Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 123: Dùng hình




Lưu Trường Ương nhẹ nhàng gật đầu, “Không sai, trước khi rời khỏi thôn nhỏ kia, Trang Tử Hộc đã đưa hai cái chìa khóa cho ta. Đây không phải vì hắn còn canh cánh trong lòng chuyện kia. Ngươi cũng biết hắn đã sớm đón dâu và sinh con, vợ chồng hòa thuận. Người vẫn khắc cốt ghi tâm chuyện này là một người khác. Để báo thù cho vợ mình mà kẻ đó không những bỏ qua khoa cử, thậm chí mãi tới giờ vẫn chưa cưới vợ mà chấp nhận lẻ loi một mình.”

Uất Trì Thanh chỉ thấy như có sấm sét giáng vào lòng, giọng đột nhiên thấp xuống, “Nghiêm Phong là…… là trung lang tướng của Lũng Hữu Doanh – Lý Lũng Tây ư?”

Dứt lời hắn thấy Lưu Trường Ương trầm mặc không lên tiếng thì biết chính mình đã đoán đúng. Chẳng qua trong lòng hắn vẫn còn bí ẩn chưa được giải đáp nên lập tức hỏi Lưu Trường Ương, “Điện hạ, vì…… vì sao ngài lại không ngại cực khổ giúp…… giúp Lý Lũng Tây cởi bỏ khúc mắc?”

Lưu Trường Ương thưởng thức chén rượu và cười lạnh, “Lý Lũng Tây vẫn mang chút oán giận với tiên hoàng vì chuyện cha hắn bị biếm chức quan. Dù ngoài mặt hắn không chửi bới nhưng trong chính biến năm xưa hắn cũng sống chết mặc bây và chẳng giúp bên nào. Trang tướng quân nói với ta rằng Lý Lũng Tây chỉ muốn quản địa bàn của mình thật tốt và bảo vệ bá tánh một phương, ngoài ra hắn chẳng quan tâm ai là người làm chủ thiên hạ.”

“Hắn vừa không yêu tiền, lại không háo sắc nên muốn hắn đứng về phía ta thì phải dùng một thứ khác để đổi,” hắn nhìn bóng dáng của mình trong chén rượu, “Hắn cần chân tướng của câu chuyện nhiều năm trước.”

“Trang Tử Hộc nói rằng Lý Lũng Tây đang rất khó chịu với việc hoàng đế muốn tấn công Thương Nam. Lũng Hữu Doanh của hắn bảo vệ biên giới phía nam của Đại Yến đã nhiều năm, trong lúc ấy bá tánh an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm. Nhưng một khi có chiến tranh thì nơi đó sẽ là chỗ đứng mũi chịu sào.

Trang Tử Hộc ngửi được mùi cơ hội nên ngầm tìm gặp Lý Lũng Tây. Hai người họ quen nhau từ khi còn để chỏm, quan hệ lại sâu xa nên dù Lý Lũng Tây không đồng ý cũng sẽ không tiết lộ kế hoạch của chúng ta ra ngoài. Với cách làm người của hắn thì cùng lắm hắn sẽ khoanh tay xem hổ đấu như năm đó thôi.”

Uất Trì Thanh lộ vẻ mặt vui mừng, “Nhưng Lý…… Lý tướng quân đồng ý đúng không?”

“Không sai,” Lưu Trường Ương gật đầu, “Ai có thể ngờ Lý Lũng Tây được người đời xưng là vị Diêm La mặt sắt lại là kẻ có cá tính như vậy.”

Uất Trì Thanh kích động xoa xoa tay nói, “Trang Tử Hộc có Huyền Giáp Doanh, Lý Lũng Tây có Lũng Hữu Doanh, bốn đại doanh …… doanh thì hai…… hai đội đã nằm trong tay điện hạ, ngoài ra còn có Tân Lê……”

Giọng hắn vang lên trong không khí, vốn đang mang theo vui vẻ nhưng không hiểu sao bỗng Uất Trì Thanh thấy ngực mình nghẹn lại, buồn tới độ mắt cũng rưng rưng.

