Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 135: Mưa gió vẫn chung một thuyền




Miệng Tống Mê Điệt đầy máu tươi nhưng vẫn cười, “Sư phụ, lấy nhiều địch một mà có thắng cũng chẳng vẻ vang gì đâu.”

Chúc Hồng hừ lạnh và căm tức nhìn, “Không hổ là đồ đệ của Hư Sơn, chết tới nơi còn có tâm tình kể chuyện tiếu lâm.”

Dứt lời lão chẳng vô nghĩa nữa mà lôi một hạt Như Ý từ cổ tay áo rồi nắm trong tay sau đó nhắm ngay giữa trán Tống Mê Điệt nhưng chưa ném đi ngay.

Tuy miệng không chịu thua nhưng lòng Tống Mê Điệt đã hoàn toàn lạnh. Đặc biệt khi nàng nhìn thấy lão lôi hạt Như Ý kia từ tay áo.

Cuối cùng cũng tới một bước này. Trước khi đi Hư Sơn đã tính quẻ cho nàng và biết chuyến này đi lành ít dữ nhiều. Lần ấy từ biệt có thể là vĩnh viễn không gặp lại nên nàng cũng từng vì thế mà khổ sở tới mức mất ngủ, phải ra suối bơi lội vào ngày mùa đông mới có thể giải sầu. Nhưng hiện tại tâm tình của nàng đã khác.

Bởi vì nàng có người mà mình nhớ thương, có chuyện không bỏ được. Những thứ sống động ấy tràn đầy hơn cả cây cỏ uống no nước mưa và linh khí của trời đất nơi Hoàng Tuyền cốc. Bọn họ sẽ vĩnh viễn khảm vào trái tim nàng, dù có

chết, dù trái tim khô héo thì tình cảm ấy vẫn có thể nở một đóa hoa.

Tống Mê Điệt chẳng thể tránh mà nhìn hạt Như Ý trong tay Chúc Hồng đang chuẩn bị bay về phía mình rồi chờ đợi vận mệnh thuộc về bản thân.

Cả đời này nàng chưa từng bói cho bản thân bởi nàng đã sớm thản nhiên chấp nhận mọi thứ vận mệnh ban tặng. Nhưng vận mệnh này có vẻ cũng không dễ dàng buông tha nàng còn bản thân nàng đã xem nhẹ sự tàn khốc của nó.

Chúc Hồng nở nụ cười nhạt và buông thõng tay sau đó thu hạt Như Ý kia vào tay áo. Lão nhìn những cái bóng san sát bốn phía thế là bọn chúng lập tức đi về phía lão, đồng thời vây Tống Mê Điệt ở giữa, phi tiêu dây thừng nhắm ngay vào nàng.

Chúc Hồng trề môi, mắt nhỏ híp lại, mụn thịt nơi khóe mắt cũng nhảy lên vài cái. Đây là bộ dạng thường thấy của lão khi giết người. Một lát sau lão đi tới bên cạnh Tống Mê Điệt và nhấc chân nghiến răng dùng sức đạp lên bả vai bị thương của nàng.

“Rác” một tiếng, lão có thể cảm thấy mảnh xương kia vỡ thành mấy miếng khiến lão đau cả chân nhưng cũng khiến lão thấy thỏa mãn.

“Đôi khi chết là một ân huệ,” lão cười cười, ánh mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tống Mê Điệt và hỏi, “Đồ nhi, ngươi nói có phải không?”

Tống Mê Điệt đã đau đến sắp ngất xỉu nhưng trong lòng vẫn tỉnh táo. Nàng biết hiện tại nếu nàng để lộ đau đớn khổ sở thì hẳn có thể chịu ít tra tấn hơn. Nhưng giờ khắc này nàng lại không muốn thỏa hiệp. Nàng quá hiểu thủ đoạn của Chúc Hồng nên đã sớm chán ghét Giáo Sự phủ đến tận cùng. Thậm chí trong lòng nàng đã sinh ra thói sạch sẽ quá đáng, cũng không muốn thỏa hiệp khi đối mặt với kẻ này.

Vì thế dù lại ho ra máu nhưng nàng vẫn cười cười, “Mặt ngươi vẫn giống lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, giống một con rùa đen quanh năm nằm trong vũng bùn và không bao giờ thấy ánh mặt trời.”

Chung quanh lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị những lời này dọa sợ và thậm chí không dám thở mạnh.

Chúc Hồng bất động, đôi mắt nhìn Tống Mê Điệt và hận không thể xẻo hai cái lỗ máu trên đó. Lát sau, lão há mồm rít lên với những kẻ bên cạnh, “Cô nương da thịt non mịn rất thích hợp dùng mũi tiêu để vẽ tranh. Các ngươi nói xem hôm nay chúng ta vẽ tranh sơn thủy hay thần tiên?”

Những kẻ chung quanh nghe lão nói thế thì lập tức thở dài nhẹ nhõm và cười đùa. Khuôn mặt dữ tợn của chúng lộ vẻ đáng khinh.

