Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 137: Chuyện xưa




Lúc mở mắt, Tống Mê Điệt thấy một thân hình cao lớn như cây ngọc, mắt như sao sáng, mày như núi xa. Người kia mặc áo giáp, bóng hình như ẩn như hiện giống như nơi này là sơn cốc mù sương.

Lòng nàng cực kỳ vui vẻ và cho rằng mình đã cùng Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang tới nơi tây phương cực lạc. Nàng than nhẹ, “Sư huynh, sư tỷ……”

“Mê Điệt.”

Tai bỗng nghe thấy một giọng nói không nên thuộc về thế giới này thế là trái tim Tống Mê Điệt chợt siết lại. Nàng đau tới độ từng lỗ chân lông run lên, đến hàm răng cũng nghiến chặt. Ngay cả ở trong mộng nàng cũng không muốn đối mặt với hiện thực. Giờ nó lại hiện ra trước mặt nàng, máu chảy đầm đìa và không

cho nàng cơ hội trốn tránh.

Ánh mắt nàng theo bóng dáng cao lớn kia chậm rãi rơi xuống. Nàng thầm cười lạnh nghĩ: lấy đâu ra tây phương cực lạc, nàng còn đang nằm trong chùa Càn Hóa, ngay trước pho tượng Thiên Vương.

Mãi tới giờ khắc này nước mắt nhịn đã lâu mới ào ạt chảy ra. Nàng khóc tu tu, đau khổ không thể nén được. Rồi cảm xúc rách nát của nàng được một đôi bàn tay đón lấy, cả người nàng chậm rãi rơi xuống mặt đất.

Lưu Trường Ương ôm lấy nàng từ sau lưng, nhưng vì ngại vết thương khắp người nàng nên hắn không dám ôm quá chặt, chỉ đỡ nhẹ, để nàng tựa ngựa vào lòng mình.

Hắn không nói gì, chỉ yên lặng để nàng dựa và chờ nàng ổn định cảm xúc mới dịu dàng hỏi, “Mê điệt, nàng có muốn tới gặp họ lần cuối không?”

Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên được chôn cùng một mộ. Mộ ấy không lớn nhưng được thủ hạ của Lưu Trường Ương và Trương Thường Thanh đào vuông vắn bằng phẳng không chút lộn xộn. Không biết hắn tìm đâu được một cái quan tài và đặt hai người họ vào đó. Cả hai đã được thay quần áo sạch sẽ, khuôn mặt

được lau sạch thế nên thoạt nhìn bọn họ rất bình yên, hoàn toàn khác với bộ dạng trong cơn ác mộng của Tống Mê Điệt.

Trước khi chôn Ngộ Chân còn làm pháp sự cho họ. Cái vị hòa thượng không đứng đắn kia rất nghiêm túc làm việc, không chút cẩu thả. Tống Mê Điệt nghe ông ấy tụng kinh xong thì trong lòng hơi cảm thấy an ủi đồng thời thấy áy náy vì đã trói người này cả đêm.

Bia mộ nhanh chóng được làm xong. Mây đen nơi xa đã tan hết và để lộ tia sáng chiếu khắp đại mạc và núi xa.

“Ta muốn ngồi ở đây với họ một lúc,” Tống Mê Điệt nhìn hai chữ “Phu thê” trên mộ và nghĩ lúc này hẳn Kỳ Tam Lang đang cực kỳ đắc ý. Sau đó nàng mỉm cười, “Hai người họ một lạnh, một nóng nên cần ta ở giữa giải hòa.”

“Thêm cả ta nữa đi,” Lưu Trường Ương cũng nhìn ngôi mộ kia và nhoẻn miệng cười, “Kỳ huynh phiền ta quá thể vì thế hôm nay ta mặt dày ngồi đây quấy rầy họ một lúc vậy.”

Mọi người nghe hắn nói thế thì rời đi. Tống Mê Điệt đi đến ngồi xuống trước mộ. Động tác này chạm tới miệng vết thương trên người nên nàng đau rịn cả mồ hôi. Nhưng sắc mặt nàng vẫn như thường, tay duỗi ra phủi tuyết đọng trên bia mộ.

Cả người nàng đột nhiên ấm áp, vừa cúi đầu nàng đã thấy cái áo khoác lông cáo đang bọc lấy bản thân. Lưu Trường Ương ngồi xuống bên cạnh và duỗi tay ôm nàng vào lòng, động tác vô cùng tự nhiên giống như bọn họ là đôi vợ chồng già.

Tống Mê Điệt để mặc hắn ôm mình, trong lúc vô tình chạm vào tay hắn nàng lại thấy lạnh ngắt. Lòng nàng run lên và vội quay đầu nhìn hắn, “Ngộ Chân nói thân thể ngài có bệnh nhẹ.”

