Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 41: Ác mộng




Thần sắc của Thái Tử cứng ngắc, sau khi phản ứng lại hắn mới nói, “Ý mẫu hậu là Vương thượng thư cố ý lấy lòng nịnh hót để lấy được niềm vui của nhi thần và phụ hoàng ư?”

Hoàng Hậu không đáp mà chỉ lấy một đĩa điểm tâm đưa cho Thái Tử, “Bệ hạ đang ở Quỳnh Uyển nhưng chưa dùng bữa. Đây là thứ bệ hạ thích ăn nhất, Thái Tử đưa cho phụ hoàng đi.”

Thái Tử ôm đĩa điểm tâm vào Quỳnh Uyển và quả nhiên thấy Sùng Phong đế đang khoanh tay đứng ở vườn hoa cúi đầu nhìn gì đó. Thái Tử thấy vậy thì nhẹ tay nhẹ chân đi qua, ý bảo đám nội thị đừng lên tiếng còn mình thì nhẹ gọi, “Phụ hoàng, nhi thần đưa điểm tâm cho ngài.”

Sùng Phong đế quay đầu lại thấy Thái Tử bưng đĩa thì mỉm cười sau đó kéo con trai tới bên cạnh. Ông ấy chẳng thèm rửa tay đã cầm một miếng bánh gạo bọc đường bỏ vào miệng nhai kỹ. Sau đó ông vuốt chóp mũi Thái Tử và cười nói, “Đây là tay nghề của Hoàng Hậu, nhất định là Nguyên Doãn tới đại điện tìm phụ hoàng nhưng không thấy nên mới tới đây phải không?”

Thái Tử thấy khóe miệng hoàng đế dính vụn bánh và nó theo chòm râu lắc lư thì không nhịn được phì cười sau đó duỗi tay lau vụn bánh cho cha mình rồi nói, “Mẫu hậu nói phụ hoàng còn chưa dùng bữa. Chẳng lẽ trong triều có việc gì sao?”

Sùng Phong đế mang theo sóng mắt bình thản trong sáng nói, “Chúng ta thắng trận nên phụ hoàng rất vui mừng, sao có chuyện gì được?”

Thái Tử rũ mắt, “Trong chiến dịch này Vương thượng thư lại lập công lớn……”

Nói đến một nửa hắn lại ngừng lời, trong lòng đột nhiên hoảng loạn. Hắn luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện quấn vào nhau khiến hắn không thể nhìn thấy rõ.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt con trai, Sùng Phong đế nhoẻn miệng cười và ra hiệu cho thái giám đón lấy đĩa  điểm tâm sau đó chỉ vào bụi hoa phía trước và nói, “Vừa rồi trẫm đang nhìn mèo, Nguyên Doãn có muốn cùng xem với trẫm không?”

“Mèo ư?” Thái Tử theo hướng ông chỉ và nhìn lại thì quả nhiên thấy một con mèo nằm trong bụi hoa đang nghiêm túc liếm cái chân sau thẳng tắp. Nó liếm từ bắp đùi tới bàn chân, năm cái đệm thịt tròn tròn chợt duỗi ra sau đó nó bắt đầu liếm từng cái khe hở một cách cẩn thận.

“Con mèo này ngày thường rất lười biếng nhưng một khi nó đã bày ra bộ dạng này hẳn là trong lòng đang có ý xấu.” Sùng Phong đế cúi người, một bàn tay ôm lấy vai con trai, một tay khác ra hiệu im lặng và khẽ cười nói, “Mỗi khi nó muốn đi săn sẽ nghiêm túc liếm láp da lông hoặc nằm chợp mắt ngủ khò khè rung trời, vô cùng xa hoa.”

Rõ ràng ông ấy đang cười nhưng giọng lại mang theo căng thẳng. Thái Tử ghé mắt nhìn cha mình, bất an trong lòng càng dày hơn. Đúng lúc này đầu vai hắn lại được bàn tay to của ông ấy siết chặt.

“Nguyên Doãn có nhìn thấy con mồi của con mèo kia không?”

Thái Tử nhìn quanh thì thấy cách đó không xa có một con chim nhỏ đang đậu trên một cành lựu. Nó có cái mỏ đỏ, móng đỏ, giống hệt long bào của người bên cạnh hắn. Nó đang vui vẻ mổ hạt lựu.

“Nếu Nguyên Doãn là con chim này thì con có để ý tới một con mèo lười đang chăm chỉ liếm lông như quên hết tất cả hay không?”

Sùng Phong đế nghiêng đầu nhìn Thái Tử thì thấy đứa nhỏ cũng đang nhìn mình. Không hiểu sao dù hai người ở gần như vậy nhưng hắn lại không cảm nhận được hơi thở của cha mình. Ngay cả bàn tay đang ôm lấy hắn cũng như đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Cách một tầng vải dệt hắn cũng cảm nhận được cái lạnh kia.

Một cơn gió cọ qua chân, Thái Tử kinh hãi tới độ trán đổ mồ hôi. Chỉ thấy con mèo nhào về phía cây lựu ở cách đó không xa, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, lông sau cổ dựng lên sáng quắc dưới ánh chiều tà.