Có kẻ nói, “Sư phụ, da sư muội đúng là non mịn, không hề kém giấy Tuyên Thành hảo hạng. Theo ý của đồ nhi thì ta có thể vẽ cảnh non xanh nước biếc, sông suối dọc ngang, như thế chẳng phải rất kỳ diệu ư?”

Chúc Hồng cười gằn, ngón tay xẹt qua khóe miệng đầy nếp nhăn, “Hay, vậy còn thất thần gì nữa?”

Kẻ nọ nghe thế thì lập tức bước nhanh tới trước mặt Tống Mê Điệt và duỗi tay muốn cởi áo trên người nàng. Nhưng hắn thấy nàng trợn mắt nhìn mình thì cả người lạnh buốt và không nhịn được rùng mình, động tác cũng cứng đờ.

“Vô dụng.”

Chúc Hồng hừ một tiếng và đi qua đá tên kia lăn trên mặt đất sau đó thò người tới kéo cổ áo Tống Mê Điệt rồi cười lạnh, “Trong Giáo Sự phủ chỉ có ngươi và Hàn Yên là ta chưa động tới. Trước khi chết để vi sư nếm thử chút mới mẻ cũng coi như ta không lỗ.”

Cảm giác buồn nôn dâng lên ngực Tống Mê Điệt. Ngày thường nàng biết lão háo sắc, thích phụ nữ nhưng không thể ngờ lão còn đụng tới nữ đệ tử trong Giáo Sự phủ. Nàng cố nén ghê tởm trong lòng và cắn môi nhìn chằm chằm Chúc

Hồng. Tiếp theo nàng hung hẳng nhổ lên khuôn mặt xấu xí kia.

Chúc Hồng cười lạnh và lau mặt, sau đó lão cầm một cây tiêu cắt qua tai Tống Mê Điệt. Sau đó lão hơi siết chặt năm ngón tay và đột nhiên xé rách vạt áo của nàng.

Lão vốn tưởng sẽ nghe được tiếng reo hò ủng hộ của đám đệ tử phía sau nhưng trong tai lại truyền tới tiếng hít thở sợ hãi. Chúc Hồng cũng thấy sát khí điên

cuồng từ nơi xa bay tới vì thế vội lắc mình trốn thoát.

Nhưng không phải kẻ nào cũng may mắn như lão. Tên đồ đệ vừa bị lão đá văng qua một bên bị kim cang chùy rơi xuống đập nát bét, ngón tay và chân vẫn run rẩy.

Hai bóng đen như bóng quỷ đứng trước chùa Càn Hóa không nói gì nhưng mọi người ở đây đều biết bọn họ là ai. Vì thế khí thế vừa rồi được Chúc Hồng châm ngòi lập tức biến mất. Bọn chúng lùi bước, khí thế yếu hẳn, một hai kẻ trong đó còn trốn sau lưng Chúc Hồng và hoảng sợ nhìn hai bóng người phía trước.

Chúc Hồng cũng thầm thấy sợ hãi nhưng trước mặt đồ đệ lão không thể lộ vẻ sợ hãi mà chỉ giả vờ bình tĩnh nói, “Hàn Yên, Tam Lang, vốn ta định trở về sẽ nói chuyện này cho các ngươi. Nếu hai ngươi đã tới thì ta cũng nói luôn, các ngươi cũng đừng có kinh ngạc. Giáo Sự phủ có phản đồ, và kẻ đó chính là Tống Mê

Điệt.”

Lúc nói lời này mắt lão nghiêng nghiêng nhìn Tống Mê Điệt vẫn nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích và bổ sung thêm, “Nàng ta là người của Hoàng Tuyền cốc ở Thương Nam và được Hư Sơn phái tới phá chuyện lớn của thánh thượng.”

Lòng Tống Mê Điệt nảy lên, nước mắt rơi xuống. Nàng chẳng khóc khi bị nhục nhã, nhưng lại chảy xuống khi Chúc Hồng nói rõ chân tướng cho sư huynh và

sư tỷ. Nàng cố lắm cũng không nhịn được. Đó là vì trong khoảng thời gian mai danh ẩn tích này, người nàng thấy có lỗi nhất chính là Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang. Hai người họ là những người đầu tiên cho nàng ấm áp và yêu thương từ khi nàng rời khỏi Hoàng Tuyền cốc. Và tình cảm ấy chưa bao giờ khô cạn.

“Sư huynh, sư tỷ, muội……”

Lời nàng còn chưa dứt đã bị cái liếc mắt của Mạc Hàn Yên đánh gãy. Đó là ánh mắt cực kỳ có uy lực nhưng Tống Mê Điệt lại phát hiện ra nó vẫn mang theo dịu dàng khó giấu.

“Chúng ta đương nhiên biết. Nếu không hôm nay chúng ta cũng chẳng tới nơi này,” giọng Mạc Hàn Yên lạnh như sương sớm, “Nhưng vốn huynh muội chúng ta định quỳ xuống cầu xin ngươi thả sư muội ra, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn ghê tởm nhất trên người nàng.”

