Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 127: Tú tài giấy




Hòa Hương không trả lời mà ngập ngừng một lúc lâu mới lại nói, “Đệ…… Cha mẹ đệ tìm đệ thật lâu mới tìm được …… hài cốt của đệ. Tiểu Hòa, rốt cuộc là ai làm hại đệ?”

Tiểu Hòa không hé răng mà chỉ trợn mắt nhìn nàng, trong ánh mắt có bi thương và sợ hãi nói không nên lời.

Nhưng Hòa Hương không cần đáp án bởi thư sinh đã nói nơi này là chỗ hắn ở. Tiểu Hòa xuất hiện ở đây vậy còn có lý do nào khác nữa?

Hóa ra từ trước tới giờ đều là nàng sai. Nàng tin tưởng hắn không ăn người, tin tưởng hắn là điềm lành đến cùng sao Hôm nhưng nàng quên mất những đứa nhỏ mất tích đều từng học với hắn.

Ngay cả nàng cũng thế không phải sao?

Nghĩ tới đây lòng nàng lạnh lẽo. Đợi hơi bình tĩnh hơn nàng lập tức túm lấy tay Tiểu Hòa và nói, “Chúng ta rời khỏi chỗ này đi. Mau, để ta mang đệ rời đi.”

Tiểu Hòa vẫn đứng bất động, mắt rưng rưng nhẹ lắc đầu. Hòa Hương thấy thế thì sốt ruột, tay cũng kéo mạnh hơn. Đột nhiên một tiếng “Roẹt” vang lên, cánh tay hắn bị nàng xé xuống dưới.

Hòa Hương kinh ngạc hoảng sợ và cúi đầu nhìn cánh tay kia nhẹ bay bay trong gió. Hóa ra nó làm bằng giấy. Lúc nhìn đôi mắt Tiểu Hòa nàng cũng phát hiện đôi mắt kia do người ta vẽ ra, không có ánh sáng, cũng không thể động đậy.

“Ta không trở về được nữa. Những kẻ bị hắn ăn chỉ có thể ở lại đây.”

Lúc nghe thấy câu này Hòa Hương cảm thấy trái tim bị thứ gì đó đập thật mạnh. Nàng không thể thở nổi, đầu đột nhiên ngẩng lên và nhìn theo con đường lát đá xanh chạy khắp trấn nhỏ. Càng nhìn nàng càng sợ hãi.

Những người và động vật vừa rồi còn sống động nay đều biến thành giấy. Gió vừa thổi chúng đã bay bay và di chuyển về phía trước. Lúc không có gió chúng sẽ ngã vào trên tường hoặc trên mặt đất và dùng đôi mắt ngơ ngác dại ra để nhìn chằm chằm phía trước.

Hòa Hương bỗng nhiên cảm thấy bụng quay cuồng như buồn nôn vì thế nàng giật mình và vội nhìn nửa cái bánh bao đang cầm trên tay.

Làm gì có bánh bao thịt, đây chỉ là một cái bánh bao giấy được gấp bằng giấy vàng, chẳng trách nó lại khô khốc và khó nuốt.

Hòa Hương che miệng nhưng không cách nào nén được sợ hãi. Nàng đành há miệng thở hổn hển: Mọi thứ ở đây đều là vật chết, chẳng lẽ đến nàng cũng thế ư? Thế nên nàng mới đặt chân đến vùng đất chết này ư?

Lúc thần hồn loạn lên thì cổ nàng đột nhiên truyền tới đau đớn nhói tim. Nàng duỗi tay sờ lại thấy một cái lỗ máu hỗn độn, da tróc thịt bong.

“Rất xấu phải không?” Giọng nói từng khiến nàng ngày nhớ đêm mong kia đột nhiên bay tới từ phía sau. Hòa Hương rùng mình một cái nhưng còn chưa quay đầu lại nàng đã nghe thấy hắn buồn bã nói, “Nếu mổ hết thịt trên người của ngươi thì ngươi cũng giống bọn chúng, chỉ còn lại một bộ xương trắng như tuyết, thật xinh đẹp.”

Hắn hé miệng cười lạnh, “Cuối cùng ta vẫn giữ chút thương hại dành cho ngươi. Nhưng xem ra thương hại dùng cho con người quả thực dư thừa.”

Dứt lời hai cánh tay đột nhiên vươn tới từ phía sau và vây lấy Hòa Hương, môi hắn dán lên tai nàng, “Tiên hạc tú tài ư? Nhóc con, ngươi nhìn xem ta là người phương nào?”

Hòa Hương cọ cằm qua tay áo hắn, hai mắt đẫm lệ. Trong mơ hồ lần đầu tiên nàng nhìn rõ bộ quần áo màu trắng nhẹ như giấy mà hắn mặc. Nó chính là giấy.

