ yên. Một đứa nhỏ tốt như thế sao cứ vậy ra đi? Ông trời thật không có mắt, đúng là làm bậy…..” Thái bà bà lau nước mắt trên má A Y nhưng bản thân lại khóc không ngừng được.

Ngọc bà bà vỗ nhẹ lưng em gái và nức nở, “Hắn và A Y quả thực ân ái, con cũng sắp ra đời mà không hiểu sao lại bị tai bay vạ gió, aizzz.”

Hồng bà bà vững vàng hơn hai người em gái. Bà ta bước chậm qua bậc cửa và đứng yên nhìn cành trúc rất cao cắm trong sân. Trên đó treo cái áo dài A Vinh mặc lúc còn sống. Nó bị mưa bụi thấm ướt nên dán trên cây gậy trúc. Bà ta bỗng thở dài nói, “Ngươi yên tâm mà đi đi, chúng ta sẽ chăm sóc hai mẹ con họ. Sau này chúng ta có một miếng cơm thì hai người họ sẽ có một bát canh, ta sẽ coi họ như người nhà mà chăm sóc.”

Dứt lời sau lưng bỗng nhiên có cơn gió thổi tới, đâm thẳng tắp từ cơn mưa bụi, xua tan sương mù. Nó thổi qua khiến quần áo của ba vị bà bà bay phấp phới nhưng nước gợn.

Mọi người đều rùng mình và đồng thời quay đầu lại: Mưa này đã quấn quýt lão quân câu suốt một ngày, thế trận gấp gáp, sương mù mênh mông nhưng hoàn toàn không có tí gió nào. Cả sơn cốc như bịt kín hơi nước, ngay cả hơi thở cũng miên man ẩm ướt.

Nhưng hiện tại bỗng có cơn gió nổi lên, thổi qua mấy kẻ mới vừa bước qua thềm đá. Phía sau có mấy dây nho xanh biếc, um tùm, tuy bị dính mưa nhưng vẫn không phai màu.

Lúc sương mù tản ra chỉ thấy một cái bóng xám xịt cuộn giữa lá xanh và hơi run rẩy mơ hồ. Như có tiếng than khóc truyền tới, nức nở như vãn.

“A Vinh?”

A Y dụi dụi mắt và nhẹ gọi một tiếng nhưng ai biết đúng lúc này bỗng có một tiếng chim kêu ré lên xé nát màn mưa bụi tĩnh lặng. Cái bóng xám kia lập tức giật mình và bay vút ra khỏi giàn nho, vọt lên không trung xám xịt, hóa ra là một con chim nhỏ.

“Không phải chàng……” A Y lùi về sau, cả người thất thần đi tới bên cạnh ba vị bà bà, “Ta còn tưởng cái kẻ nhẫn tâm kia rốt cuộc cũng chịu về thăm ta……”

“Người chết như đèn tắt, mọi thứ đều thành tro tàn.” Hồng bà bà trìu mến xoa mái tóc ướt mưa của A Y rồi kéo tay nàng đi vào trong phòng. Lúc đi qua cây trúc kia bà ta liếc nhìn cái áo dài ướt đẫm rũ xuống và cất giọng nói, “Ngươi muốn làm thế nào cũng được, chúng ta đều nghe theo ngươi chẳng qua ngươi phải nhớ kỹ, người chết đã không thể sống lại. Đây là mệnh của A Vinh, là ông trời đã định, dù có khóc đến chết cũng chẳng ích gì. Ngươi vẫn nên chăm sóc bản thân và đứa nhỏ trong bụng.”

Sau đó bà ta nói, “Có lẽ vì đã sống quá lâu và thấy nhiều sinh ly tử biệt đếm không xuể nên lòng ta cũng trở nên cứng rắn. A Y, ngươi chớ trách bà bà.”

A Y lắc đầu, “Đều là vô thường, đạo lý này ta cũng hiểu. Ta cũng không dám hy vọng xa vời, chỉ mong A Vinh có một cái quan tài mỏng, để hắn xuống dưới kia được yên tâm.” Nói đến đây nàng lại nắm chặt tay, “Hung thủ giết chết A Vinh vẫn còn nhởn nhơ bên ngoài. Ta nhất định phải bắt được kẻ đó và báo thù cho A Vinh.”

Hóa ra nhiều ngày nay nàng chỉ cố gắng bình tĩnh, còn trong lòng chỉ có hai chữ “Báo thù”.

“Chị em chúng ta tuy không tin cái gì gọi là đạo trời rõ ràng nhưng nhiều quân nhân ở lão quân câu như thế chẳng lẽ còn sợ không tìm được hung thủ hay sao?” Ngọc bà bà đi lên phía trước, “A Y, vào nhà đi, đừng để lỡ giờ lành.

A Y gật đầu và dẫn ba vị bà bà vào nhà. Bản thân nàng ấy đặt tiền giấy, hương nến lên bàn thờ và nhìn linh vị, giọng khẽ run, “Ở cố hương của ta và A Vinh, mọi người làm lễ phải đi vòng quanh quan tài quỳ lạy cho đủ, không thể thiếu một bước. (Hãy đọc truyện này tại trang RHP) Nhưng xác của A Vinh bị tổn hại quá nặng, ngoài ta chàng cũng chẳng có thân thích nào ở đây nên chúng ta cứ lược bớt, làm cho đơn giản. Một mình ta tế bái chàng là được.”