Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 34: Chuyện xưa




Tống Mê Điệt thấy thế thì vội vàng đuổi theo, miệng gọi điện hạ, chân giẫm lên cái bóng của hắn bị ánh trăng kéo dài.

“Ngày thường ngươi thấy ta là như thấy quỷ, sao bây giờ lại chạy theo vậy hả?” Kẻ đi phía trước bỗng nhiên dừng bước và quay người thì thấy Tống Mê Điệt cũng dừng bước, bộ dạng xấu hổ. Hắn cười khẽ, “Nói đi, chuyện gì cần cầu bổn vương?”

Tống Mê Điệt cười mỉa nhưng không dám nhìn thẳng đôi mắt hắn, “Mới vừa rồi điện hạ có thấy rõ bộ dạng người phụ nữ kia không?”

“Phi lễ chớ nhìn,” Lưu Trường Ương thổi một lọn tóc trước trán ra sau đầu, “Huống chi, nàng kia quần áo không chỉnh thì ta đâu thể nào nhìn chằm chằm được?”

Dứt lời hắn nghe thấy Tống Mê Điệt than một tiếng thế là khoanh tay cong người nhìn nàng, môi cong cong lên thành nụ cười trêu chọc, “Sao nào? Nếu biết là ai thì ngươi muốn nói thân phận của nàng ta cho A Y sao?”

Tống Mê Điệt lẩm bẩm, “A Y cũng cần biết tình hình thực tế.”

“Chuyện của vợ chồng người ta tốt nhất ngươi quản ít thôi,” Lưu Trường Ương rũ mắt, mũi giày xoa xoa một viên đá nhỏ trên mặt đất, “Theo ta thấy A Y kia cũng không phải kẻ dịu dàng cho lắm. Nhưng rõ ràng nàng ấy biết chồng mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài lại vẫn chậm chạp không ly hôn. Người nghĩ lý do là vì sao?”

“Vì sao?” Tống Mê Điệt nhìn thẳng hắn và hỏi.

“Không bỏ xuống được chứ sao,” Lưu Trường Ương đá viên đá kia ra xa, “Nếu bỏ được thì nàng ấy sớm đã đá đi rồi. Thế nên ngươi có nói với nàng ấy chuyện này thì chỉ khiến nàng kia thêm buồn khổ mà thôi. Việc gì phải thế?”

Tống Mê Điệt thấy những hỗn độn trong lòng mình bị hắn nhìn thấu nhưng ngực vẫn buồn bực khó chịu. Vì thế nàng nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu và thở dài, “Ban đầu ta chỉ cảm thấy mình ngốc, có rất nhiều việc ta không hiểu. Hiện tại xem ra thiên hạ này thật nhiều kẻ ngốc, mà A Y chính là một kẻ như thế.”

Lưu Trường Ương dán sát vào người nàng, đôi con ngươi sáng lấp lánh, môi cong lên, “Tuy ngươi ngốc nhưng không phải không có tí ưu điểm nào.” Nói xong thấy Tống Mê Điệt mang theo chờ mong thế là hắn cười xán lạn, “Ngươi đẹp, đẹp hơn đa số mọi người.”

“Thật sao?” Tống Mê Điệt hiếm khi được người khác khen đẹp. Tuy cũng từng có người nói nàng là cô nương đáng yêu nhưng vừa thấy cách nói năng và cử chỉ của nàng bọn họ sẽ bổ sung thêm một câu: Đáng tiếc lại là cô ngốc.

Hôm nay nàng lại được cái vị Cảnh Vương miệng chó không mọc được ngà voi này khen đẹp thế là lập tức vui vẻ, một tay vỗ mặt mình hớn hở hỏi, “Ta thật sự đẹp thế à?”

“Lừa ngươi đó,” Lưu Trường Ương đập vỡ vui vẻ của nàng trong nháy mắt nhưng vẫn cười tủm tìm nhìn nàng. Tay hắn chỉ sang bên cạnh và nhướng mày nói, “Cũng không phải nói ngươi không đẹp chẳng qua ngươi căn bản không giống một cô nương. Giống như đám dưa hấu kia, người bình thường hẳn sẽ không bình phẩm xem đám dưa hấu kia có đẹp hay không.”

Nói xong hắn còn sợ nàng không hiểu được thế là nói tiếp, “Dưa hấu không có mũi, không có mắt nên không thể phân xấu đẹp. Ngươi tuy có đầy đủ ngũ quan nhưng cũng chẳng ai coi ngươi như một cô nương và đương nhiên bọn họ cũng chẳng hèm để ý xem mắt mũi ngươi xinh đẹp thế nào.”

“Vừa rồi tay điện hạ cực kỳ nóng, vậy tức là lòng ngài cũng nóng, thế mà ngài còn nói không coi ta là cô nương hả?”

Tống Mê Điệt khó thở thế là đầu bỗng lóe lên linh cảm. Nàng lập tức không màng cái gì đã buột miệng nói ra những lời này. (Truyện này của trang RHP) Nói xong hai người đều sửng sốt nhìn nhau sau đó hoang mang lo sợ. Tiếp theo một kẻ ngẩng đầu xem mặt trăng, một kẻ rũ mắt nhìn giày, không ai biết phải phá vỡ cục diện rối rắm xấu hổ này thế nào.