Bả vai nàng bị thư sinh túm lấy, cả người bị hắn xoay lại. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, một cơn gió thổi qua khiến giấy trên người hắn sột soạt tỏa mùi gỗ và mùi hồ nhão.

“Tú tài giấy, không mặc áo vải, chỉ mặc áo giấy, không ở nơi có khói lửa ấm nóng, chỉ thích ăn vật sống.”

Hắn vén tóc mái của Hòa Hương và đặt lên đó một nụ hôn lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc hắn lại biến thành tiên hạc, mõm dài như kiếm, hai mắt đỏ bừng, “Nếm một lần là nghiện, ngươi nói xem ta nên mổ nát đầu ngươi và hút não tủy trước hay như nào?”

Hòa Hương chỉ thấy chân mềm nhũn, nếu không có thư sinh đỡ thì nàng đã sớm ngã ngồi trên đất. Nàng nhìn cái mõm dài kia mổ thủng da đầu của mình, máu tươi nhỏ xuống từ trán che khuất đôi mắt. Vạn vật trên thế gian đột nhiên biến thành màu đỏ đậm, đẹp đến tàn khốc.

“A Xuân, A Tân……”

Trong một khắc cuối cùng nàng nhớ tới khuôn mặt của cha mẹ. Hòa Hương không khóc, nàng như đã quên mất phải khóc thế nào.

***

“Sau đó thì sao? Ngươi làm thế nào để thoát khỏi tay tú tài bằng giấy kia?” Tống Mê Điệt nhìn vết sẹo màu đỏ đậm trước trán người phụ nữ và chống cằm hỏi một câu.

Hòa Hương sờ sờ vết sẹo trên trán mình và cười nhạt, miệng gọi chồng tới rót thêm trà cho Tống Mê Điệt.

Đó là trà sữa đặc sản của Tân Lê. Trà này nóng hầm hập, bên trong có bạch hồ tiêu, mùi vị mới mẻ, vừa uống vào bụng cả người đã ấm áp dễ chịu.

Hòa Hương thấy Tống Mê Điệt nhăn mũi thì cười và lắc lắc đầu, “Lần đầu tiên cô nương uống trà sữa hả? Không quen lắm phải không? Tuy mọi người ở đây cũng đều là người Trung Nguyên nhưng từ nhỏ lớn lên ở Tân Lê nên chúng ta đã sớm quen nếp ăn uống nơi này.”

Tống Mê Điệt liếm phần trà dính ở mép và nói, “Không tệ, đại tỷ kể tiếp đi, rốt cuộc làm sao mà ngươi thoát được khỏi tay tú tài kia?”

Hòa Hương nhìn ra ngoài cửa sổ: Gió tuyết đan xen, từ đây nhìn ra chỉ thấy đỉnh của chùa Càn Hóa. Nàng cười cười, khóe mắt lộ ra mấy nếp nhăn, “Hòa thượng, chính hòa thượng đã cứu ta.”

“Hòa thượng?” Tống Mê Điệt theo ánh mắt nàng nhìn ra ngoài và hỏi, “Chính là Ngộ Chân đại sư của chùa Càn Hóa ư?”

Hòa Hương gật đầu, “Ngày ấy ta tưởng mình sẽ biến thành một người giấy giống Tiểu Hòa và vĩnh viễn bị hắn cầm tù trong trấn nhỏ kia. Nhưng lúc ngàn cân treo sợi tóc ta bỗng thấy yêu tà kia bất động như bị điểm huyệt. Ta xoa máu chảy xuống mắt và phát hiện trấn nhỏ trước mặt đã biến mất, chẳng còn con đường lát đá xanh, cũng không có những ngôi nhà tường trắng ngói xám.

Đương nhiên cũng không còn đám trẻ con và động vật chạy khắp nơi. Ta thấy mình đứng trước chùa Càn Hóa, trước mặt là thư sinh lại hóa thành hình người, phía sau hắn là một bóng người mặc áo cà sa.”

“Thiền trượng của Ngộ Chân đại sư chọc vào sống lưng tú tài. Dù chưa chạm hẳn vào lưng hắn nhưng ta lại ngửi được mùi giấy cháy khét. Đang nghi hoặc bỗng nhiên ta thấy ngọn lửa bùng lên từ quần áo hắn, rồi lan tới trước ngực……”

Hòa Hương liếc mắt và như thấy cảnh tượng năm đó, “Hắn là tú tài giấy, vừa bị đốt hắn sẽ cháy sạch chẳng còn gì. Ta nghe thấy hắn hét chói tai, ban đầu giống tiếng hạc kêu nhưng dần lại biến thành dã thú kêu gào. Lòng ta hoảng hốt, giống như mọi hy vọng đều tan biến.”

