Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 126: Thị trấn




Hắn ngồi trên nền tuyết thật dày, hốc mắt đỏ rực giống như sắp nhỏ máu.

“Hắn đang ôm cái gì trong lòng vậy?” Cha đứa nhỏ bỗng nhiên phát hiện cánh tay thư sinh cong lại thế là hoảng hốt hét lên.

Hòa Hương cũng thấy nhưng nàng quá kinh ngạc đến không thể tin được nên vẫn im lặng nãy giờ.

Thư sinh chậm rãi buông tay áo thế nên bộ xương trẻ con mà hắn ôm trong ngực cứ thế rơi xuống nền tuyết. Nó vô cùng sạch sẽ, không còn chút thịt nào nhưng trên cổ tay vẫn vương sợi tơ hồng mẹ đứa nhỏ buộc cho nó.

Mẹ đứa nhỏ thấy thế thì hét lên một tiếng và ngất đi. Phụ nữ và trẻ con lập tức lùi lại, đám đàn ông thì giơ cây đuốc đi về phía trước, vây tú tài ở giữa.

Hòa Hương bị A Xuân túm chặt nhưng vẫn nhìn thấy khuôn mặt thư sinh từ giữa đám người trùng điệp. Hắn không khóc nhưng hốc mắt lại đỏ như máu, tươi sáng như ánh bình minh.

Tiên hạc tú tài lại ăn thịt người ư? Hòa Hương nhớ tới tình cảnh lúc hắn dạy bọn nhỏ học chữ. Nụ cười dịu dàng kia giống như gió nhẹ, cực kỳ kiều diễm và lưu luyến.

“Không, không phải hắn.”

Hòa Hương tránh thoát khỏi tay A Xuân và chạy về phía vòng người ngày càng nhỏ kia. Nhưng chân nàng bị rễ cây vướng ngã nên cả người ngã sõng soài trên mặt tuyết. Vừa ngẩng đầu nàng đã thấy thư sinh đứng đó, tay áo phồng to như sóng bạc đầu, như bão tuyết.

Mấy người đàn ông vây quanh hắn bị sức mạnh này hất ngã xuống đất. Lúc này thư sinh nhảy vọt lên không trung như lúc Hòa Hương nhìn thấy trong chùa Càn Hóa. Tay áo rộng của hắn bay bay, cả người vọt về phía cánh rừng và bay vào bóng đêm không có điểm cuối.

Một đêm kia Hòa Hương không ngủ được. Nàng nghe gió tuyết bên ngoài và giống như quay về cái ngày mình gặp thư sinh.

Trong lúc hoảng hốt nàng thấy bên ngoài hình như có tiếng bước chân đạp trên tuyết. Trái tim Hòa Hương đột nhiên rung lên. Nàng lặng lẽ rời khỏi giường và mở hé cửa sổ sau đó nhìn ra ngoài.

Nàng thấy bóng dáng nhàn nhạt kia đang đứng cách đó 5-6 trượng. Từ đầu đến chân hắn đều là tuyết trắng.

Hòa Hương cảm thấy hơi thở ngừng lại, trong đầu là hai ý nghĩ “Đi” và “Không đi” đang đánh nhau. Nhưng lúc nhìn thấy bóng dáng kia vươn tay vẫy mình thế là nàng lại không nhịn được bước ra khỏi phòng, thậm chí chẳng kịp phủ thêm áo khoác.

Bên ngoài căn phòng có lớp tuyết dày một thước, vừa giẫm vào đã thấy chân ướt một nửa. Hòa Hương đi được mười bước đã lạnh tới độ răng va vào nhau. Nhưng nhìn bóng dáng phía xa vẫn sừng sững bất động và không đi về phía mình nên nàng vẫn mặc gió tuyết rồi tập tễnh đi về phía hắn.

Thêm 7,8 bước nữa ngón chân nàng đã bị đông lạnh bởi nước tuyết và không còn cảm giác gì. Thậm chí nàng gần như không thể đứng thẳng nên chỉ phải

dừng lại, tay vòng quanh miệng làm loa và hét về phía trước, “Ta biết không phải huynh làm, ta tin tưởng huynh.”

Tuyết trắng bay tán loạn và đan chéo vào nhau thành sương trắng mênh mông trước mặt. Hòa Hương lại nhìn thấy hai điểm đỏ lóe lên, xuyên qua tuyết rơi như thể đang nướng cho tuyết kia tan đi.

“Tiên hạc tú tài là người tốt, cha nói hắn chỉ xuất hiện vào lúc sao Hôm mọc lên. Hắn mang theo cát tường, như ý cho nhân gian. Huynh dạy chúng ta đọc sách, biết chữ, lại đối xử với chúng ta tốt như thế nên ta không tin huynh là quái vật

ăn thịt người.”