Lưu Trường Ương cười khúc khích, “Lời ông ấy nói nàng cũng tin à?” Dứt lời hắn búng lên trán nàng, “Đúng là ta có chút bệnh nhẹ nên hiện tại rất lạnh.” Dứt lời hắn không chờ Tống Mê Điệt phản ứng lại đã chui vào trong áo khoác và giơ tay lên ôm lấy nàng. Cả hai người rúc vào nhau.

Mặt Tống Mê Điệt nóng lên nhưng cũng không kháng cự mà chỉ ngửi mùi thuốc trên người hắn rồi nhỏ giọng nói, “Thân thể ngài thực sự không có việc gì chứ?”

Lưu Trường Ương lắc đầu, “Có lẽ ta còn cần nghỉ ngơi chừng 10 ngày hoặc nửa tháng, đâu giống nàng, cả người đều là vết thương……” Giọng hắn yếu dần, mãi một lúc sau hắn mới cắn răng nói tiếp, “Ta đã nghiền Chúc Hồng thành tro và ném lão cùng thủ hạ xuống sông cho cá rỉa.”

Tống Mê Điệt nhớ tới chuyện cũ thì không nhịn được cười khẽ, “Gần mực thì đen, bây giờ Nguyên Doãn cũng học được cách ném người khác xuống sông cho cá ăn rồi cơ đấy.”

Gió đêm lại thổi mạnh hơn nên Lưu Trường Ương kéo áo khoác thật chặt để bọc cả hai kín mít. Hắn nghe nàng nói rất nhiều chuyện liên quan tới Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang. Tất cả đều là chuyện vui sướng, là những ấm áp vui vẻ hoàn toàn không hợp với những người làm việc cho Giáo Sự phủ. Nhưng nếu là ba người họ thì tất cả đều sống động tự nhiên, không hề đột ngột chút nào.

Tống Mê Điệt bị thương nặng nên nói được vài câu nàng lại phải nghỉ. Tuy Lưu Trường Ương đau lòng nhưng không khuyên can mà để mặc nàng nói hết. Cằm hắn khẽ tựa lên trán nàng và ngửi mùi máu tươi phảng phất trên người nàng.

Rốt cuộc nàng cũng kể xong và hơi ngừng lại sau đó nghiêng đầu nhìn vào mắt hắn, “Nguyên Doãn, ngài cũng biết ta là ai và ta tới chùa Càn Hóa làm gì đúng không?”

Lưu Trường Ương nhìn nàng, trong mắt, trong lòng đều là nàng nhưng hắn không nói gì.

Tống Mê Điệt bật cười và né tránh ánh mắt hắn, tay xé một góc váy sau đó bao lấy một phần đất mộ. Lúc này nàng mới ôm lấy cánh tay hắn và nhẹ nói,

“Nguyên Doãn, ngài đi với ta một lát được không?”

Gió đêm lạnh lẽo, một đám mây màu xám bạc bị gió thổi đến một góc. Nhìn về nơi xa chỉ thấy đám mây giống như Thương Sơn liên miên.

Hai người cùng khoác một chiếc áo và đi trong gió dưới bầu trời đầy sao lấp lánh.

Tống Mê Điệt được Lưu Trường Ương dìu đi, đầu tựa lên vai hắn, “Nguyên Doãn, ngài còn nhớ ta từng nói về chuyện ông lão đầu thôn chúng ta gặp quỷ không?”

Lưu Trường Ương bĩu môi, “Bổn vương nghe quá nhiều chuyện xưa về ông lão đó rồi nên chả nhớ chuyện nào với chuyện nào.”

Tống Mê Điệt nhẹ nhàng nhéo tay hắn và nhìn hắn giả vờ đau nhưng vẫn cố ý không để ý tới. Nàng chỉ lo nhìn sao trời và nói chuyện của mình, “Vào một đêm đông như đêm nay, ông lão kia thức dậy đi tiểu lúc nửa đêm và thấy cách đó không xa, sau một đống cỏ khô có một người đang đứng, trên đầu đội mũ nhọn. Cái mũ kia không làm bằng vải mà làm bằng giấy. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Ông lão nhìn thấy cái mũ ấy thì bỗng hiểu mình đang gặp ai. Đó chính là Bạch Vô Thường. Ngoài Bạch Vô Thường hay lấy mạng người khác thì còn có thể là ai?”

Lưu Trường Ương vuốt ve cánh tay và chen chúc với nàng, “Bổn vương nhát gan, Tống đại nhân chớ làm ta sợ.”

Tống Mê Điệt liếc hắn và nói tiếp, “Ông lão kia sợ tới mức quên cả đi tiểu, người cũng tỉnh táo lại và lập tức chạy vào trong nhà. Ngài đoán thế nào? Bạch Vô Thường nhẹ nhàng nhảy dựng lên và lướt qua đống cỏ khô. Hắn chẳng cần đi mà cứ thế nhảy nhảy là đã đuổi kịp ông lão khiến ông ấy sợ quá chân mềm ra.

