Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 2: Hận máu




Sau khi giải quyết nỗi buồn bụng nàng nhẹ nhàng hơn nhiều. Tống Mê Điệt vừa hát vừa kéo quần và phát hiện mưa gió đã tạnh từ bao giờ. Cánh rừng phía này lộ ra đường chân trời màu xám xanh có xu hướng nhạt dần. Đúng lúc nàng đứng dậy không trung lập tức nổi lên một đóa mây đỏ chói mắt phủ bóng xuống hồ Dương Lâm khiến nó chuyển sang màu cam dịu mắt.

Nàng nhớ rõ lúc ở Trường Lăng từng nghe người ta nói khí hậu Tây Chiếu chả có nửa phần liên quan tới cái gọi là dịu dàng mà chỉ có cực đoan. Thời tiết có thể chuyển từ nóng sang lạnh ngay tức thì không có quá độ. Thường thường một khắc trước còn như ngâm mình trong bếp lò thì một khắc sau đã phải ôm chăn run cầm cập.

Nơi này là nơi cách biển cả xa nhất nên không có hơi ẩm điều tiết. Nóng và lạnh cứ thế phân ra ranh giới vô cùng rõ ràng, giống như một đôi vợ chồng cả đời không qua lại với nhau. Và hôm nay Tống Mê Điệt cũng coi như lần đầu được mở mang tầm mắt khí chứng kiến cái sự cơm chẳng lành canh chẳng ngọt của đôi vợ chồng này.

“Mê Điệt, xong việc chưa? Còn ba dặm nữa đó. Trước khi trời tối không biết có kịp đuổi tới thành Vũ Dương không.” Kỳ Tam Lang cao giọng gọi với từ ngoài bìa rừng. Không biết hắn lại chọc Mạc Hàn Yên cái gì mà giọng nói lúc này hơi thiếu kiên nhẫn.

Tống Mê Điệt bĩu môi xoay người đi ra ngoài bìa rừng. Nhưng mới được nửa bước nàng đã vội dừng lại. Nàng chớp mắt, khóe mắt như con cá nhỏ hơi rũ xuống khiến nốt ruồi nhỏ ở đó cũng nhảy nhót theo.

Đầu kia của cánh rừng có tiếng người. Bởi vì cách khá xa nên phải cẩn thận lắng tai mới nghe thấy. Mà nếu tĩnh tâm để nghe sẽ thấy trong tiếng nói mơ hồ kia hình như còn xen lẫn tiếng khóc, run rẩy như đang xin khoan dung.

Nơi rừng núi hoang vu này chẳng lẽ lại có cướp? Đôi mắt Tống Mê Điệt lập tức sáng ngời. Nàng là người có lòng hiếu kỳ mạnh hơn những người thường, giống như con mèo hoang không biết trời cao đất dày dù không đói bụng cũng không thể ngồi yên. Nó sẽ phải bắt sâu, bắt chim chứ không chịu một chỗ.

Cũng không phải vì nàng trời sinh lỗ mãng không màng hậu quả mà vì…… nàng là kẻ ngốc, nhưng không phải ngốc hoàn toàn mà chỉ có thể gọi là —— nửa ngốc nghếch.

Tống Mê Điệt nửa ngốc nghếch lại to gan và không cẩn thận vì thế một đường từ Trường Lăng đến Tây Chiếu nàng đã gây ra không ít phiền toái. Nếu không có Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang giúp giải quyết thì chỉ sợ còn chưa tới đây nàng đã bị đánh đến độ mẹ ruột không nhận ra. Thế nên lúc nghe thấy tiếng khóc bên hồ Dương Lâm nàng do dự một chút. Tuy ngốc nhưng nàng cũng biết Kỳ Tam Lang đã bị những việc xấu liên tiếp của mình chọc cho tức sôi máu. Nếu lúc này nàng lại gây chuyện nữa thì chắc chắn sẽ bị hắn mắng ba ngày ba đêm.

Có điều do dự trong lòng nàng nhanh chóng biến mất như một cơn gió khi nghe thấy tiếng khóc truyền tới từ hồ nước ngoài bìa rừng. Tống Mê Điệt vốn không thích hợp làm bất kỳ hoạt động nào yêu cầu suy nghĩ phức tạp vì thế nàng nhanh chóng vỗ lòng bàn tay dính cỏ sau đó vung chân chạy về phía đầu kia của cánh rừng như một cơn gió.

Lúc sắp tới bìa rừng nàng thu lại hơi thở, bước chậm lại và dùng khinh công nhấc bàn chân dính lá cây khô lên rồi di chuyển về phía trước. Bên tai nàng truyền tới tiếng nước chảy ào ào giống như có mấy cái tay đang đồng thời gảy đàn tấu lên khúc nhạc thê lương bi thảm.

Nàng bay tới núp phía sau một gốc cây xum xuê bên cạnh hồ sau đó bám lấy thân cây và leo nhanh lên ngọn. Sau khi vén cành lá rậm rạp sang một bên rốt cuộc nàng cũng thấy được cảnh tượng trước mắt.