Nói xong mắt nàng bị tuyết che mờ thế là Hòa Hương phải cúi đầu xoa mí mắt.

Lúc ngẩng đầu lên nàng phát hiện bóng dáng trước mặt đã biến mất, chỗ nào cũng chỉ có một màu trắng xóa không bến bờ.

Lòng Hòa Hương sợ hãi, đang định quay đầu tìm hắn lại chợt nghe thấy tiếng hít thở nặng nề đến từ phía sau, chỉ cách nàng chưa tới hai bước.

Nàng chợt rùng mình, ngay sau đó cổ truyền tới đau đớn thấu tim gan. Giống như có một thanh đao sắc cắt qua gân mạch. Rốt cuộc Hòa Hương cũng không chịu nổi nữa, trước mắt tối sầm, cả người nặng nề ngã xuống nền tuyết.

Nàng tỉnh lại bởi những tiếng “Rào rạt”. Lúc mở to mắt nàng phát hiện mình đang xuyên qua trời xanh mây trắng, giống như một con chim vừa sinh ra đã biết bay.

Tuyết còn chưa ngừng, bởi vì lúc nhìn xuống nàng thấy một mảnh tuyết trắng mơ hồ như một tấm mành phủ lên vạn vật, ngăn cản tầm mắt.

Ta đang ở đâu? Hòa Hương bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh của mình trước khi ngã xuống và vội duỗi tay ra sau cổ. Nàng phát hiện da thịt nơi ấy bóng loáng, không hề có dấu hiệu bị thương. Nhưng nàng nhớ rõ mình bị thứ gì đó tấn công, đau đớn kia như chọc thủng tim gan khiến nàng nghĩ mình đã chết.

Chết……

Nghĩ tới đây nàng bỗng thấy lòng lạnh toát: Chẳng lẽ nàng đã chết sao? Chẳng lẽ nàng chỉ còn là một sợi tàn hồn bay lượn trong trời đất nên mới không cảm thấy khổ sở đau đớn nữa ư?

Như đáp lại nghi hoặc trong lòng nàng, bỗng nhiên bên dưới truyền đến một tiếng hạc kêu thấu trời cao khiến tai nàng ong ong. Hòa Hương hít hà một hơi và cúi người nhìn rồi phát hiện mình đang cưỡi một con bạch hạc, tay ôm cổ nó, hai chân không biết liêm sỉ kẹp chặt hai bên sườn của nó.

“Là huynh, là huynh đã cứu ta.” Nàng vừa mừng vừa sợ và duỗi tay xoa lông chim trên cái cổ dài của con hạc. Nhưng nàng không cảm nhận được bóng loáng, mềm mại mà chỉ thấy lạnh lẽo, nhẹ như chạm vào giấy, giống hệt bộ quần áo màu trắng mà hắn mặc.

Tiên hạc lại kêu một tiếng, cùng lúc đó nó quay đầu liếc Hòa Hương một cái, khóe mắt đỏ tươi khiến người say mê.

Hòa Hương liếm liếm môi, trong lòng lại như có ngọn lửa nóng cháy bốc lên, như tro tàn gặp gió thổi lại cháy. Nàng định hỏi hắn muốn làm gì, nhưng ai biết tiên hạc lại bỗng cúi người bay xuống dưới như một mũi tên, cắt qua trời đất điêu tàn.

Hòa Hương sợ tới mức vội ôm cổ tiên hạc, mặt dán lên cần cổ của hắn, khóe môi là nụ cười nóng hầm hập: Thật tốt, nếu đây là cái chết thì nó chẳng hề đáng sợ chút nào. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Nàng miên man

suy nghĩ, trong giây lát cả người hơi nảy lên. Hóa ra tiên hạc đã đáp đất. Hắn run run bộ lông, cả người nghiêng qua một bên và đặt nàng xuống đất.

Hòa Hương đứng thẳng người, ngón tay dụi dụi mắt và nhìn bốn phía: Nơi này hình như là một trấn nhỏ, cực nhỏ, chỉ có một con đường be bé lát đá xanh và mười mấy tòa nhà tường trắng mái xám ở hai bên. Nhưng Hòa Hương lại cảm thấy nơi này rất tốt, tốt hơn thôn trang mà nàng ở rất nhiều.

