Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 119: Chuyện xưa




“Lúc Kiều Lệ năm tuổi thì cha mẹ bỏ mình trong chiến tranh, chỉ để lại nô tỳ và đứa em gái 2 tuổi. Hai chúng ta cũng là những người duy nhất sống sót trong trận chiến kia nên mỗi một ngày đều là trộm được từ tay tử thần. Kiều Lệ thấy thế này đã là đủ rồi.”

Nàng cũng ghi tạc hai chữ “thấy đủ” trong lòng và từ đó về sau có một khoảng thời gian nàng luôn ép bản thân không được nghĩ tới Đa Lượng nữa. Tuy vậy

thiếu niên mảnh khảnh kia vẫn thường xuyên hiện lên trong tâm trí, lúc ngủ mơ nàng cũng thấy hắn. Đặc biệt là lúc ngồi dưới tán cây đào nhìn cánh hoa đào lắc rắc nàng sẽ cảm thấy hắn cũng ở đó. Hắn ngồi quỳ bên cạnh và nghiêng đầu nhìn nàng mỉm cười, ngón tay thon dài vói qua gỡ một cánh hoa vương trên tóc nàng.

Thế nên rốt cuộc nàng cũng đi tìm hắn, vẫn ở căn phòng ẩm thấp kia. Nhưng Đa Lượng không có ở đó. Người ở cùng phòng nói hắn bị bệnh nặng nên vừa được nâng ra ngoài.

“Hắn gầy như một bó củi, có lẽ chẳng sống được mấy ngày nữa.”

Một cung nhân có mối quan hệ tốt với Đa Lượng thở dài than. Nàng nghĩ tới một ngày kia hôn lên bờ vai xương gồ ghề của hắn. Hóa ra hắn thật sự bị bệnh, còn sắp chết nên mới không tới chỗ cây đào để gặp nàng.

Vì thế nàng lao như điên về phía cửa cung, may mà vẫn đuổi kịp hắn.

Cung nhân nâng cái chiếu nhận một cái vòng tay của nàng và lui xuống. Nàng nắm lấy tay Đa Lượng thế là thiếu niên hơi thở thoi thóp lập tức mở mắt.

Nàng nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong con ngươi của hắn nhưng nó nhanh

chóng tắt ngấm. Đa Lượng liều mạng rút tay về, mặt nghiêng qua một bên và không nhìn nàng nữa. Đương nhiên nàng biết hắn nghĩ gì. Người này dù đang thoi thóp vẫn sợ bản thân liên lụy tới nàng.

Nàng không bức hắn nữa mà chỉ nhẹ nhàng cúi người kề bên vành tai và nói với hắn, “Ta sẽ cứu ngươi, mặc kệ khó thế nào ta cũng sẽ cứu ngươi. Đa Lượng, ngươi chờ ta……”

Nàng nhớ rõ đã từng đọc một cuốn sách sử có ghi lại một vị tướng quân nhà Hán định soán ngôi. Hắn xây một ngôi mộ cho bản thân mình và giấu một liều thuốc tiên trị được bách bệnh trong thiên hạ ở nơi đó. Mà ngôi mộ kia ở ngoài thành Nghi Ninh, được hai gia tộc canh giữ đời đời.

Vì thế nàng lên một kế hoạch tỉ mỉ để tìm kiếm sự cứu rỗi nhân danh tình yêu.

Nhưng sự cứu rỗi ấy đã được định trước sẽ nhuốm đầy máu của những người vô tội.

Cái gọi là người trong đồng tiền chỉ là lời nói dối nàng bịa ra. Những kẻ đầu mình hai nơi trong cung cấm cũng là do nàng làm. Ngoài Đa Lượng ra không ai biết nàng cực kỳ giỏi dùng đao thế nên đương nhiên chẳng ai nghi ngờ nàng.

Không phải nàng không thấy tự trách, nhưng cứ nghĩ tới Đa Lượng, nghĩ tới thân thể gầy mòn của hắn là chút thương hại dư thừa ấy sẽ tan đi chẳng còn lại gì. Thậm chí nàng còn nghĩ nếu phụ vương không tin trong cung có yêu tà và khăng khăng không cho nàng ra khỏi cung thì nàng sẽ tự tay đâm đứa em trai còn nhỏ của mình. Nàng sẽ dùng máu của vị thế tử được cưng chiều để làm lợi cho mình.

May mà Hô Bóc đã sợ và đồng ý yêu cầu của nàng. Ông ta tự tay ký văn kiện thông quan để nàng giấu giếm thân phận mang theo một đám người tới Nghi Ninh.

Nhưng đó mới chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của nàng. Bước thứ hai còn khó hơn bước đầu tiên nhiều. Bởi lúc đầu nàng mất đi lương tri, còn lúc sau nàng phải tự tay dâng hiến thân thể mình.

