Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 16: Sông




Vừa dứt lời Lưu Trường Ương đã chạy tới bên cạnh nàng và duỗi tay cướp lấy mảnh xương già kia giống như đã cướp cái bánh của nàng lúc trước. Hắn chẳng thèm hỏi câu nào.

“Ngươi đang muốn hù người khác hả?” Hắn nhìn hoa văn màu đen trên mặt xương thì khóe mắt trái lóe lên ánh sáng, “Cái gì mà vòng vòng vèo vèo, cô ngốc nhà ngươi rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc thế? Không phải ngươi giả ngây dại và dùng cái thứ này để hù người khác chứ?”

Mới vừa nói xong mảnh xương kia bỗng rung lên một chút. Lưu Trường Ương chỉ cảm thấy ngón tay đau đớn giống như bị cái gì đó cắn một miếng.

Cảnh Vương điện hạ là kẻ từ nhỏ đã sung sướng thì làm sao chịu được chút đau đớn nào. Hắn “A” một tiếng và cuống quít ném mảnh xương vào lòng Tống Mê Điệt. Mày hắn nhíu chặt, chân lùi về sau hai bước và chất vấn, “Sao nó còn cắn người?”

Tống Mê Điệt nhìn bộ dạng hắn chật vật thi trong lòng vui nở hoa, miệng lẩm bẩm, “Nó đanh đá lắm đó, điện hạ đừng có trêu nó thì tốt hơn.”

Nói xong nàng cảm thấy mỹ mãn nghĩ thầm ngày thường đều là kẻ này bắt nạt người khác, hôm nay cho hắn nếm thử mùi vị bị bắt nạt cho biết. Nhưng đang âm thầm vui sướng nàng lại nhìn thấy lỗ tai con lạc đà vẫy vẫy giống như nghe được cái gì đó.

Tiếng nước ở phía trước như to hơn, ào ào ẩn giấu cái gì đó. Tiếng động kia từ xa truyền tới gần, chỉ một chớp mắt ngắn ngủi đã tới ngay dưới chân.

Lạc đà ngẩng đầu lên, đôi con ngươi vốn mang theo ngây thơ nay càng ngây ngốc hơn.

“Không biết nó nhìn thấy cái gì nhỉ?” Tống Mê Điệt sờ lỗ tai ướt nước của nó sau đó cúi người ôm cổ con lạc đà với ý đồ xuống dưới tìm hiểu xem có việc gì. Nhưng chưa kịp chạm đất tai nàng đã vang lên tiếng nước vỗ bờ “lốp bốp”. Ngay sau đó mấy trăn con cá bạc nho nhỏ đồng thời nhảy lên giống một sân khấu màu bạc. Tụi nó đột ngột dâng lên, quay cuồng trong không trung rồi lại rơi xuống khiến bọt nước bắn lên màn sương mù.

Mọi người đều hoảng sợ vì cho rằng họ đang gặp phải tình huống nguy hiểm. Nhưng vừa rút binh khí được một nửa thì phát hiện đó chẳng qua chỉ là một đàn cá bơi ngang qua đây. Bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm và sôi nổi bình luận. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Nhưng đám ngựa lại bị dọa, đặc biệt là con ngựa của Lưu Trường Ương bởi nó cách đàn cá gần nhất. Chỉ thấy móng trước của nó giơ cao, cổ ngửa lên hí vang sau đó hoảng hốt chạy về phía con sông trước mặt.

Nếu nó tự mình vọt đi thì cũng chẳng sao nhưng vấn đề là Lưu Trường Ương đang nắm dây cương. Dây kia quấn lên cánh tay hắn và thắt thành nút nên con ngựa vừa chạy cả người hắn đã bị kéo theo. Một người, một ngựa đồng thời rơi xuống nước phát ra một tiếng ‘bùm’ thật to.

Lúc đầu mọi người ngây ra vì sợ, ngay cả Cảnh Vương điện hạ cũng không kịp phản ứng lại. Mãi tới khi nước sông lạnh lẽo dội lên người hắn mới phát hiện ra mình ngã vào trong sông. Hơn nữa đây là một con sông chảy xiết, bề ngoài khó mà nhìn thấy gì nhưng mạch nước ngầm bên dưới lại chảy ào ào. Chúng giống những bàn tay to bọc lấy bên hông và kéo hắn về phía trước.

“Điện hạ.” Uất Trì Thanh là người đầu tiên phản ứng lại và lập tức phấn đấu quên mình nhảy lên giữa sông, cánh tay dài gạt sóng vói về phía Lưu Trường Ương. Nhưng sau vài lần chìm nổi khoảng cách của hai người ngày một xa. Mạch nước ngầm ở đáy sông đan xen và chảy về những hướng khác nhau. Tuy là người bơi giỏi nhưng ở trong cảnh này cũng không thể chống lại được.

Người của Cảnh Vương phủ và phủ Đô Hộ đều nhảy xuống sông, đến Mạc Hàn Yên cũng nhảy theo. Tống Mê Điệt thấy mọi người nhảy bùm bùm xuống nước như nấu sủi cảo thì sợ ngây người. Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết phải làm gì. Mãi tới khi Kỳ Tam Lang cởi áo ngoài và xông tới đẩy một cái nàng mới nghe thấy hắn hét, “Mau nhảy theo đi, mặc kệ có cứu được hay không cũng không thể đội cái nồi thấy chết không cứu được.”