Khói bếp nhàn nhạt lượn lờ trong không trung, tiếng trẻ con cười đùa vang lên khắp đầu đường cuối ngõ. Ngoài ra còn có rất nhiều chim thú, có con nàng chưa thấy bao giờ. Chúng nó chạy qua bên cạnh nàng giống đám trẻ nhỏ, dáng điệu uyển chuyển nhẹ nhàng, bộ mặt hiền lành khiến Hòa Hương không nhịn được duỗi tay xoa tai một con linh miêu. Nàng lại túm một con chim ruồi đặt trong tay nhìn một lúc mới cẩn thận thổi một cái và đưa nó bay theo gió nhẹ.

“Thích nơi này hả?” Theo tiếng rào rạt nho nhỏ, tiên hạc chậm rãi đứng thẳng người, lông chim biến mất, nó lại biến thành bộ dạng thư sinh. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng cười nói, “Thích thì ở lại đây đi.”

Hòa Hương không hề nghĩ ngợi đã đồng ý rồi hỏi hắn, “Đây là nơi huynh ở ư?”

Thư sinh mỉm cười gật đầu và dắt tay nàng đi về phía trước, bước vào một cửa hàng. Bên ngoài cửa hàng có một cái bàn gỗ, bên trên là một cái lồng hấp bốc khói nghi ngút nhưng chẳng có ai canh. Thư sinh duỗi tay mở nắp lấy một cái bánh bao thật to lại mập mạp đưa cho Hòa Hương, “Đói bụng thì nếm thử bánh bao nơi này xem mùi vị thế nào!”

Hòa Hương ngửi được mùi bánh bao mới phát hiện mình đã sớm đói tới độ bụng lép kẹp thế là nàng không hề khách sáo mà cầm lấy bánh và cắn một miếng. Bánh bao ngọt thanh, nhân vừa thơm lại không ngấy. Đây là cái bánh bao ngon nhất nàng từng được ăn. Nhưng Hòa Hương ăn ăn và bỗng nhớ tới A Xuân. A Xuân nấu cơm không tốt, sợi mì không đều nhau, màn thầu cũng không nở xốp nên rất khó nuốt, kém xa cái bánh bao trong tay nàng.

Nhưng không hiểu sao lúc ăn cái bánh bao thơm lừng này nàng lại nhớ tới mẹ, nhớ bộ dạng bà bận rộn trước bếp, tay chân luống cuống nhưng đáng yêu.

“Ta có thể về nhà thăm mẹ không? Cả cha ta nữa. Vừa vào đông lưng ông ấy sẽ đau, ta đang may một cái đai lưng cho ông ấy nhưng mới được một nửa.”

Tươi cười trên mặt thư sinh cứng lại. Hắn cúi đầu nhìn nàng, “Nơi này chẳng lẽ không thể so với nơi hoang vu kia ư? Ngươi xem, có bao nhiêu bạn nhỏ cùng

chơi, lại có nhiều đồ ăn ngon.”

Hòa Hương bỗng nhiên cảm thấy bộ dạng hắn khi không cười hơi đáng sợ.

Nhưng nàng sợ hắn nổi giận với mình nên lập tức kéo tay áo hắn lắc lắc và nói nhỏ, “Ta đâu có nói chỗ này không tốt. Nhưng dù sao ta cũng phải trở về thăm cha mẹ, ít nhất phải nói với họ một tiếng là ta đi đâu, để họ không cần lo lắng.”

“Ngươi đã đồng ý sẽ ở lại đây.” Thư sinh cười cười và không nói chuyện nữa. Bản thân hắn đi về phía trước, để lại mình nàng trước tiệm bánh bao.

Hòa Hương thấy hắn đi xa thì cảm giác cái bánh bao trong miệng khô khốc, khó nuốt. Nàng chưa từng thấy hắn tức giận nên không biết một khi hắn lạnh nhạt lại đáng sợ như thế.

Đang chần chừ không biết có nên đuổi theo xin lỗi hắn không thì bỗng nàng bị người ta đụng phải. Hòa Hương quay đầu thì thấy một đứa nhỏ đang xoa trán, miệng chép chép.

“Xin lỗi.” Đứa nhỏ vội vàng xin lỗi nàng sau đó duỗi tay cầm lấy một cái bánh bao.

Hòa Hương lắc đầu và định xoay người sang chỗ khác nhưng bỗng nhiên lòng nàng nảy lên. Giống như có cái khe nào đó hở ra khiến gió lạnh thổi đầy cõi lòng. Nàng đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt nhìn khuôn mặt đứa nhỏ đang ăn bánh bao và gọi, “Tiểu Hòa?”

Đứa nhỏ nghe thế thì ngẩng đầu, khóe miệng giật giật, “Hòa Hương tỷ, sao tỷ cũng tới đây?”