Một lúc sau Lưu Trường Ương hắng giọng, ngón tay thon dài chỉ về phía ruộng dưa và nói, “Bổn vương khát, ngươi đi chọn một quả dưa hấu lại đây cho ta giải khát.”

Dưa hấu bị bổ ra, thịt quả đỏ mọng nhiều nước. Lưu Trường Ương cắn một miếng rồi liếm liếm môi, “Ngốc nhưng bản lĩnh chọn dưa không tệ.”

Nói xong thấy Tống Mê Điệt vẫn rầu rĩ và chỉ “à” một tiếng thế là hắn cũng cầm một miếng dưa đưa cho nàng, “Ngươi cũng nếm thử đi. Tuy dưa này không có xấu đẹp nhưng so với đám mỹ nhân đẹp nhưng chẳng có ích gì ngoài kia thì nó tốt hơn nhiều.”

Tống Mê Điệt bị hắn chọc thì lập tức vui vẻ đón lấy miếng dưa cắn một miếng. Dưa quả nhiên thơm ngọt, nàng đang chuẩn bị khoe khoang đã nghe thấy Lưu Trường Ương buồn bã nói, “Lão quân câu ơi lão quân câu, nơi này đâu phải thế ngoại đào nguyên gì.” Đôi mắt hắn nhìn những mảnh ruộng trùng điệp tối đen bên dưới, con ngươi xinh đẹp giống như bị phủ một tầng sương mù, dù động lòng người nhưng lại không cho người sống tiến đến gần.

“Sao điện hạ lại nói thế?” Tống Mê Điệt lại cắn một miếng dưa, ánh mắt nhìn hắn.

“Sống lâu như thế,” hắn quay đầu nhìn về phía căn nhà trúc hai tầng ở nơi xa. Bên trong lờ mờ có ngọn nến vẫn đang sáng, “Già mà không chết sẽ thành yêu. Tống Mê Điệt, ngươi có từng gặp ai sống lâu như vậy chưa?”

Gió đêm hơi lạnh vì thế Tống Mê Điệt vừa xoa cánh tay vừa ăn cho hết miếng dưa hấu kia và gật đầu nói, “Có, tuy ta chưa thấy nhưng từng nghe người ta nói. Người nọ trước kia ở trong thôn của chúng ta.”

Đôi mắt Lưu Trường Ương giống như bị ánh trăng thắp sáng sau đó hắn bình tĩnh nhìn nàng, “Kể nghe xem nào.”

Tống Mê Điệt gằn từng chữ, “Đó là một chuyện thật lâu thật lâu trước kia. Nghe nói có một người ba tuổi đã mất mẹ, qua một năm lại gặp phải loạn giặc Nhung nên trôi giạt khắp nơi, chịu mọi khổ sở. Trong lúc còn sống hắn đã chứng kiến 49 người vợ của mình qua đời, ngoài ra còn có 54 đứa con. Không ngờ hắn lại sống được 700 năm, nên lúc hắn cưới người vợ thứ 120 thì tuổi tác đã là 880.”

“Điện hạ đoán xem hắn chết thế nào?” Tống Mê Điệt vốn đang định nửa úp nửa mở nhưng thấy Cảnh Vương điện hạ liếc xéo một cái thế là đành có gì nói hết: “Truyền thuyết nói hắn ẩn mình trong thôn chúng ta, sống vô cùng khiêm tốn, ngày thường chỉ ở nhà tu đạo mà không ra ngoài. Có một ngày người vợ thứ 120 của hắn đi chợ mua đồ đã gặp hai người đang rửa than đá ở bờ sông. Bọn họ xóc ào ào như vo gạo, rửa cực kỳ nghiêm túc. Lúc ấy nàng kia không biết hai người đó là Hắc Bạch Vô Thường bên cạnh Diêm Vương gia nên mới đi tới hỏi họ ‘hai vị đang làm gì thế?’”

“Hắc Bạch Vô Thường nói ‘chúng ta muốn rửa cho cục đá này trắng ra’. Nàng kia nghe xong mới cười ha ha nói: ‘chồng ta đã sống 880 tuổi nhưng chưa từng nghe nói có người có thể rửa cho cục than biến thành trắng.’ Hắc Bạch Vô Thường nghe xong thì chấn động, trong lòng nghĩ việc của họ chính là lấy mạng, sao chưa từng nghe nói có kẻ sống tới 880 tuổi ở trên đời? Vì thế bọn họ dùng lời lừa người phụ nữ kia, ‘chồng ngươi họ là gì, người ở đâu?’ Nàng ấy lập tức kể hết tình huống của chồng mình cho Hắc Bạch Vô Thường còn hai kẻ kia thì trộm ghi nhớ kỹ.”

Tống Mê Điệt ngừng lại một chút bởi vì sắc mặt Lưu Trường Ương đã lạnh hơn, dưa cũng không thèm ăn nữa. Hắn rũ mắt, mũi chân vun đống vỏ dưa trên mặt đất thành một đống.

“Ngươi nói tiếp đi.” Hắn không ngẩng đầu mà phun ra mấy lời này từ kẽ răng.

Lòng Tống Mê Điệt kinh ngạc, nhưng cũng không dám cãi lời mà đành tiếp tục kể.