Con cháu của những người canh mộ ở ngay trong thành Nghi Ninh. Chìa khóa để mở cửa mộ được người của hai gia tộc nắm giữ. Muốn lấy chìa khóa đương nhiên không dễ bởi đó là bí mật mà họ dùng sinh mệnh để bảo vệ và chỉ nói với người trong nhà.

Thế nên để lấy được chìa khóa kia thì chỉ có một cách đó là biến thành “người trong nhà.”

Câu chuyện xưa của Trang Nhất và Lý Nhị chính là do nàng dựng lên. Nàng dụ dỗ Trang Nhất và cùng hắn ân ái sau đó moi được tin tức về chiếc chìa khóa đầu tiên.

Tới lượt Lý Nhị thì kế hoạch càng thêm thuận lợi bởi Lý Nhị bảo thủ không

chịu thay đổi, chất phác tới độ gần như cổ hủ. Từ lúc gặp nàng lần đầu tiên hắn đã quyết tâm muốn cưới nàng vào cửa và lúc đón dâu hắn đã nói ra bí mật về

chiếc chìa khóa.

Thế nên vào ngày thành hôn nàng chưa cần phải động phòng đã lấy được chiếc khóa thứ hai.

Kế hoạch trôi chảy vượt qua dự kiến nhưng lúc nắm được hai chiếc chìa khóa trong tay nàng lại thấy tim đập như điên và không sao an ổn nổi. Bởi nàng biết mình còn một việc chưa làm.

Nàng cố nén bất an và quay đầu nhìn về phía Kiều Lệ phía sau với đôi mắt dần lấp đầy xấu hổ —— đó là tỳ nữ trung thành nhất với nàng.

“Vì chiếc khóa đầu tiên mà ta không thể không phụng dưỡng và lấy lòng kẻ nọ. Việc này ta dối gạt các cung nhân khác, nhưng ngươi lại biết hết. Kiều Lệ, nếu phụ vương biết được chuyện này thì nhất định sẽ xử tử ta. Ngươi cũng biết ông ta sẽ không để một vị công chúa đã mất trinh tiết làm con gái mình.”

“Kiều Lệ sẽ không nói ra.” Kiều Lệ nói rất nhỏ, trong đó trộn lẫn nghẹn ngào.

“Đêm đó ta nói mớ và xin lỗi bọn họ. Ta nói mình không muốn chém đầu họ và ngươi cũng nghe được, nhưng tới ngày hôm sau ta hỏi người lại giả vờ như không biết gì.”

“Kiều Lệ…… thật sự không nghe thấy gì…..”

“Nhưng nếu lúc này ta biến mất vô cớ thì với cá tính bướng bỉnh của kẻ này, chắc chắn hắn sẽ lật tung trong ngoài thành để tìm. Có khi hắn sẽ đuổi tới Tân Lê…… Ta không thể mạo hiểm vì thế đêm nay cần có một người ở lại đây.”

Kiều Lệ sẽ không nói. Nàng ấy thấy ánh sáng lóe lên ngay sau đó cổ bị thứ gì đó sắc bén cắt đứt.

“Ta móc mắt nàng, mặc quần áo của tân nương cho nàng để treo đầu dê bán thịt chó. Tiếp theo ta tới mộ tướng quân để tìm thứ thần dược kia. Để đề phòng hai người kia đoán được động cơ của mình nên sau đó ta đã trả chìa khóa về chỗ cũ rồi cùng mọi người về Tân Lê.”

“Chẳng qua Kiều Lệ đã không thể trở về.”

Tháp Cập nói tới đây thì giọng mềm hơn. Lúc “thần y” cho rằng nàng ta sắp khóc thì nàn lại vung bím tóc cầu kỳ của mình, khóe mắt lạnh lẽo và cười nói: “Ta không hối hận, đám người Trung Nguyên các ngươi thường nói con người như con kiến, như cỏ rác, ngoài đám con trời, vương tôn quý tộc thì chẳng ai tránh được kiếp nạn bị chà đạp. Nếu từ đầu vận mệnh đã là như thế thì kết thúc sớm hay muộn có gì khác nhau. Chết trong tay ta hay trong tay kẻ khác cũng thế!”

“Nhưng…… nhưng mỗi năm…… mỗi năm ngươi đều…… đều tới tế bái Kiều Lệ……” “Thần y” nhẹ nhàng cười, chòm râu giả đã rớt một nửa.

“Ngươi biết cả cái này ư?” Đôi mắt của công chúa Tháp Cập sáng lên trong màn đêm như hai con đom đóm.