Nàng nói xong thì Kỳ Tam Lang cũng tức giận mắng, “Ta cũng hối hận đã gọi ngươi một tiếng sư phụ.”

Chúc Hồng nhận ra lập trường của hai người thì cười lạnh một tiếng, “Cầu ta thả người đi ư? Sợ là hai ngươi cũng đã có lòng khác, muốn rời khỏi Giáo Sự

phủ phải không?” Dứt lời lão híp mắt, mười ngón tay xoa xoa vài cái, “Ta không hề tiết lộ kế hoạch hôm nay cho các ngươi, vậy tức là các ngươi đã sớm biết Tống Mê Điệt là thám báo?”

Đương nhiên biết.

Ngày ấy nàng xông vào vườn hoa của phủ Đô Hộ và trong lúc vô tình thấy cảm xúc của Tống Mê Điệt khi chăm chú nhìn Lưu Trường Ương: Ngây thơ trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự thấu đáo của kẻ hiểu rõ sự đời.

Sau khi sinh ra nghi ngờ nàng lại ngẫm tới những chuyện trước kia và cảm thấy quả thực có quá nhiều điểm đáng ngờ không thể giải thích nổi. Lúc bọn họ vừa tới Tây Chiếu thì Tống Mê Điệt bị một cái đầu lâu đập hôn mê nhưng với khả năng khinh công của nàng ấy thì sao có thể để kẻ khác thành công đánh lén? Trừ phi nàng cố ý làm như thế vì không muốn để lộ việc mình đã nhìn thấy một màn giết người ở bên Tẩy Trần Đàm.

Sau đó Kỳ Tam Lang cho người tới Trường Lăng báo cáo chuyện Lưu Trường Ương tự mình rời khỏi Tây Chiếu. Có điều thám tử kia chỉ có đi mà không có về mà người biết việc này chỉ có ba người bọn họ.

Còn có rất nhiều lần rõ ràng Tống Mê Điệt có thể mặc kệ Lưu Trường Ương nhưng nàng lại cố tình cứu hắn lúc lâm nguy. Tuy nàng luôn có thể tìm được lý do nhưng vẫn rất khó hiểu.

Sau khi phát hiện ra chân tướng, Mạc Hàn Yên cũng từng có rối rắm. Nàng nói việc này cho Kỳ Tam Lang và hai người cũng do dự nhiều ngày trước khi đi tới đáp án: Chờ việc này được làm rõ bọn họ sẽ thả Tống Mê Điệt rời đi. Sau đó bọn họ cũng nhân cơ hội rời khỏi Giáo Sự phủ để sống ngày tháng nhàn tản.

Nhưng thế sự vô thường và Chúc Hồng đã tới.

Lão tới thành Vũ Dương mà không hề thông báo với họ thế nên Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang đoán lão tới chỗ này là có mục đích. Một mình lão vào thành, hành tung bí mật lại khiêm tốn như thế chỉ có thể giải thích rằng lão đã nhận được tin mật.

Thế nên nhiều ngày nay Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang vẫn luôn quan sát hành động của Tống Mê Điệt một cách chặt chẽ để ngừa nàng bị người ta ám hại.

Hôm nay tuy bọn họ chậm một bước nhưng thoạt nhìn vẫn còn có thể cứu vãn.

“Sư huynh cho Mê Điệt uống thuốc giải đi, để ta đối phó với bọn chúng.” Mạc Hàn Yên nhỏ giọng thì thầm với Kỳ Tam Lang sau đó hai người chia ra hai đường để hành động.

Mạc cô nương mạnh mẽ vung kim cang chùy giữa không trung và tấn công những kẻ kia khiến đám Chúc Hồng bị đuổi chạy tán loạn. Kỳ Tam Lang nhân cơ hội ấy chạy đến chỗ Tống Mê Điệt và nhìn nàng cả người máu me thì nghẹn thở. Hắn vội cho nàng uống thuốc giải sau đó xé một mảnh vải giúp nàng cố định xương vai bên trái đã vỡ vụn sau đó cầm máu cho nàng.

Nhưng sau khi Tống Mê Điệt nuốt giải dược và ổn định hơi thở lại dùng hết sức đẩy Kỳ Tam Lang, “Sư huynh đừng quan tâm tới muội, huynh mau mang sư tỷ……. rời khỏi đây……”

Trong mắt nàng là sợ hãi mà Kỳ Tam Lang chưa bao giờ gặp. Đột nhiên nhìn thấy thế khiến hắn không nhịn được sợ hãi và chỉ đành để nàng dựa trên thân cây sau đó nhẹ an ủi, “Muội đừng vội, ta sẽ đi giúp Hàn Yên,” nói xong hắn

quay đầu cười với nàng, “Ba chúng ta cùng nhau tới thì đương nhiên phải cùng nhau đi.”