Vì giờ khắc này mà mười năm qua bọn họ đã mất đi quá nhiều. Quá nhiều người đã không thể trở về, quá nhiều chuyện chỉ có thể phó mặc. Những người còn lại đâu có thể nào vui vẻ đón cái gọi là “Thắng lợi” đây?

Hắn ngước mắt nhìn Lưu Trường Ương và quả nhiên cũng không thấy vui mừng trong mắt đối phương. Thậm chí hắn còn thấy tang thương vốn không thuộc về

một thiếu niên. Trái tim Uất Trì Thanh run rẩy và muốn mở miệng an ủi nhưng chẳng biết phải nói gì vì thế hắn nhanh chóng lau nước mắt và nói sang chuyện khác, “Điện hạ, A Thanh còn có một việc khó hiểu. Sao ngài đoán được chuyện Tháp Cập công chúa treo đầu dê bán thịt chó và dùng thi thể Kiều Lệ thay cho chính mình?”

Lưu Trường Ương cười nhạt và giấu đi cô đơn nơi đáy mắt. Hắn lắc lắc chén rượu và nói, “Thi thể kia có một mảnh xương vai nhô lên, khớp xương ngón tay cũng có gai xương chứng tỏ là người từ nhỏ đã quen làm việc nặng.”

Hắn nhìn về phía Uất Trì Thanh, “Trang Tử Hộc nói cô nương có đôi mắt khác màu kia toàn thân mềm mại, sao có thể có khung xương như thế được?”

“Thì ra là thế.” Uất Trì Thanh bừng tỉnh và định nói thêm gì nhưng chợt thấy Lưu Trường Ương xoa trán, mày nhíu lại, mắt nhắm chặt, bộ dạng khổ sở.

‘A Thanh, ta đau đầu quá.”

Còn chưa nói xong câu này hắn đã gục trên bàn, chén rượu trong tay rơi xuống phát ra một tiếng giòn vang khiến lòng người sợ hãi.

***

Tống Mê Điệt cởi áo ngoài và giày tất sau đó nằm trên giường nhưng vẫn ngửi được mùi hương mát lạnh nhàn nhạt trên người Lưu Trường Ương. Nó như hòa vào hơi thở của nàng, thật lâu không tan.

Nàng nhắm mắt lại và cố gắng điều chỉnh hơi thở, bảo vệ đan điền với ý đồ khiến bản thân bình tĩnh lại. Nhưng một nén nhang đã trôi qua mà trong đầu nàng vẫn tràn ngập những suy nghĩ rồi rắm.

Nghi Ninh, Trang Tử Hộc, Lý Lũng Tây, tướng quân mộ……

Nếu nàng không phải người được coi là thông minh nhất Thương Nam thì có lẽ nàng sẽ chẳng thể xâu chuỗi những thông tin rời rạc đó vào nhau. Như thế nàng sẽ không biết cán cân thắng bại kỳ thực đã nghiêng về phía Cảnh Vương rồi.

Nàng ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối, một bàn tay nhẹ vỗ hình đầu rắn hung ác trên ngực mình thật lâu. Rốt cuộc trong đầu nàng cũng hiện lên lời sư phụ nói trước khi nàng rời khỏi Hoàng Tuyền Cốc. Nàng than một tiếng và gục mặt trên đầu gối, trong mắt vẫn là vẻ trong suốt của trẻ con còn chưa tan hết.

“Phong Nhi tuy thông minh hơn người nhưng từ đầu tới chân vẫn là tính tình trẻ con. Có điều cái này cũng phải trách ta.”

Hư Sơn tiên sinh là kẻ sống lâu nhất trong thiên hạ, cũng là kẻ ham chơi nhất trên đời. Thời trẻ ông ấy học hết kiến thức trên đời chỉ vì hai chữ “chơi vui”. Sau này già rồi, có một ngày ông ấy gặp được một bé gái rồi nghe nàng kể mấy chuyện xưa linh tinh về ông lão ở đầu thôn và cảm thấy hứng thú. Ông ấy hỏi nàng có muốn theo mình không bởi vì ông ấy có thể kể được những câu chuyện xưa thú vị nhất trên đời, cũng có thể tạo ra những món đồ chơi hiếm lạ nhất.

