Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 117: Nàng




Không biết Cảnh Vương Lưu Trường Ương chui ra từ chỗ nào, chỉ thấy hắn đứng bên cạnh Kỳ Tam Lang và chắp tay nhìn xe ngựa trước mặt.

“À, đa tạ hai vị.” Một giọng nói truyền ra từ xe ngựa, tuy yếu ớt nhưng vẫn có thể nhận ra đó là Tiếu Sấm không hề giả. Kỳ Tam Lang vừa nghe thế đã nhướng mày.

“Chẳng qua hiện tại bản quan quần áo không chỉnh tề, thân thể yếu mệt không thể ra gió, cũng không thể lộ mặt nên phải xin cáo lỗi với Cảnh Vương điện hạ và Đình Úy đại nhân.”

Tiếu Sấm nói xong lại ho đứt quãng vài tiếng, quả thực đúng với mấy chữ “Thân thể yếu mệt”.

“Tướng quân……”

“Không sao, nghe thấy giọng tướng quân là lòng bổn vương được an ủi rồi.” Kỳ Tam Lang định nói cái gì đó lại bị Lưu Trường Ương giành trước một bước. Sau đó tên khốn này lại giả nhân giả nghĩa chắp tay với xe ngựa, “Tướng quân tĩnh dưỡng cho khỏe, chờ thân thể khỏe hơn bổn vương sẽ tới phủ thăm ông.”

“Phật Tổ ông còn đi bái tạ được mà sợ gió ấy hả?” Kỳ Tam Lang cắn răng nhỏ giọng lẩm bẩm với Lưu Trường Ương và mặc kệ tôn ti lễ nghĩa, “Cảnh Vương điện hạ thật sự tin sao? Đầu cũng chém lìa rồi còn có thể sống lại, Cảnh Vương nghĩ chuyện này có thật hả?”

Lưu Trường Ương cong môi cười và xoay người nhường đường cho xe ngựa. Đồng thời hắn nhỏ giọng nói với Kỳ Tam Lang, “Con người của ta từ trước đến nay luôn đơn giản, chỉ có Kỳ đại nhân là suy nghĩ nhiều.”

Kỳ Tam Lang trợn mắt liếc cái tên Lưu Trường Ương này một cái nhưng không thể không lùi lại. Chẳng qua khó chịu trong lòng hắn đã không còn, thay vào đó là kinh ngạc: Vừa rồi hắn quả thực nghe thấy giọng Tiếu Sấm, tuy hơi yếu nhưng vẫn sang sảng như ngày thường. Có điều ….. vị Đại Đô Hộ kia đã bị

chém rơi đầu nửa tháng trước rồi cơ mà?

Hắn đứng gần Lưu Trường Ương, mắt nhìn xe ngựa tiến gần tới rồi nghe bánh xe nghiến trên mặt đất thế là lông tơ sau lưng bỗng dựng hết cả lên: Không thể nào có chuyện đã bị chém đầu còn có thể sống. Càng không có chuyện kim với chỉ vô hình giúp khâu đầu và cổ lại với nhau.

Dù đã lật hết các loại y thư hắn cũng không thấy trường hợp nào như thế.

Trừ phi người mà Tiếu phu nhân tìm đến không phải thần y mà là Đại La Kim Tiên, là Diêm La quản lý sổ sinh tử. Chỉ có bọn họ mới giúp Tiếu Sấm lấy lại một mạng từ ngục Vô Gian.

Lúc xe ngựa tới gần hơn, Kỳ Tam Lang ngước mắt nhìn cửa sổ xe che kín mít thì mơ hồ thấy một cái bóng bên trong. Nó giống quỷ hơn là giống người.

Đột nhiên hai con ngựa hí vang khổ sở, móng trước giơ cao, mũi phun phì phì.

Thùng xe đột nhiên ngả về sau. Chờ người đánh xe khống chế được con ngựa thì cái thùng xe lại hất về phía trước. Kết quả là cái người trong đó cứ vậy “Lăn

long lóc” ra ngoài. Mấy tên hộ vệ không phản ứng kịp nên không đỡ được. Kẻ kia cứ thế lăn xuống xe ngựa, đầu đập vào bánh xe cứng rắn phát ra tiếng động thật to.

Mọi người đều sợ tới mức không dám động đậy, bởi vì Tiếu Sấm bọc trong chăn cứ thế nằm thẳng cẳng trước xe, không hề nhúc nhích.

Kỳ Tam Lang nín thở, ánh mắt nhìn Tiếu Sấm chằm chằm: Không sai, cái đầu và cổ vẫn ở chỗ cũ. Tuy cổ ông ta bị che kín nên hắn không nhìn thấy chỗ nối nhưng hiện giờ cái đầu kia vẫn vững vàng nằm trên cổ Tiếu Sấm.

Đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu kia không còn vẻ khôn khéo như dĩ vãng nhưng vẫn là Tiếu Sấm chứ không phải ai khác.

Sao có thể?

