Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 101: Mộ




“Cũng không thể nói như thế,” Lưu Trường Ương lắc đầu, “Lý Nhị kia là người ngay thẳng, trong lòng có khúc mắc nên bề ngoài cũng không cố tỏ vẻ ân cần nữa. Hắn làm thế chẳng phải còn tốt hơn một số kẻ bằng mặt mà không bằng lòng ư? Hơn nữa hắn cũng không vì thế mà hận Trang Nhất, chẳng qua trong lòng hắn không vượt qua được nên không thể nào tự tại ở chung một chỗ với người bạn của mình. Đã thế, theo ta được biết thì ngần ấy năm Lý Nhị vẫn luôn tìm kiêm hung thủ giết vợ mình dù vợ hắn đã từng làm chuyện thế kia. Chỉ nguyên điều này đã đủ cho thấy hắn là người có nhân phẩm.”

“Điện hạ quen Lý…… Lý Nhị sao? Sao có vẻ ngài rất…… rất hiểu hắn thế?” Uất Trì Thanh lắp bắp một câu này nhưng lại bị cát vàng sặc nên ho khan mãi.

“A Thanh, ngươi nhìn xem phía trước là cái gì?” Lưu Trường Ương hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Uất Trì Thanh nheo mắt đáp, “Một tòa thành, đây là nơi điện hạ muốn tới ư?” “Vậy phía tây của tòa thành là gì?”

Đó là một cái bóng màu đen bị cát vàng che khuất nên không thấy rõ là cái gì. Uất Trì Thanh ra roi thúc ngựa chạy lên phía trước mới thấy trên sa mạc dường

như trống rỗng kia bỗng mọc ra một rừng cây dương. Và ở nơi đó có một lăng mộ thật to, quanh năm không thấy được ánh mặt trời.

Ngôi mộ này cao ngất, có ba tầng với mái hiên. Tầng một được chạm khắc các hình mô phỏng ngang dọc. Tầng hai là ốp đá hình vuông, đá ở tầng ba được lát nghiêng ra ngoài, hai sườn có mái cong với hình Thanh Long và Huyền Vũ vừa đẹp đẽ vừa tinh tế.

Phía trước có thềm đá, đi lên thềm đá chính là ngôi mộ cao lớn kia. Có điều trên bia mộ không có khắc chữ nào hết.

“Một ngôi mộ to như thế…… lại không khắc văn…… văn bia,” Uất Trì Thanh ngẩng đầu nhìn bia một khắc hình rồng phía trước, “Điện hạ, A Thanh không hiểu lắm.”

Lưu Trường Ương cất bước về phía trước và đi đến bên cạnh ngôi mộ, tay sờ mặt đá lạnh băng, “Ngôi mộ này là kẻ kia làm cho mình lúc còn sống,” ngừng một lát hắn mới nói tiếp, “Hoa văn rồng, hắn biết mình sớm hay muộn cũng ngồi lên ngai vàng nên quy cách đều được làm theo lễ nghi hoàng gia. Đồ chôn cùng của hắn cũng rất phong phú, ngoài các loại châu báu nghe nói còn có thuốc quý hiếm cầu được từ Đông Hải, có tác dụng khởi tử hồi sinh.”

Nói đến đây Lưu Trường Ương cười lạnh, “Đúng rồi, ngươi đoán xem đồ chôn

cùng nhiều như thế là lấy từ đâu ra? Lấy từ lăng mộ của hoàng đế tiền triều. Hắn lấy danh nghĩa thái sư để đánh cắp giang sơn, như thế còn chưa đủ. Hắn còn lệnh cho thuộc hạ quật mộ của đế vương các đời và thu thập châu báu quý giá đắp lên huyệt mộ cho riêng mình.”

“Có lẽ là báo ứng nên hắn chẳng có duyên hưởng một ngôi mộ tốt như thế này. Hắn bị người ta giết chết, thây phơi ngoài đường, những đại thần hận hắn tận xương tủy còn đốt xác hắn. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Sau này thủ hạ của hắn tìm được những mảnh thi thể vụn vặt và muốn kéo tới ngôi mộ này an táng. Nhưng lúc chuẩn bị chôn thì trời giáng mưa to, sấm sét không ngừng bổ xuống thi thể hắn khiến chúng bay xa. Việc này lặp lại mấy lần.”

