Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 12: Lão quân câu




Trong sự kiện đánh lén được lên kế hoạch tỉ mỉ kia Giáo Sự Phủ chỉ có ba người thương vong, còn đối phương thì bị tiêu diệt toàn bộ.

Sau đó Chúc Hồng nghĩ: Nếu không có một quẻ của Tống Mê Điệt, nếu không phải bọn họ đánh bậy đánh bạ cầm sẵn binh khí nghênh đón quân địch cộng thêm Tống Mê Điệt có khinh công giỏi có thể bay lên nóc nhà bắn ra mấy chục mũi tên thì sợ là trong cảnh hỗn loạn ấy khó có mấy người có thể thong dong bình tĩnh đối phó với kẻ địch.

Thế nên từ đó ông ấy bội phục sát đất tài bói toán của Tống Mê Điệt và cũng cảm thấy cô nhóc này trời sinh đã có phúc trong người.

Lúc này tới Tây Chiếu cực kỳ hung hiểm, nhiều thứ không lường trước được. Chúc Hồng không chỉ yêu cầu một lực lượng đoàn kết mà càng cần một chút may mắn gặp dữ hóa lành, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là bản lĩnh bói cát hung kia.

Bởi vậy sau khi cân nhắc trước sau Tống Mê Điệt trở thành một quân cờ không thể thiếu trong nhiệm vụ lần này. Hơn nữa ông tin tưởng rằng có Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên ở bên cạnh quản thúc chắc cô ngốc kia sẽ không gây ra sai lầm gì.

Hiện tại nghe xong Kỳ Tam Lang trình bày sự tình trước sau, cô ngốc Tống Mê Điệt nhìn Lưu Trường Ương để xem vị Cảnh Vương điện hạ này sẽ đáp lại thế nào.

Lưu Trường Ương thở dài và lại bày ra bộ dạng lười nhác, khóe miệng không kiên nhẫn nhếch lên nói: “Vậy thì tìm người thôi, một Yên thị cũng không có gì ghê gớm, Hô Bóc cũng không thiếu đàn bà, chẳng cần nhặng lên làm gì.”

Kỳ Tam Lang nhếch miệng cười: “Sợ là Cảnh Vương điện hạ không biết rồi, Tân Lê Vương phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới cướp được Yên thị. Ông ta không tiếc đánh ba trận lớn với Nguyệt thị, hao phí một vạn quân lực, tự tay chém chết quốc vương của Nguyệt thị mới cướp được người đẹp vào tay. Mà tiểu vương tử do nàng ta sinh ra đã được lập làm người thừa kế. Thế mà trong miệng điện hạ Yên thị lại biến thành một người ‘đàn bà’ tầm thường rồi nhỉ!”

Lưu Trường Ương lắc đầu, “Theo bổn vương thấy thì Hô Bóc chính là tên đầu gỗ. Đàn bà ấy mà, càng ép, càng chiều thì họ càng lạnh lẽo không thèm ngó ngàng tới ngươi. Nhưng nếu ngươi vô tình mấy ngày có khi nàng lại quay đầu đi theo phía sau mông ngươi.”

Vừa dứt lời tên hộ vệ nói lắp bên cạnh vội ho khan hai tiếng và nhỏ giọng nhắc nhở, “Điện hạ, Tân Lê Vương vì một Yên thị mà đã hai lần phái sứ thần tới Đại Yến thì chắc hẳn khá coi trọng nàng kia.”

Lưu Trường Ương nhẹ tặc lưỡi, trên mặt vẫn là bộ dạng tản mạn không tập trung, “Phủ Đô Hộ ở Tây Chiếu đã điều tra chưa?”

Kỳ Tam Lang nói, “Sau đó bọn họ có điều tra mấy ngày nhưng không tìm được người.”

Lưu Trường Ương hừ lạnh một tiếng, “Không tìm được vậy tức là người không ở Tây Chiếu. Đại tướng quân là người anh dũng thần võ, tướng sĩ dưới trướng cũng là nhân tài lớp lớp, nếu đến ông ta còn không tra ra thì còn cách nào nữa?”

“Nhưng dù sao cũng phải cho Tân Lê Vương một câu trả lời chứ? Ai sẽ đáp lời ông ta đây? Nếu trả lời xong mà ông ta không hài lòng thì trách nhiệm kia ai sẽ là người gánh?” Kỳ Tam Lang nói xong thì duỗi tay sờ sờ cằm, “Tân Lê Vương cảm thấy chúng ta làm chậm trễ cơ hội tìm người. Sứ thần ông ta cử tới dám ăn nói lung tung trên triều, nói cái gì mà nếu không tìm được người thì bọn họ sẽ tự mình phái binh tới đây.”

“Phái binh tới đây? Ý Hô Bóc là ông ta muốn xuất binh tới Đại Yến ấy hả?” Phản ứng của Lưu Trường Ương không chậm, nhưng trên mặt vẫn là ba chữ “không sao cả” khiến người ta bực mình, “Nếu ông ta đã muốn thế thì chỉ có thể mời Tiếu tướng quân đi đón bọn họ. Chỉ là một Tân Lê hèn mọn, chẳng lẽ binh sĩ Đại Yến còn không đánh lại đám man di mọi rợ đó hả?”