Vừa dứt lời hắn cũng nhanh chóng biến mình thành một viên sủi cảo và thả người nhảy vào trong nước. Hắn ra sức bơi về phía Lưu Trường Ương đã bị nước xiết cuốn về nơi xa.

Lúc này rốt cuộc Tống Mê Điệt cũng hoàn hồn. Bản thân nàng cũng không thể không đi cứu cái tên “Quỷ kiến sầu” kia vì thế nàng không kịp tuột khỏi lưng lạc đà mà đứng trên lưng nó đạp một cái mượn lực bay ra ngoài như con chim én. Sau khi vượt qua một đám ‘sủi cảo’ đang mải miết bơi trên sông nàng rơi xuống bên cạnh Lưu Trường Ương, một tay khỏa nước, một tay túm lấy cổ áo của hắn.

Sau khi rơi xuống nước Tống Mê Điệt mới hiểu vì sao một đám người cố hết sức đuổi theo cứu một người mà vẫn không cứu được. Tốc độ dòng chảy quá nhanh, một khi đã bị nước cuốn lấy thì căn bản không có khả năng làm gì. Nếu không phải khinh công của nàng tốt thì căn bản cũng không tới gần Lưu Trường Ương được.

Nhưng tuy đã tới gần Tống Mê Điệt vẫn thấy khó mà nắm được hắn. Lưu Trường Ương không biết bơi nên cả người hoảng loạn, tay chân giãy giụa đá đạp khiến nàng suýt buông tay vài lần. Vì thế nàng sốt ruột nói ra lời trong lòng, “Ta nói này quỷ kiến sầu, ngươi đừng có khua lung tung nữa nếu không hai ta đều phải làm mồi cho cá đó.”

Nói xong nàng tự biết minh lỡ lời nên vội vàng quay sang nhìn Lưu Trường Ương thì thấy dù cái tên phiền phức này đã bị sặc nước nói không nên lời nhưng vẫn dùng khẩu hình nỗ lực phun ra một câu “To gan”.

Lòng Tống Mê Điệt run lên. Nàng biết mình đã hoàn toàn đắc tội cái tên Cảnh Vương điện hạ này nhưng hiện tại nàng đâu có hơi sức để ý nhiều như thế. Một tay nàng túm cổ áo hắn, một tay khác khua nước cố gắng bơi về bờ. Còn tên kia tuy buồn bực nhưng cũng nghe hiểu nàng nói gì nên không liều chết giãy giụa như vừa nãy nữa. Hắn thành thật để Tống Mê Điệt túm, quả thực ngoan ngoãn yên tĩnh như đã thành một người khác.

Nhưng dù hắn nghe lời như thế Tống Mê Điệt vẫn phải vật lộn một lúc mới di chuyển được mười thước. Mạch nước ngầm tung hoành ngang dọc như những con rắn mềm mại quấn lấy eo, chân và túm nàng về phía trước, đồng thời mang theo cả nhiệt độ cơ thể nàng. Nhưng dù thế Tống Mê Điệt vẫn đổ mồ hôi đầm đìa, lòng nôn nóng: Tuy nàng trời sinh đã khỏe như trâu nhưng giờ phút này nàng cũng cảm thấy sức lực của mình đã sắp hao hết. Không biết nàng còn có thể chống lại dòng nước xiết này bao lâu. Có lẽ nàng và cái tên Cảnh Vương điện hạ này sẽ cùng nhau chìm xuống làm mồi cho cá giống cái miệng quạ đen của nàng vừa nói cũng chưa biết được.

Nghĩ thế nên nàng không nhịn được quay đầu nhìn Lưu Trường Ương một cái. Nhưng vừa liếc lòng Tống Mê Điệt đã thấy lạnh toát, lạnh hơn cả nước sông đang quấn lấy người mình.

Nàng nhìn thấy cô đơn vô tận lan ra trong mắt hắn giống như con sông đang chảy xiết này. Nó sinh sôi nảy nở mãi. Giờ phút này hắn không giống cái tên quỷ kiến sầu kiêu căng ngày thường mà giống với bộ dạng trong sơn cốc khi hai người gặp nhau lần đầu tiên.

Có gió thổi qua đỉnh đầu xua tan sương mù. Ánh mặt trời cũng theo đó chiếu thẳng xuống khiến mặt sông lấp lánh những vảy bạc.

Tống Mê Điệt nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của cái kẻ bị trôi ở phía trước vì thế nhanh chóng hoàn hồn và nhìn về phía mấy chấm đen kia.

“Thác nước, là thác nước……”

“Bơi về đi……”

“Cẩn thận……”

Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao dòng nước này lại xiết như thế. Đây không phải là trăm sông đổ về biển mà là một thác nước. Nó như rơi xuống từ đám mây, lại giống như một khe hở giữa những con sóng lớn, như biển rộng treo ngược ầm ầm chảy xuống cái hồ sâu hoắm phía dưới.