Thần y không trả lời, bởi vì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra và một người bước qua bậc cửa. Thân thể người đó cản lại ánh trăng, tay khoanh lại nhìn nàng và nói, “Ta không chỉ biết hàng năm ngươi tới Nghi Ninh tế bái Kiều Lệ mà còn biết linh dược ngươi trăm phương ngàn kế tìm về không có tác dụng. Đa Lượng uống thuốc kia vào nhưng bệnh tình chẳng hề thuyên giảm. Nhiều năm qua hắn dựa vào những phương thuốc cổ truyền ngươi vơ vét trong dân gian mới có thể kéo dài tới tận hôm nay.”

Tháp Cập công chúa nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt nhìn thắt lưng khảm trân châu và đá quý trên người hắn và ngọc bội với hình khắc tinh xảo hắn đeo bên hông.

“Ta còn biết chuyện ngươi mất trinh tiết đã bị Hô Bóc đoán được nhưng ông ta nhớ tình cha con nên không giết mà đuổi ngươi ra khỏi cung, giảm lỏng ở một thôn trang xa xôi. Thế nên nhiều năm nay ngươi mới có thể đi lại tự do giữa Tân Lê và Đại Yến mà không cần phải tính mọi đường mới thoát khỏi cung điện

canh phòng nghiêm ngặt như trước kia.”

Tháp Cập công chúa ngẩng đầu, đôi mắt híp lại khi nhìn khuôn mặt cái kẻ đang đứng đưa lưng về phía ánh trăng. Nhưng nàng chỉ thấy nụ cười đầy hàm ý của hắn nên hỏi, “Ngươi là ai? Vì sao ngươi lại biết nhiều bí mật của ta như thế?

Đây đều là chuyện nhiều năm trước……”

“Ngươi là vị hôn thê của ta nên đương nhiên ta muốn tìm hiểu rõ ràng xem ngươi từng trải qua việc gì. Nếu không một ngày kia rơi vào cảnh bị lợi dụng như Nghiêm Phong thì ta gặp ai để đòi công bằng đây?”

Hắn cúi đầu cười nhạt sau đó đột nhiên đóng cửa phòng lại và gật đầu với vị

“Thần y” đang đứng nghiêm trang ở bên cạnh thế là căn phòng lập tức sáng ánh nến.

“Ngươi là…… Ngươi là Cảnh Vương Lưu Trường Ương.” Tháp Cập nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt và lập tức thốt ra những lời này.

“Chính là ta,” Cảnh Vương điện hạ cười nói, “Phong tục cưới gả của Tân Lê giống Đại Yến nên trong ngày thành thân tân nương mới được gặp lang quân của mình lần đầu tiên. Không ngờ công chúa lại là người phóng khoáng như thế.”

Tháp Cập ngước mắt và nhẹ mỉm cười, “Đâu chỉ có thế. Có lẽ Cảnh Vương điện hạ không biết sau khi chuyện ta mất trinh tiết bị phụ vương phát hiện ra, ông ta đã mắng ta là thứ kỹ nữ làm mất thể diện hoàng tộc Tân Lê,” nàng hừ một tiếng, “Nếu điện hạ cưới một kẻ như ta thì mặt mũi ngươi sẽ mất hết đó. Ta không chỉ mất trinh tiết mà còn yên một thái giám. Đời này kiếp này, trái tim và con người của ta đều không thể hoàn toàn thuộc về điện hạ.”

Sắc mặt Lưu Trường Ương trở nên ôn hòa. Lúc nghe đối phương không chút để ý gọi mình là kỹ nữ thì hắn liếc mắt nhìn Uất Trì Thanh lúc này đã bỏ lớp hóa trang rồi nói, “Đưa thuốc giải cho công chúa.”

Uất Trì Thanh kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều mà lấy ra hai viên thuốc bỏ vào miệng Tháp Cập. Đôi mắt hắn vẫn chăm chú nhìn nàng kia, tay nắm chặt chuôi kiếm, thái độ cảnh giác đề phòng.

“Công chúa sợ gả cho ta như thế hả?” Lưu Trường Ương ngồi xuống một cái ghế dài và nghĩ một lát mới hỏi một câu này.

Tháp Cập không biết hắn muốn cái gì nhưng trong lòng nàng đã biết thần y là giả và tâm cũng như tro tàn. Nàng cười lạnh một tiếng, “Người Trung Nguyên các ngươi đều nói kẻ đã ra tới biển xanh sẽ chẳng thấy nước có gì quý. Trong mắt các ngươi có lẽ Đa Lượng chỉ là một kẻ thân thể tàn phá, còn chẳng phải đàn ông. Nhưng trong mắt ta, hắn là bảo vật trân quý nhất. Đừng nói Cảnh

Vương điện hạ, dù có là Hoàng Thiên hay Hậu Thổ tới thì ta cũng không từ bỏ hắn.”