“Sau đó Ngộ Chân đại sư nói với ta hắn là một tú tài bị binh lính bắt cóc tới đây từ trăm năm trước. Vì chết tha hương nên hắn mới giết nhiều người để họ ở lại bên cạnh hắn. Còn trấn nhỏ trong ảo giác là cố hương của hắn, là nơi hắn nhớ mãi không quên. Hồn phách của những người chết trong tay hắn đều bị vây ở ảo giác đó.”

Nói tới đây Hòa Hương thở dài một hơi, trong ánh mắt có thêm chút phiền muộn, “Muội muội, không dối gạt ngươi. Tú tài kia là người đầu tiên khiến ta động lòng trên đời này. Đó không phải mộng mơ của thiếu nữ mà là hy vọng đối với một cuộc đời khác. Thế nên sau này ta muốn cha mẹ cho mình đọc sách, biết chữ, đám nhỏ trong thôn cũng thế. Người lớn bị phiền quá thì đành phải mời một vị tiên sinh tới mở trường, nhưng không học ở chùa Càn Hóa nữa.”

Tống Mê Điệt uống hết ngụm trà sữa cuối cùng rồi liếm liếm môi, “Nói như thế thì tú tài kia cũng không phải chỉ mang tới tai họa.”

Hòa Hương mỉm cười, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ và ngắm ngôi chùa bị gió tuyết gần như lấp kín, “Có lẽ thế. Nguyên thần của hắn bị Ngộ Chân đại sư trấn áp dưới chân pho tượng Thiên Vương tron chùa. Vĩnh sinh vĩnh thế hắn đều không được siêu sinh, cứ vậy nhìn đám nhỏ chúng ta lớn lên, sinh sôi nảy nở……”

Nói xong thì chồng Hòa Hương đi ra từ nhà bếp và nở nụ cười thân thiết. Hắn đặt một xửng bánh bao mới chưng xong trước mặt họ và nói, “Mau ăn đi, cái này ngon hơn bánh bao bằng giấy nhiều lắm.”

Hòa Hương thu lại ánh mắt và cười với chồng, “Một đống tuổi rồi còn ghen với con yêu quái.”

Nói xong nàng lại liếc Tống Mê Điệt thì thấy cô nhóc đang chống má nhìn cửa chùa đóng chặt nơi xa, trong mắt có mong chờ.

Hòa Hương đứng lên, tay vẫy vẫy trước mặt nàng, “Ta đã sớm nói với ngươi rồi mà. Ngộ Chân đại sư đã đi xa, phải dăm ba bữa nữa mới về, ngươi đừng đợi nữa. Huống chi mỗi khi tới giờ Tý, trong chùa Càn Hóa sẽ có tiếng động lạ truyền ra như tiếng hạc kêu thấu trời. Mọi người đều nói đó là do âm hồn của tú tài kia còn chưa tan nên mỗi đêm nó sẽ không nhịn được khóc lóc.”

Nàng nói xong bắt đầu thu dọn bát trà trước mặt Tống Mê Điệt và tốt bụng khuyên nhủ, “Muội muội, ngươi không thể tới chùa Càn Hóa được đâu. Ngộ Chân đại sư không ở đây, ngộ nhỡ linh hồn tú tài kia không cẩn thận bị ngươi thả ra ngoài thì ai trấn giữ được hắn? Đến lúc đó cả thôn chúng ta sẽ thành cá trong chậu bị vạ lây bởi ngươi đó.”

Tống Mê Điệt ngồi thẳng người và xoa chóp mũi, “Ta cũng nghe nói Ngộ Chân pháp sư có phép thần thông nên mới muốn mời ông ấy qua siêu độ cho cha ta. Nếu ông ấy đã đi vân du thì ta cũng không quấy rầy nữa.”

Dứt lời nàng để lại một lượng bạc vụn và chắp tay tạm biệt Hòa Hương. Bước

chân của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, bóng dáng nhanh chóng bị gió tuyết hòa tan.

Hòa Hương thấy nàng đi xa thì cầm lấy cái bánh bao còn bốc khói và cắn một miếng, ai biết lại bị nước sốt bên trong làm bỏng lưỡi thế là vội quạt gió hà hơi.

“Chàng nói xem vì sao lần này Ngộ Chân pháp sư lại đi lâu như thế?” Nàng vừa hít hà vừa mút nước canh trong bánh bao.

Chồng nàng cười hì hì và bưng một bát canh mì đặt trước mặt vợ rồi dùng khăn mặt lau mồ hôi và nói, “Có lẽ chuyện chúng ta mong ngóng thật lâu đã có tin tức.”