Nó leo lên thân cây, lúc này con chim với sắc lông sáng chói kia mới phát hiện con súc sinh muốn hại người và muốn giết mình.

Rốt cuộc con chim kia cũng không tránh được kiếp nạn này. Móng vuốt của con mèo túm lấy đôi cánh đang muốn giang ra của nó, răng nanh cắn cổ nó. Máu tươi nhuộm đỏ chòm râu của con mèo, nó quay đầu dùng đôi mắt vàng sáng quắc như đèn cung đình nhìn hắn.

Thái Tử bị ánh mắt lạnh lẽo của nó dọa ngây ra, cả người run rẩy, chân lùi về sau hai bước. Trong ấn tượng của hắn thì đây là một con mèo dịu ngoan và lười biếng. Ngày thường đám cung nữ và thái giám thường vuốt ve trêu chọc và nó cũng chẳng hề phản kháng. Nó chỉ nằm ngửa trên mặt đất để lộ cái bụng xù xù. Hắn thực sự không ngờ dưới bề ngoài đôn hậu ấy lại cất giấu một mặt hắn hoàn toàn không nhìn thấy.

Chẳng lẽ người nọ cũng thế?

Sau khi Vương Hiệp thắng trận và hồi kinh vẫn khiêm tốn như cũ. Không những hắn không sửa chữa nhà cũ trong kinh thành mà đồng thời cũng cự tuyệt lời mời của các quan viên khác. Mỗi ngày ngoài lên triều hắn sẽ ở trong nhà nghiên cứu tranh chữ. Đó cũng không phải những bản tranh chữ của danh gia mà chỉ là một ít tác phẩm bình thường ông ta lấy được khi đóng quân ở các nơi.

Tác phong này có thể nói là cực kỳ khiêm tốn. Nhưng Vương Hiệp từ xưa tới nay luôn như thế vì vậy người trong triều cũng không bàn luận quá nhiều về việc này.

Chẳng qua lần này hắn lại mượn bức họa của Thái Tử. Rồi một ngày sau hắn tới thỉnh tội nói là Thái Tử có tài năng phi thường nên người trong tranh cứ thế bay lên trời.

Mà ngày mai lại là sinh nhật của Thái Tử.

“Khi sốt ruột và chột dạ người ta thường sẽ làm những hành động không giống bình thường. Hoặc uốn mình theo người, hoặc cố ra vẻ ta đây, đó là để che giấu ánh mắt của người khác. Giống như con mèo này, nó õng ẹo tạo dáng, cố làm ra vẻ nhưng thật ra trong lòng chỉ nghĩ tới một bữa thịt tươi.”

Lời của Sùng Phong đế thổi qua, lọt vào tai Thái Tử. Hắn nghiêng đầu nhìn cha mình lại phát hiện trước mặt là một mảnh mênh mang. Cái người vốn đang ngồi bên cạnh ôm lấy vai hắn không biết đã biến mất từ lúc nào.

Một cơn gió tanh ập vào mặt, Thái Tử sợ hãi quay đầu thì thấy con mèo kia đã ném con chim nhỏ đi và chạy về phía hắn. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Nhưng mặt nó rõ ràng không phải mặt mèo mà biến thành khuôn mặt của Vương Hiệp, nụ cười khóe mắt vẫn có hoa văn của lông mèo.

Nó nhào tới, hai chân cắm sâu móng vuốt vào cổ Thái Tử. Hắn cảm nhận được đau đớn thế là hai tay bóp chặt cổ con mèo, liều mạng túm lấy.

Hắn nghe thấy tiếng xương cổ gãy vụn và ngước mắt thì thấy mặt con mèo lại đổi: Đó là mặt của Thẩm Úy. Khóe miệng ông ta có nếp nhăn rất sâu, nó lõm xuống như chẻ cái cằm thành ba đoạn. Chòm râu mèo vẫn dựng bên miệng, những giọt máu theo nó rụng động bắn đầy mặt Thái Tử.

Thẩm Úy mở miệng, răng nhọn đan nhau trong khoang miệng đỏ thắm của ông ta, sau đó nó há to cắn vào mặt Thái Tử……

Lưu Trường Ương kinh hãi đổ mồ hôi và hét to một tiếng. Hắn tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng rồi há miệng thở dốc, ngực phập phồng. Trong lúc mê mang hắn thấy ánh trăng đã rơi xuống bên cửa sổ và bị nó cắt thành một miếng màu bạc phủ lên người hắn.

Hóa ra đây chỉ là một giấc mơ. Lòng hắn bình tĩnh hơn sau đó hắn cúi người nhặt cái áo khoác và định khoác lên vai. Lúc chuẩn bị đứng dậy hắn lại nghe thấy tiếng ca truyền đến từ ngoài cửa. Giọng hát kia uyển chuyển trong trẻo như nước suối leng keng nhưng lại mang theo chút ngây thơ. Đây không phải Tống Mê Điệt thì là ai?