Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 3: Diệt môn




Xẻo thịt cũng không phải cách nói quá. Nếu đao phủ có tay nghề tốt thì quả thực có thể xẻo được hàng ngàn hàng vạn miếng thịt trên người phạm nhân.

Tống Mê Điệt từng nghe Mạc Hàn Yên kể về một triều đại nào đó có một vị đại thần khiến hoàng đế tức giận và bị đế vương xử phạt lăng trì ngay tại chỗ. Gã quân chủ bạo ngược kia muốn xẻo hắn thành ngàn mảnh, thiếu một miếng cũng không được. (Hãy đọc truyện A Ly của trang Rừng Hổ Phách) Vì thế đao phủ hành hình chỉ có thể cẩn thận cắt xuống từng tầng như lóc thịt một con vịt. Hơn nữa mỗi khi cắt một đao người ta lại bôi dầu lên vết cắt giúp cầm máu nhưng không số đao vẫn phải đủ. Thế nên người nọ đã bị xẻo một ngàn nhát, thịt thái ra chất đầy ba cái giỏ tre.

“Lúc nào thì hắn tắt thở?” Lúc ấy nàng đã hỏi Mạc Hàn Yên câu này.

Mạc Hàn Yên vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng ngàn năm không đổi mà nói, “Cắt đến đao thứ 300 thì hắn chết, sợ quá mà chết.”

“Chết rồi còn cắt gì nữa?”

Mạc Hàn Yên đáp, “Đế vương vô tình, nếu không cũng đâu làm được đế vương.”

Bắt đầu từ ngày đó trong đầu Tống Mê Điệt có thêm hình tượng một vị quân vương râu tóc rậm rạp, mặt đỏ bừng, mắt thô lố. Thay vì nói đó là quân vương thì hình tượng ấy giống đồ tể hay đầu bếp hơn.

Nhưng cái kẻ thân khoác áo choàng lông chồn trước mặt đương nhiên không phải quân chủ và đương nhiên càng không giống đao phủ hay đầu bếp. Hắn đẹp như thế, không vướng chút bụi trần, đồng thời cũng mong manh như thể nắm chặt một chút là vỡ. Giọng hắn mềm mại, tuy giọng điệu còn lạnh và hời hợt hơn cả Mạc Hàn Yên.

Hắn cúi người nhẹ nhàng nói với cái kẻ đang quỳ gối bên hồ: Ta đã xẻo thịt cha ngươi, cũng là sư phó của ta.

Tống Mê Điệt bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh toát. Đương nhiên nguyên nhân chính là vì những lời của kẻ nọ, nhưng còn có một nguyên nhân khác nữa. Hoàng hôn rơi xuống, hồ nước phía trước biến thành màu xám nhợt nhạt vì thế lúc tiếng bọt nước vỡ vụn truyền tới nàng nhất thời không phân biệt được đó là cái gì. Nàng nheo mắt chuyển từ cái kẻ tên Nguyên Doãn kia tới hồ nước cách đó không xa. Nơi đó giấu cái gì vậy? Một con cá hay cái gì đó khác ư?

Nhưng nàng còn chưa nhìn cẩn thận đã bị một tiếng gào thét thê lương dọa giật mình. Tống Mê Điệt không thể không quay đầu lại nhìn về phía tiếng hét phát ra —— đó là cái kẻ đang bị trói quỳ trên mặt đất. Hiện tại hắn đã gục cả người về phía trước nhưng vì bị trói chặt nên chỉ có đầu gối và đầu hắn là chống đỡ trên mặt đất, cả người uốn éo như con giun.

Hắn cố sức ngẩng đầu nhưng vì quá dùng sức nên cằm cũng bị mài chảy máu. Hắn nhìn cái kẻ tên Nguyên Doãn kia, đôi mắt như lồi ra lộ ánh sáng lạnh lẽo.

“Ngươi giết…… cha ta……” Sau khi nói ra mấy chữ mô hồ này hắn như kẻ điên vặn vẹo thân thể giống như muốn thoát khỏi đống dây thừng và xé nát kẻ trước mặt. Giọng hắn lúc này cũng phóng đại lên mấy lần, vang vọng trong đáy cốc trống vắng, “Ngươi giết ông ấy! Sao ngươi có thể? Ông ấy là sư phó của ngươi, là người nhìn ngươi lớn lên, dạy ngươi viết những chữ đầu tiên cơ mà? Nguyên Doãn, sao ngươi có thể?”

Nguyên Doãn đứng không nhúc nhích, ánh mắt rơi xuống từ chỗ cao giống như mang theo thương hại nhưng rồi cảm xúc ấy lập tức bị hắn che giấu, “Một người nhìn ta lớn lên, dạy dỗ ta thế nào là nhân nghĩa lễ trí tín, lại được phụ hoàng và mẫu hậu nhờ cậy chăm sóc ta cả đời lại hạ độc hại ta. Trọng Sơ, ngươi nói xem một người như thế có xứng làm sư phó của ta không?”