Kỳ Tam Lang không thể tin được những gì mình mới nghe nên vội tiến lên một bước nói, “Điện hạ đã quen cẩm y ngọc thực nên sợ không biết một cuộc chiến sẽ tiêu hao bao nhiêu vật tư nhỉ? Đã vậy mấy năm nay Tân Lê được nghỉ ngơi dưỡng sức, binh mã lớn mạnh đủ để thu phục những vương quốc nhỏ chung quanh. Trong 5 năm nay bọn họ đã đánh 17 trận và chưa thua trận nào, nếu Đại Yến đấu với Tân Lê thì thắng bại khó mà nói. Mà một khi xảy ra chiến sự vậy bá tánh Tây Chiếu sẽ gặp họa trước tiên, có khi đến Cảnh Vương phủ cũng bị chiến hỏa lan tới ấy chứ.”

Lúc này Lưu Trường Ương mới có vẻ sửng sốt, thần sắc rốt cuộc cũng nghiêm túc hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút thôi, “Vậy theo lời ngươi nói thì phải làm gì đây?”

“Hô Bóc không dễ lừa gạt, nếu muốn tránh chiến loạn thì chúng ta cần đưa một người ra gánh vác việc này……”

Kỳ Tam Lang càng nói càng nhẹ nhưng vẫn chọc giận đám hộ vệ của Cảnh Vương phủ. Chỉ nghe thấy hộ vệ nói lắp kia gầm lên một tiếng “Lớn mật” sau đó những người khác lập tức rút kiếm. Bóng kiếm dày đặc thêm ánh lửa càng khiến khung cảnh căng thẳng.

Tống Mê Điệt bị sự thay đổi bất thình lình này dọa giật mình. Trong lòng nàng thầm than sao đang nói chuyện bình thường lại đột nhiên động đao động kiếm thế này. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã thấy tên hộ vệ nói lắp kia mang vẻ mặt phẫn nộ và cao giọng chất vấn, “Các ngươi muốn …. muốn Cảnh Vương điện hạ làm…… làm…… con dê…… thế tội à?”

Mạc Hàn Yên bước lên trước một bước, sắc mặt lạnh lẽo chắp tay nói, “Không dám, chẳng qua việc này quả thực do sơ sót của Cảnh Vương mà gây ra. Nếu ngài không đứng ra thì ai đứng ra đây?”

Tên hộ vệ nói lắp kia tức đến độ mặt đỏ bừng, “Hai tháng trước ….. điện hạ bị bệnh đến…… đến độ suýt không xong…. Đến, đến bây giờ còn chưa hoàn toàn…… hồi…… hồi phục thì sao có thể giúp Tân Lê Vương tìm Yên thị?”

Sắc mặt Mạc Hàn Yên khẽ nhúc nhích, “Xin hỏi điện hạ gặp phải chứng bệnh nan y nào ư? Sư huynh của ta cũng coi như biết chút y thuật, có khi lại trị được bệnh cho điện hạ.”

Tên hộ vệ nói lắp kia biết mình lỡ lời, suýt nữa trúng kế bọn họ và lộ ra việc Thẩm Úy hạ độc điện hạ thế là vội ngượng ngùng ngậm miệng, không biết phải nói tiếp thế nào.

“Đêm hôm khuya khoắt bổn vương bị các ngươi ồn ào đến đau cả đầu,” Lưu Trường Ương vươn hai ngón tay xoa trán, mặt lộ vẻ không vui, giọng mang theo mỏi mệt, “Nếu không tìm được người ở Tây Chiếu thì chỉ có thể ra ngoài tìm. Nếu có thể tìm được ở ngoài biên giới vậy bổn vương sẽ không phải chịu trách nhiệm đúng không?”

Kỳ Tam Lang cắn răng cười lạnh, “Tây Chiếu và Tân Lê ở ngay sát nhau nên nếu sự tình ở bên kia đương nhiên người của Tân Lê sẽ xử lý. Sao thế? Cảnh Vương điện hạ muốn tới Tân Lê tìm người à?”

Nghe vậy Lưu Trường Ương càng nhíu chặt hơn, mắt nhắm lại, ngón tay thon dài chỉ chỉ về phía Kỳ Tam Lang sau đó không kiễn nhẫn mắng, “Đồ ngu, Tây Chiếu và Tân Lê giáp nhau thì chắc chắn người phải ở một trong hai chỗ này hả? Có lẽ Kỳ đại nhân không biết giữa Tân Lê và Tây Chiếu còn có một mảnh đất không thuộc quyền sở hữu của ai đúng không?”

Mạc Hàn Yên híp mắt. Vốn nàng trời sinh đã có một khuôn mặt lạnh, nay thêm vẻ nghiêm túc lại càng khiến người sống không dám tới gần, “Chẳng hay điện hạ đang nói tới nơi nào?”

Lưu Trường Ương “A” một tiếng và lắc đầu, “Lão quân câu, là khu rừng ở phía tây Tân Lê, phía đông giáp với Đại Yến. Nơi ấy là một khe núi hình trăng non, ẩn mật khó dò. Ta nghĩ nếu không thể tìm thấy người ở Tân Lê và Tây Chiếu thì khả năng có khi người chẳng còn nữa rồi. Vị Vương phi kia thân thể quý giá lại mang theo trẻ con trong lúc chạy trốn thì có khi đã ngã xuống khe núi gãy cổ chết rồi cũng nên.”

Hắn vừa mới dứt lời thì cái kẻ vẫn đứng một bên yên lặng nãy giờ là Tống Mê Điệt bỗng nhiên thở dốc vì kinh ngạc sau đó chỉ vào cái xác cạnh lạc đà ở cách đó không xa và cao giọng hét, “Hắn hắn hắn…… tay áo hắn viết ba chữ lão quân câu đó.”