Kỳ Tam Lang lùi về sau một bước và không cẩn thận đụng phải Tống Mê Điệt đang tiến lên. Lúc hắn quay đầu lại thì thấy nàng ấy đang giơ cổ tay với mình và hiểu hóa ra hai con ngựa kia bị mũi tên của nàng dọa sợ.

Nhưng chưa chờ hắn quay đầu lại đã nghe thấy một tiếng “ai u” trầm trầm. Nó dọa toàn bộ mọi người ở đây.

Tiếu Sấm vốn đang “nằm ngay đơ cán cuốc” bỗng ngồi thẳng dậy trước mặt bao người, một tay vuốt cái cổ được bọc kín, một bàn tay chỉ về phía gã đánh xe sắc mặt trắng bệch. Sau khi hít sâu mấy hơi ông ta mới mắng một câu: “Thứ khốn nạn, chẳng lẽ ngươi muốn bản tướng quân lại rơi đầu lẫn nữa hả?”

Người đánh xe bị Tiếu Sấm mắng thì sợ quá quên cả quỳ xuống nhận tội. Lưu Trường Ương thấy thế thì lắc đầu nói với ông ta, “Cái thứ không có mắt, còn không mau đỡ lão gia nhà ngươi lên xe ngựa đi.”

Lúc này cả đám người chung quanh mới hoàn hồn và vội vã đỡ Tiếu Sấm vào trong xe ngựa. Sau một phen sửa sang lại bọn họ mới tiếp tục lên đường đi về phía nam.

Lưu Trường Ương ôm cánh tay đứng đó nghiêng người nhìn theo xe ngựa rời đi rồi nhìn Kỳ Tam Lang ở bên cạnh cười cười nói, “Đây mới là danh y thực sự, không giống kẻ nào đó tự xưng y thuật vô song nhưng gặp phải cao thủ chân

chính là lộ nguyên hình.”

Dứt lời hắn thấy Kỳ Tam Lang tức đến độ suýt bốc khói thì vui vẻ cười, tay thò ra dém áo choàng và định xoay người rời đi.

“Cảnh Vương điện hạ,” Mạc Hàn Yên đứng phía sau và thấp giọng gọi hắn.

Nàng buông tay Tống Mê Điệt và đi tới phía sau Lưu Trường Ương nhưng thấy hắn không quay lại nên mở miệng gọi tiếp lần nữa, “Điện hạ.”

“Chuyện gì?” Rốt cuộc Lưu Trường Ương cũng xoay người, ánh mắt nhìn khuôn mặt hơi ngửa của Mạc Hàn Yên và tỏ vẻ ôn hòa, “Mạc đại nhân gọi bổn vương có chuyện gì?”

“Ngày ấy ở phủ Đô Hộ ta không kịp chúc mừng tin đại hôn của điện hạ. Qua mấy ngày nữa ta chắc chắn sẽ tự mình tới cửa đưa quà,” dứt lời nàng nhìn về phía Tống Mê Điệt và nói, “Đến lúc đó muội cũng đi cùng ta.”

Vốn Tống Mê Điệt đang cảm thấy không được tự nhiên lại nghe nàng ấy nói thế thì như bị điện giật và đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng ngẩng đầu chắp tay nói với Lưu Trường Ương, “Đương nhiên.”

Lưu Trường Ương lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng một lát, sóng mắt yên tĩnh nhưng lại như chứa thương hải tang điền. Mãi một lúc sau hắn mới đáp lễ và nói một tiếng “cảm ơn” rồi quay đầu đi về phía dòng người ngựa xe như nước.

“Có những chuyện phải sớm nghĩ thấu đáo sẽ tốt hơn tới cuối cùng mới hiểu ra.” Mạc Hàn Yên nhàn nhạt nói một câu này sau đó khóe mắt ngước lên nhìn Tống Mê Điệt ở bên cạnh, “Lưu Trường Ương tuyệt đối không phải đối tượng phù hợp. Lời này sư tỷ chỉ nói một lần, nhưng muội phải vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng đó.”

“Muội nhớ rõ,” Tống Mê Điệt ngây thơ gật đầu nhưng lúc quay đầu lại nàng chợt hét lên, “Sư tỷ, sao mặt sư huynh lại tái nhợt thế kia? Nhìn huynh ấy như sắp ngất rồi ấy!”

Vừa dứt lời nàng đã thấy Kỳ Tam Lang ngã thẳng ra phía sau. Trước khi ngã miệng hắn còn lẩm bẩm hai chữ, “Thần y.”

Mấy ngày nay Kỳ Tam Lang chỉ uống một bát cháo nhỏ, lại không được nghỉ ngơi nên thể lực sớm đã cạn kiệt. Lúc này hắn còn bị Lưu Trường Ương đả kích nên tức đến độ hôn mê trước mặt mọi người.