Hóa ra bên ngoài bìa rừng không phải một nơi bằng phẳng mà có địa thế dốc xuống hợp thành một tòa sơn cốc không quá sâu cũng không quá to. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Phía bên kia sơn cốc có một dòng suối nhỏ chảy xuống tạo thành một cái hồ nhỏ. Ánh hoàng hôn chiếu nghiêng biến nó thành một mặt gương phản chiếu bóng mười mấy người đang đứng bên cạnh.

Một người quỳ gối bên hồ, tay chân bị trói bằng dây thừng còn những người khác thì đứng thẳng, cầm đầu là một người khoác áo choàng lông màu trắng.

Tiếng khóc hiển nhiên là của người đang quỳ nhưng những kẻ khác thoạt nhìn cũng không giống “kẻ cướp” như trong tưởng tượng của Tống Mê Điệt.

Làm gì có tên cướp nào quý khí bức người như thế? Đặc biệt là kẻ cầm đầu, áo khoác lông kia không biết phải dùng bao nhiêu tấm da tuyết hồ mới làm thành. Kẻ phú quý như thế còn đánh cướp cái mẹ gì nữa?

Vì thế Tống Mê Điệt càng tò mò: Không phải cướp vậy chẳng nhẽ là trả thù? Vì nợ là không có khả năng, vì cái kẻ cầm đầu kia trông không thiếu tiền, không cần vì chút bạc mà gióng trống khua chiêng thế này. Vì tình? Cũng không đúng lắm. Tống Mê Điệt không thấy rõ mặt tên trùm “thổ phỉ” kia nhưng từ dáng người và sườn mặt cũng đủ thấy hắn cực kỳ tuấn tú, thế gian khó tìm. Người đẹp như thế muốn cô nương nào chả được, sao phải vì tình mà khổ sở?

Vậy chỉ còn lại khả năng thứ ba, đó là hắn và kẻ đang bị trói kia có thù oán, thậm chí nợ máu.

Nghĩ đến đây Tống Mê Điệt thấy cảm xúc mênh mông thế là nàng vội tụt xuống sau đó cúi thấp người nhẹ chạy xuống gần hơn. Lá cây dương cũng bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu hồng cam. Tống Mê Điệt mặc một bộ đồ màu đỏ vì thế đám lá cây lập tức trở thành yểm trợ lớn nhất của nàng. Tốc độ của nàng cũng nhanh, bước chân lại nhẹ nên tuy có một hai người quay đầu nhìn quanh cũng không phát hiện ra cái bóng màu hồng đang ngày càng tới gần. Nàng dừng lại ở một chỗ cách bọn họ hơn 10 thước, cả người dán lên một thân cây to sau đó thò đầu ra.

Cây cao ngàn năm tuổi xào xạc cành lá mỗi khi có gió thổi qua. Tiếng động này hòa với tiếng nước nơi xa thành một cuộc chiến bất phân thắng bại. Nhưng giọng của người bên dưới vẫn truyền vào tai nàng không sót từ nào.

“Nguyên Doãn, ta biết ta không có tư cách mong ngài tha thứ. Cha ta đã làm những việc trời đất khó tha, có lỗi với ngài, với trời đất, cũng có lỗi với …… tiên hoàng……”

“Nguyên Doãn, thực ra…… thực ra cha ta cũng không muốn…… Đều là ta, là ta không muốn tiếp tục ở nơi hoang vắng này nữa. Ta còn trẻ, lại đọc nhiều sách như thế nên không muốn ở lại Tây Chiếu làm một kẻ tầm thường vô vị, không…. tầm thường vô vị đã tốt, ta sợ cái cảnh ngày ngày sống trong sợ hãi đề phòng không biết ngày nào sẽ bị người ta giết…..”

“Vì thế ta cầu xin cha ta, ông ấy cũng mềm lòng nên mới…… Nguyên Doãn, ngài hiểu đúng không? Tình thương con là thứ ngài hiểu rõ nhất. Lúc trước hoàng hậu vì bảo toàn mạng sống cho ngài mà đã tốn hết tâm sức tính toán. Nguyên Doãn, ngài hẳn sẽ hiểu……”

“Nguyên Doãn, ta biết thù này ngài nhất định phải báo. Ta chỉ cầu xin ngài cứ báo thù mình ta, hãy tha cho cha ta, cho ….. Thẩm gia một con đường sống……”

“Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, ngài hãy nể tình cảm nhiều năm mà nương tay một lần này được không?”

“Muộn quá rồi,” cái kẻ được gọi là Nguyên Doãn kia xoay người vì thế Tống Mê Điệt lập tức nhìn thấy khuôn mặt đẹp không gì sánh nổi kia. Nhưng người đẹp như thế lại nói ra những lời lạnh như dao sắc, “Muộn rồi, sư phó đã bị ta xẻo thịt.”