Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 30: Chuyện cũ




“Công tử nói gái giang hồ ư?” Người trẻ tuổi kia lặp lại một lần.

Lúc này Tống Mê Điệt đã hiểu bọn họ đang thảo luận cái gì nên đỏ mặt cúi đầu nhìn giày, răng nghiến chặt, thở mạnh cũng không dám.

“Có không?” Lưu Trường Ương lại hỏi sau đó cười ôn hòa, “Đều là đàn ông thì làm gì có ai không có chút bí mật không dám nói với ai. Ngươi cứ việc nói đi, ta sẽ không kể lại cho người khác.”

Người kia cào cào mặt rồi nở một nụ cười thật thà chất phác, “Không có đâu công tử. Nơi này thực sự không có. Chúng ta thường nói chuyện phiếm rằng lão quân câu này cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này là không tốt. Ngày thường muốn tìm chỗ vui chơi một lát cũng không có.” Nói tới đây hắn lắc đầu, “Nhưng chẳng có cách nào, ba vị bà bà tốt bụng nên không quản quá nhiều việc nhưng riêng việc này họ tuyệt đối không cho phép.”

“Bọn họ không cho thì không ai dám làm sao?” Lưu Trường Ương híp mắt lại. Trong ánh nếp chớp động mắt hắn như hai vì sao, “Các ngươi rất sợ bọn họ à? Họ nói gì các ngươi cũng nghe, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó ấy hả?”

Người kia vội vàng xua tay giải thích, “Chúng ta không sợ mà là kính trọng ba vị bà bà. Công tử, người tới nơi này định cư có mấy ai từng được sống tốt ở bên ngoài? Ba vị bà bà đã mở lòng thu nhận lúc chúng ta khó khăn nhất, vừa cho nhà, vừa cho đất vì thế chúng ta cảm ơn họ còn không hết, sao lại phải sợ họ?”

Lưu Trường Ương nghịch quả nho khác. Ngón tay hắn vừa trắng lại dài tôn quả nho kia thành một viên ngọc lộng lẫy, “Thế nên chỗ đồ ăn kia là các ngươi chủ động dâng lên tỏ lòng biết ơn hả?”

Người kia vội gật đầu, “Đương nhiên. Nhưng ba vị bà bà cũng không ăn hết. Mỗi lần xong tiệc họ đều phân phát cho mọi người cùng ăn, coi như tạo chút náo nhiệt.”

Nói đến đây người kia hơi dừng lại và tiếp tục, “Nhưng nói tới đây ta lại nhớ ra một việc.”

Lưu Trường Ương ngẩng đầu nhìn hắn, “Là chuyện gì?”

Người kia cười hê hê, “Trước kia có một người phụ nữ chồng chết sớm lại không có con và lười trồng trọt nên bắt đầu làm công việc này. Chính là cái mà ngài gọi là gái giang hồ ấy. (Hãy đọc truyện Quốc gia bảo ta đi làm ruộng của trang RHP) Lúc ấy có không ít người tới chỗ nàng ta, nhưng sau này nhiều người biết nên lời đồn đãi lan ra, cuối cùng truyền tới tai ba vị bà bà.”

“Bọn họ đã làm gì?”

“Đó là lần đầu tiên ta thấy Hồng bà bà cáu giận,” tên kia cười gượng, “Cũng không phải nổi giận đùng đùng mà bà ấy chỉ ngồi yên đó đã đủ khiến mọi người khiếp sợ. Cuối cùng ba vị bà bà quyết định đuổi người phụ nữ kia đi. Đó cũng là lần đầu tiên bọn họ đuổi người. Ngọc bà bà nói lão quân câu được coi là chốn thế ngoại đào nguyên vì nơi này sạch sẽ, không có mấy chuyện dơ bẩn như ở bên ngoài nên mới được trời cao phù hộ, trở thành mảnh đất bình an thời loạn thế. Bà ấy còn nói chuyện này là lần đầu cũng là lần cuối, nếu sau này còn xảy ra việc tương tự thì bà ấy sẽ không khách sáo nữa. Tới lúc ấy không chỉ phụ nữ mà ngay cả những tên đàn ông mua vui cũng bị đuổi.”

“Một câu cuối này đương nhiên là cảnh cáo chúng ta. Ngọc bà bà là người tốt tính nhất nhưng cũng phải nói ra câu này chứng tỏ đã rất giận. Người phụ nữ kia khóc trời khóc đất, lăn lộn trước mặt họ nhưng cũng vẫn phải rời khỏi đây.”

Lưu Trường Ương cười nói, “Nhưng nàng ta không cam tâm như thế thì sao có thể tự mình rời đi đúng không? Chẳng lẽ nàng ta bị trói lại ném ra ngoài ư?”