Vì thế sau đó bé gái mồ côi kia ở lại Hoàng Tuyền Cốc. Nhưng hơn mười năm sau, lúc Hư Sơn nhìn thấy nàng bay loạn khắp sơn cốc, chỉ thấy bóng không thấy người thì ông cũng từng hối hận: Ông ấy mai danh ẩn tích ở chỗ này là để sám hối chuyện đã qua, để thanh tĩnh quãng đời còn lại. Ai biết cuối đời ông ấy lại biến mọi thứ thành lộn xộn thế này.

“Vẫn là do ta đặt tên không đúng.” Hư Sơn thở dài: Quá Sơn Phong, vương của các loài rắn. Vốn ông muốn đứa nhỏ có thể học được món võ tàn nhẫn nhất trên đời, nhưng ai ngờ nàng thực sự biến mình thành một cơn gió, đến vô ảnh, đi vô tung.

Cho nên ngày ấy khi tiễn đồ đệ rời núi ông ấy cố ý sửa lại tên cho nàng, một là để che giấu thân phận, hai là để ghìm bớt tính tình của nàng lại. Ông ấy nhìn hoa mê điệt nở khắp sơn cốc và nói, “Không bằng ta gọi con là Mê Điệt đi, vừa trầm tĩnh lại đáng yêu. Ta là người nước Tống nên gọi con là Tống Mê Điệt nhé?”

Tống Mê Điệt cũng cảm thấy cái tên này tốt thế là vui vẻ đồng ý. Nhưng lúc nàng còn đang đắc ý lại bỗng thấy Hư Sơn trầm mặc.

Qua một lúc lâu ông ấy mới hỏi, “Mê Điệt, con biết chuyến này mình ra ngoài để làm gì không?”

Tống Mê Điệt đáp, “Muốn chống lại ngoại xâm thì phải ổn định trong nước. Chuyến này con đi là để quấy đảo phong vân trong nội bộ Đại Yến, để tên hoàng đế kia không còn tinh thần tấn công Thương Nam nữa.”

“Vừa đúng vừa không đúng.” Hư Sơn nghiêm túc dặn dò, “Cảnh Vương Lưu Trường Ương không phải nhân vật tầm thường. Ta thấy hắn còn mạnh hơn người cha nổi tiếng tài đức của mình thế nên lần này con đi không phải để hỗ trợ hắn đối phó với Vương Hiệp. Ngược lại, con phải đề phòng kẻ này, để tránh tương lai thế của hắn lớn sẽ khiến sự tình càng thêm khó giải quyết.”

Tống Mê Điệt khó hiểu, “Nhưng Lưu Trường Ương ở Tây Chiếu đã lâu, mười năm chưa bước chân vào Trung Nguyên, bên cạnh lại toàn sói hổ rình rập nuốt sống hắn thì sao có cơ hội phản công?”

Hư Sơn khẽ vuốt râu dài, “Thế của thiên hạ thay đổi trong chớp mắt. Ta thấy vị Thái Tử tiền triều này không phải kẻ dễ sống chung đâu. Vậy nên con phải cực kỳ cẩn thận phòng bị, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.”

Ông ấy nheo mắt nói, “Minh quân nước lớn không phải chuyện tốt đối với Thương Nam. Giống như người khổng lồ với con kiến. Hắn không giẫm nát con kiến là vì lười, nhưng nếu một ngày nào đó bỗng hắn nổi hứng thì chỉ cần thổi nhẹ đã đủ khiến con kiến chết mà không biết vì sao mình chết.”

Hư Sơn dừng một chút mới nhìn nàng và chậm rãi dặn dò, “Thế nên một khi phát hiện Lưu Trường Ương có dấu hiệu tro tàn lại cháy thì nhất định con phải dập tắt nó.”