Tống Mê Điệt và Mạc Hàn Yên đều không hiểu y thuật, thấy hắn ngã rầm một cái thì giật nảy mình và vội đưa hắn tới một y quán. Thầy thuốc khám bệnh, bắt mạch và đang chuẩn bị châm cứu thì Kỳ Tam Lang lại từ từ tỉnh dậy và ngồi thẳng người.

“Thần y, ta muốn đi tìm thần y.” Hắn lộn mèo một cái và bước ra ngoài, chân vẫn lắc lư nên lúc bước qua bậc cửa suýt vấp ngã.

Mạc cô nương đuổi theo và duỗi tay túm lấy bờ vai hắn sau đó ném về phía sau. Nàng ấy gọn gàng ném Kỳ Tam Lang về trên giường, động tác lưu loát khiến thầy thuốc há hốc mồm, rơi cả kim.

“Huynh nghỉ ngơi đi, để muội và Mê Điệt đi tìm thần y.”

Mạc cô nương lạnh lùng sắc bén khiến Kỳ Tam Lang cũng bình tĩnh lại. Hắn ngoan ngoãn nằm trên giường, tay nắm góc chăn và kéo lên đắp cẩn thận, trông chẳng khác gì con mèo ngoan ngoãn, “Thế sư huynh trộm lười một lần và chờ tin tức của các muội nhá!”

Sao tên này lại đổi sắc mặt nhanh thế nhỉ? Thầy thuốc bên cạnh lại há hốc mồm, kim trong tay mới nhặt lên lại rơi xuống.

***

Thần y ngồi dưới cửa sổ, râu dài rũ trên mặt bàn trước mặt và bị ánh trăng nhuộm thành màu bạc trắng. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com)

Ông ấy có vẻ cực kỳ nhàm chán, tay vân vê hai sợi râu và thắt cái nút, rồi mở ra, rồi lại thắt nút……

Căn phòng của ông ấy được sắp xếp khá kỳ cục, không có hòm thuốc, không có dược liệu, thậm chí không có cả một cuốn sổ để ghi lại bệnh tình của bệnh nhân.

Nhưng hai chân ông ấy lại kẹp một thanh kiếm, một đầu của nó chạm đất, một đầu khác chọc vào bụng, cực kỳ lôi thôi.

Sau khi tết và mở mấy sợi râu tám lần thì thần y bỗng nhiên hết hứng thú với bộ râu của mình. Ông ấy liếc nhìn lên xà nhà, tay trượt theo cái bàn xuống dưới và nắm lấy chuôi kiếm.

Nóc nhà có tiếng động, tuy rất nhẹ, giống như có một con chim đêm đang nghỉ ngơi trên đó nhưng ông ấy vẫn không dám lơ là. Ông ấy nhìn chằm chằm về phía phát ra tiếng động kia, cơ bắp cả người gồ lên chờ bật dậy.

“Bang.”

Một viên ngói trên nóc nhà bị người ta gỡ ra, ánh mắt thần y sáng lên: Rốt cuộc nàng ta cũng tới rồi.

Có mùi hoa truyền tới. Nó rất nhạt, nếu không để ý sẽ không nhận ra. Vì thế thần y nhẹ nhàng ngả người trên bàn, hơi thở khiến chòm râu dài hơi động đậy. Đôi mắt ông ấy hơi hé mở và thấy tia sáng trên mái nhà càng ngàng sáng.

Rốt cuộc bóng người ông ấy chờ đã lâu cũng nhẹ nhàng rơi xuống. Nhưng người đó không chạy ngay tới đây mà đứng tại chõ, đôi mắt như nước gợn thành từng vòng tròn sau đó lan tới bên cạnh bàn.

Thần y nắm chặt thanh kiếm, mắt hé mở và nhìn qua thì thấy một đôi con ngươi trong sáng giấu sau khăn che mặt màu đen. Hai con ngươi kia một màu xanh, một màu nâu, giống một con mèo Ba Tư ông ấy từng gặp nhiều năm trước.

Ông ấy cảm thấy trái tim mình bị đôi mắt lộ ra ánh sáng kia hút lấy. Hơi thở nhẹ run lên rồi ông ấy thấy người kia đi về phía mình mà không phát ra tiếng động nào. Người đó như quỷ ảnh lướt tới cạnh bàn.

“Roẹt” một tiếng, thần y xoay người bật dậy, thanh kiếm trong tay vung về phía kẻ kia và chém đứt một mảnh vải đen. Nàng kia lập tức vung đao chặn lại.

Thần y vẫn không dừng lại, mũi kiếm vung lên, cả người đạp lên trụ giường và vọt về phía này bức nàng kia đến ven tường.

Nàng đã không thể lui, hai tay nắm đao cũng run lên, phải gồng hết sức mới chống đỡ được.

Rốt cuộc đao này cũng không đấu lại thanh kiếm sắc bén trong tay “Thần y” và văng ra nện bên chân nàng. Mũi đao cọ trên mặt đất lóe tia lửa nhưng chúng nhanh chóng bị bóng tối nuốt mất.