Người kia vội vàng xua tay, “Sao có thể? Ba vị bà bà đều là người hướng thiện thì sao có thể trói đánh người khác chứ? Nhưng nói tới đây cũng lạ. Chúng ta không biết nàng ta rời đi lúc nào vì mấy ngày sau bỗng nhiên nàng ta mất tích. Mọi người đều nói nàng ta tự mình lén lút rời đi không để ai biết vì không còn mặt mũi nữa.”

“Da mặt mỏng còn làm kỹ nữ ấy hả?” Vương Tư khó có lúc chen được một câu. Thấy Lưu Trường Ương tà tà liếc mình thế là hắn lại không dám hé răng nữa.

Lưu Trường Ương lại hỏi người kia, “Ba vị bà bà này từ đâu tới? Xem quần áo và giọng nói thì có vẻ là người Trung Nguyên.”

“Bọn họ quả thực không phải người Tây Chiếu,” người kia nhíu mày nghĩ một lát mới đáp, “A, đúng rồi, nghe nói họ từ Mẫn Giang tới đây.”

Lưu Trường Ương xoa cằm nghĩ một lúc lâu mới nói, “Mẫn Giang hả? Đó là đất lành, khí hậu tốt, dân bản xứ giàu có đông đúc, vì sao bọn họ lại phải bỏ nhà đi tới nơi thiên sơn vạn thủy xa xôi này làm gì? Hơn nữa bọn họ không có người thân sao? Ví dụ như chồng con vì đó, chẳng lẽ không có ai?”

“Cái này…… bọn họ…… quả thực không có người thân nào,” người kia gãi gãi cổ, “Nói tới cái này thì rất dài nhưng ngắn gọn thì chính là Hồng bà bà và Thái bà bà cả đời không gả ra ngoài, còn Ngọc bà bà có thành thân một lần nhưng không có con nên chồng bà ấy cũng rời bỏ.”

“Cũng may ba vị bà bà có của ăn của để dù cha mẹ mất sớm. Nghe nói khi còn sống cha họ làm rau ngâm bán, việc làm ăn cũng không tệ nên để lại cho ba đứa con gái một gia tài kha khá. Vì thế lúc Ngọc bà bà gả chồng kẻ kia đã tới ở rể nhà họ.”

Lưu Trường Ương nhẹ nhàng lắc đầu, “Dù không có người thân cũng không phải là lý do để bọn họ rời xa quê hương. Ba người phụ nữ đã có tuổi lại không màng đường xa nhọc nhằn, tương lai mờ mịt để rời quê nhà, đây là việc nghe thế nào cũng không hợp lý.”

“Nghe nói họ chạy nạn.” Tống Mê Điệt nghe mê mải thế là thốt ra câu này.

Lưu Trường Ương thoáng ngẩn ra và quay đầu nhìn nàng, trong mắt là tia sáng lấp lánh, “Cô ngốc, sao ngươi nói thế?”

Tống Mê Điệt chỉ hận miệng mình nhanh nhảu nhưng hiện tại hối cũng đã muộn nên nàng đành liếm môi và chỉ vào kẻ kia nói rõ, “Vừa rồi hắn nói người tới lão quân câu đều là vì không sống nổi bên ngoài nữa. Công tử lại nói Mẫn Giang là nơi khí hậu…… à khí hậu tốt, người giàu có vậy vì sao bọn họ phải chạy tới đây? Đâu phải vì nghèo khó binh biến đúng không? Vậy còn có thể là gì ngoài gặp nạn?”

Lưu Trường Ương nhìn chằm chằm đuôi mắt rũ xuống của nàng và cái nốt ruồi ở ngay đó rồi cười cười nói, “Này ngươi ngốc thật hay giả ngốc thế hả?”

Tống Mê Điệt lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, trong lòng cực kỳ đắc ý, mặt mày hớn hở vui vẻ, “Ta đã nói ta không ngốc mà chẳng ai chịu tin.”

Còn chưa dứt lời nàng đã cảm thấy mình nói nhiều. Trước mặt Cảnh Vương điện hạ mà nàng dám khoe khoang sẽ dẫn tai ương đến vì thế nàng vội ngậm miệng nhưng vẫn không tránh được ma trảo của tên kia.

“Đã ngâm dưa hấu cho lạnh chưa?” Hắn cúi người nhìn nàng và chưa đợi nàng đáp đã hỏi một loạt, “Giặt quần áo chưa? Đun nước, nấu cơm chưa? Tống Mê Điệt, đừng nói với ta ngươi chưa làm gì mà lười nhác nãy giờ nhé!”

Hắn hỏi một hơi khiến Tống Mê Điệt sợ phát khiếp và vội lùi về sau, mãi tới khi ra ngoài cửa rồi nàng mới đột nhiên vỗ trán: Ơ, vừa rồi chính hắn không cho nàng đi mà bắt ở lại trả lời câu hỏi mà? Sao bây giờ lại thành nàng lười vậy?