Nghe một câu này cái kẻ trên mặt đất không giãy giụa nữa. Không biết qua bao lâu hắn mới nghiêng mặt nhìn đối phương với đôi mắt còn rét lạnh hơn cả ánh trăng. Giọng hắn thì thầm gần như không thể nghe thấy, “Ta đã nói…… tất cả chuyện này đều do ta làm chủ……”

“Không phải ngươi,” tên kia mới nói được một nửa hắn đã bị cắt ngang. Nguyên Doãn kéo cái áo lông chồn trên người cho kín rồi ngửa đầu nhìn trời, khóe miệng khẽ nhếch lên phát ra tiếng cười khẽ, “Nhưng Trọng Sơ, ngươi cũng không vô tội. Ngươi biết, từ đầu ngươi đã biết kế hoạch của ông ấy nhưng không hề đứng về phía ta. Vốn ngươi đã có rất nhiều cơ hội che chở ta nhưng lại mặc ông ấy hạ độc vào cơm canh của ta, xem ta ngày ngày yếu dần, triền miên trên giường bệnh.”

Hắn nhẹ hít một hơi, hai mắt nhắm lại rồi mở ra, mũi giày khẽ chạm vào cái kẻ đang gục trên mặt đất khiến hắn không thể không ngẩng đầu nhìn mình.

“Trọng Sơ, ngươi thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện kéo ta một lần ư?” Hắn hỏi, trong giọng nói có chờ mong bị dồn nén, “Chưa từng có sao?”

“Ta……” Kẻ nằm rạp trên mặt đất muốn nói lại thôi. Qua một lúc chần chừ hắn ngẩng đầu lên, khóe miệng rỉ máu cười lạnh một tiếng, “Nguyên Doãn, ngươi nhốt ta ở trong phủ mấy ngày là để thuận lợi diệt trừ Thẩm thị ta đúng không? Người thân của ta sợ đã không còn ai nữa đúng không?”

Không có câu trả lời, Nguyên Doãn chỉ nghiêng đầu nhìn phía sau thế là một hộ vệ bước tới ném một cái bao tải trên mặt đất. Miệng túi vừa mở ra, một thứ tròn tròn lăn lông lốc ra ngoài mãi tới khi đến gần cái gã Trọng Sơ kia mới dừng lại.

Là một cái đầu lâu, đôi mắt đã biến thành hai lỗ đen. Nhưng từ khi hắn sinh ra đôi mắt kia đã vì hắn tính toán, vì thế chưa qua tuổi 50 mà chủ nhân của chúng đã già nua.

Kẻ kia bật cười thê lương, nước mắt chảy dài quyện với máu tươi nơi khóe miệng, tiếng nói lạnh tanh, “Ngươi hỏi ta có từng nghĩ tới việc kéo ngươi một phen hay không ư? Chẳng lẽ hiện tại ngươi còn mong chờ ta có thể thổ lộ tâm tình với kẻ thù diệt môn của mình ư? Hay ta có thể suốt đêm dùng rượu an ủi tâm tình rách nát chật vật của ngươi giống như trước kia? Đừng có nằm mơ, Nguyên Doãn!”

Nói xong hắn lại cười, hàm răng dính máu đỏ giống một con quái vật vừa ăn tươi nuốt sống.

Nguyên Doãn không nói gì. Cả người hắn lúc này chìm trong ánh trăng, từng sợi trên cái áo lông chồn cũng như tỏa sáng khiến hắn trông giống một pho tượng bạc tình quả nghĩa làm người ta sợ hãi.

“Đừng gọi ta là Nguyên Doãn nữa. Gọi ta là Cảnh Vương điện hạ đi. Như thế nếu kiếp sau muốn trả thù ngươi sẽ không nhớ tới người anh em cùng ngươi lớn lên mà chỉ nhớ vị Cảnh Vương diệt cả Thẩm gia thôi.”

Nói xong câu đó hắn quay đầu qua một bên sau đó nói với một hộ vệ mặc áo giáp phía sau, “Ra tay đi.”

Hộ vệ chắp tay đáp “vâng” sau đó lập tức nhẹ gật đầu với hai người hai bên. Hai kẻ kia tiến lên khiêng gã bị trói và ném xuống hồ.

Chẳng ai nói thêm câu nào, kể cả kẻ sắp bị ném xuống hồ và kẻ ra lệnh ném hắn xuống hồ. Từ đầu tới đuôi chỉ có tiếng cọ sát trên mặt đất và tiếng rừng cây dương xào xạc.

Tống Mê Điệt nhìn chằm chằm cái kẻ đang bị kéo tới hồ nước sau đó nhìn hộ vệ buộc hai tảng đá lớn lên chân và hông của hắn, cuối cùng ném hắn xuống hồ.