Nhưng cũng may ông ấy đã tỉnh táo nên vội vã chạy thục mạng về nhà. Sau lưng ông ấy là tiếng gió phần phật rất gần, Bạch Vô Thường đã gần như dán tới, bàn tay lạnh như băng vói lên đầu ông.”

Đôi mắt nàng hấp háy ý cười, “Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc bỗng ông lão kia nảy ra một ý và lăn qua một bên. Còn Bạch Vô Thường không túm được người thì cũng theo đà vọt vào trong nhà. Lúc muốn chui ra hắn lại phát hiện ông lão kia đã khóa cửa lại. Bạch Vô Thường gấp đến độ liên tục xin tha, nhưng ông lão kia không chịu. Bởi nếu thả hắn ra thì mạng của ông ấy cũng chẳng còn.

“Một căn phòng có thể nhốt được Quỷ vương Bạch Vô Thường hả? Chẳng nhẽ nó lại chỉ có thể đi vào mà không thể đi ra sao?” Lưu Trường Ương nghi ngờ nhưng lại bị Tống Mê Điệt dùng một ngón tay che miệng. Hắn rất hưởng thụ cử chỉ thân mật này nên không nói nhiều nữa, chỉ nắm lấy tay nàng và nhẹ hôn một cái.

Mặt Tống Mê Điệt nóng lên và nàng quay mặt đi không nhìn hắn nữa. Nàng tiếp tục kể câu chuyện xưa của mình, “Ông lão kia ở bên ngoài một đêm, tới ngày thứ hai mặt trời lên mới dám vào nhà. Ông ấy nhìn xuyên qua khe cửa và nhìn vào trong nhưng lại không thấy Bạch Vô Thường đâu nữa. Ông ấy chỉ thấy một con thỏ màu trắng đang đào góc tường và chui ra ngoài. Nhưng ông lão lại nhanh tay hơn, đợi con thỏ kia vừa ra ngoài ông ấy cầm cục đá gõ cho nó ngất đi và thành thạo lột da bỏ vào nồi hầm.”

Lưu Trường Ương nhíu mày, “Thế là Bạch Vô Thường cứ thế bị ông lão đầu thôn của nàng mang đi hầm hả? Vậy sau này ai đi câu hồn đây?”

Tống Mê Điệt cười, “Không phải còn có Hắc Vô Thường sao?” Nói xong thấy Lưu Trường Ương lộ ra bộ dạng “nghẹn lời hỏi trời xanh” thế là nàng nén cười kể tiếp, “Chuyện xưa còn chưa hết đâu. Ông lão kia ăn xong con thỏ thì cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cả người tràn đầy sức lực thế là ông ấy ra sau nhà xay đậu. Nhưng ai biết cái cối xay kia lại không vừa ý ông, chưa đẩy được vài cái đã gãy phần tay cầm thế là ông lão mắng nó thậm tệ sau đó hùng hổ trở về phòng.”

“Lúc ấy ta đi ngang và thấy ông lão tức giận chui vào trong phòng nên tiến đến hỏi thăm. Ai ngờ vừa đi tới bên cạnh cối xay ta lại nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền tới từ cái cối xay đã hỏng.”

“Sao một cái cối xay đá lại khóc được? Ta ngây ra nhưng một lát sau ta thấy tiếng khóc kia không những không ngừng mà thậm chí còn mang theo chút quen thuộc.”

“Ta bị dọa giật mình và quay đầu lại thì thấy cái cối xay mọc ra một đôi mắt, một cái miệng. Tuy chuyện này rất kỳ quái nhưng chỉ cần liếc mắt ta đã nhận ra đó là bà vợ già vừa qua đời không bao lâu của ông lão. Bà ấy nhìn thấy ta thì khóc thút thít, nức nở nói mệnh mình thật khổ, trăm đắng ngàn cay trở về nhưng chồng lại không nhận ra.”

“Hóa ra bà ấy không yên tâm về chồng mình nên mới về dương gian thăm ông ấy. Nhưng theo quy định thì quỷ về dương gian không thể dùng bộ dạng lúc còn sống để tránh dọa người đang sống và làm loạn cương thường. Thế nên bà ấy mới biến thành bộ dạng Bạch Vô Thường, thành con thỏ và cối xay.”

“Thân nhân trở lại dương gian đáng sợ hay Bạch Vô Thường đáng sợ?” Lưu Trường Ương cảm thấy hơi mệt nhọc, giọng cũng tiếng được tiếng mất. Mấy ngày nay hắn luôn tham ngủ, tối hôm qua Trương Thường Thanh phái người tới báo là hắn lập tức giục ngựa chạy không ngừng tới Luân Đài. Mãi tới khi trời hửng sáng hắn cũng không nghỉ ngơi nên đã rất mệt mỏi.

Tống Mê Điệt nhận ra mệt mỏi trong giọng của hắn nên tùy ý chọn một tảng đá sạch để hắn ngồi xuống. Nhưng hiện tại bọn họ đã đổi tư thế. Nàng đỡ hắn và để hắn dựa vào người mình.