Trong bóng đêm, Tống Mê Điệt chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi thêm vài phần trong suốt. Nàng biết hiện tại nàng phải giấu bóng dáng Nguyên Doãn đi, chỉ để lại hình ảnh Cảnh Vương Lưu Trường Ương trước mặt.

***

Đỗ Hâm vừa đi vào ngự hoa viên đã ngửi được không khí khác lạ. Cả khu vườn chỉ có tiếng chim kêu và tiếng côn trùng réo rắt, hoàn toàn không có tiếng người. Một đám hoàng tử công chúa và hoàng thân quốc thích hoặc ngồi hoặc đứng nhưng ai cũng nghiêm nghị, không ai dám nói chuyện. Ngay cả đứa con nhỏ được Viêm Khánh đế yêu thương nhất cũng bị mẹ đẻ là Cẩm phi ôm chặt trong lòng. Thằng bé con cũng không dám ngắt hoa vặt cỏ hay chạy tung tăng như ngày thường.

Đỗ Hâm chậm rãi tiến lên và khom lưng hành lễ. Khóe mắt ông ấy liếc thấy bóng người đang quỳ gối trước mặt Viêm Khánh đế: Thân thể nhỏ gầy, quần áo mỏng manh, đây không phải Đông Thanh thì là ai?”

Cả người đứa nhỏ run lên như mảnh lá khô trước gió.

Đỗ Hâm đứng thẳng người và trộm liếc sắc mặt Viêm Khánh đế thì thấy mặt ông ta vẫn như thường, không hiện buồn giận. Vì thế ông ấy cười hỏi, “Hôm nay trời trong mây trắng, sao bệ hạ lại có vẻ phiền não như vậy? Ngài có muốn kể cho lão thần nghe một chút không?”

Viêm Khánh đế nghe vậy cũng không nói chuyện, là hoàng tử nhỏ trong lòng Cẩm phi chỉ vào Đông Thanh và nói, “Cái kẻ không có mắt này đánh đổ chén trà của phụ hoàng.”

Lúc này Đỗ Hâm mới thấy bên chân Viêm Khánh đế có vết trà bị đánh đổ chưa kịp dọn dẹp. Lá trà kia trông như cây kim, màu trắng bạc, hiển nhiên là Bạch Hào Ngân Châm của Kiến An.

“Đánh đổ trà của phụ hoàng thì phải bị đánh chết.” Đứa nhỏ thấy mẹ mình không ngăn cản thế là càng thêm bừa bãi.

Viêm Khánh đế vươn một tay xoa nhẹ một bên trán sau đó nhàn nhạt nói, “Đánh chết.”

Đông Thanh lập tức quỳ rạp xuống khóc lóc, “Nô tài biết sai rồi, bệ hạ tha mạng, cầu bệ hạ tha mạng……” Một câu này còn chưa nói xong, cánh tay hắn đã bị hai hộ vệ xốc lên, cả người bị kéo về phía cửa.

“Chờ một chút,” Đỗ Hâm quay đầu lại nhìn đứa nhỏ đang run rẩy kia, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Đông Thanh rồi hỏi, “Ngươi nói ngươi tên gì?”

“Đông Thanh.” Hắn sợ hãi đáp.

“Đông Thanh?” Đỗ Hâm lặp lại một lần giống như mới nghe thấy tên hắn lần đầu tiên sau đó cao giọng cười, “Cây sồi xanh nở hoa từ tháng 3 đến tháng 5

hàng năm, nhưng vừa rồi lão thần bước vào vườn lại thấy cây sồi xanh nở hoa khắp chốn. Đây đúng là điềm lành.”

Viêm Khánh đế nhướng mày, “Điềm lành?”

Đỗ Hâm cúi đầu nói, “Tin thắng trận vừa được truyền đến sáng nay,” dứt lời ông ngẩng đầu, đôi mày hoa râm bị ánh nắng trên đỉnh đầu nhuộm thành màu vàng nhạt, “Kiến An đã thuộc về Đại Yến chúng ta. Từ đây trà Bạch Hào của Kiến An không còn là thứ quý hiếm mỗi khi tới mùa giáp hạt nữa.”