“Thuộc hạ của hắn đều bị dọa bỏ chạy thế nên cái tên tiểu nhân bất trung bất nghĩa này trước sau cũng không thể xuống mồ an ổn. Hắn cũng chẳng có phúc mà dùng đống bảo vật chôn theo.”

Đôi mắt Lưu Trường Ương lộ lạnh lẽo nhưng bên môi vẫn là ý cười, “A Thanh, ngươi có tin ông trời có mắt không?”

Uất Trì Thanh đã sớm nghiến răng ken két, “Ta tin, ta tin ông trời sẽ đánh chết những kẻ tiểu nhân phạm thượng.”

Lưu Trường Ương nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt đã không còn hơi lạnh nhưng vẫn kiên định, “Ta không tin, ta chỉ tin vào năng lực con người.” Nói xong hắn

nhếch miệng, tay vỗ vỗ tấm bia đá trống không kia, “A Thanh, ngươi có muốn xuống bên dưới mộ xem không?”

Cả người Uất Trì Thanh run lên, “Điện hạ, chúng ta không thể giống chủ……

chủ nhân ngồi mộ này và làm ra chuyện trộm…… trộm mộ được, sẽ tổn hại âm đức……”

Lưu Trường Ương lại nghệt ra, sau một lúc lâu hắn mới nén được xúc động muốn mắng tên thuộc hạ ngu si và nói, “A Thanh, ngươi có đi hay không?”

Một đôi người gỗ trông coi cửa vào ngôi mộ. Trải qua 300 năm gió cát gột rửa nên chúng đã sớm mất đi thần thái ngây thơ của trẻ con mà giống ánh mắt tang thương của người già. Nhưng động tác nghiêng đầu nghịch ngợm kia lại của trẻ con, vì thế thoạt nhìn có vẻ kỳ dị.

Phía sau người gỗ là một cánh cửa đá đóng chặt, đẩy không mở, kéo hay đẩy đều không được. Phiến đá rắn chắc, phía dưới cắm sâu vào thềm đá, không nhìn ra chốt mở ở đâu.

“Làm sao…… Làm sao mà vào được?” Uất Trì Thanh sờ soạng phiến đá nửa ngày cũng không tìm được cơ quan. Vừa quay đầu lại hắn đã thấy Lưu Trường Ương nhìn mình cười đầy thâm ý thế là biết người này đã sớm có ý tưởng.

Nếu không bọn họ cũng đâu có ngàn dặm xa xôi tới đây làm gì.

“Điện hạ,” Uất Trì Thanh hơi tức, mặt phồng lên, “Ngài trêu A…… A Thanh

cũng đủ lâu rồi đó. Ngài không nói cho ta biết chúng ta tới đây làm…… làm cái gì thì thôi, hiện tại còn không nói cách mở…… mở cửa.”

“Ta cũng đâu có bảo ngươi phải đi mở cửa.” Lưu Trường Ương không nhịn được bật cười và đi tới trước mặt hai người gỗ kia sau đó móc một cái hộp gỗ từ trong tay áo ra. Hắn mở hộp lấy hai thứ trong đó và nhét vào bàn tay đang nắm hờ của cả hai.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cát vàng đọng cả trăm năm trên cửa mộ cứ thế rơi ào ào xuống. Cánh cửa kia như một bà già tập tễnh dịch bước và để lộ con đường đen nhánh bên trong.

“Ngài có chìa khóa à?”

Uất Trì Thanh quên cả nói lắp. Hắn không hiểu cái vị điện hạ này đang muốn làm gì nhưng nếu ngài ấy đã không nói thì chứng tỏ không thể nói thế nên hắn cũng không hỏi nhiều.

Lưu Trường Ương lại móc ra nửa ngọn nến từ trong tay áo như làm ảo thuật, “Ta còn có cái này,” hắn vứt cho Uất Trì Thanh, “Đi, chúng ta tìm thử xem rốt cuộc vị tướng quân này giấu thứ gì tốt trong mộ của bản thân.”

Uất Trì Thanh cầm lấy ngọn nến mà Cảnh Vương điện hạ đã sớm chuẩn bị và thở dài một hơi sau đó đi trước một bước vào trong huyệt mộ. Hắn dùng mồi lửa châm nến giúp chiếu sáng con đường sâu thẳm.

Dọc theo đường đi bọn họ không gặp phải cơ quan hay bẫy rập gì nhưng trên mặt đất rơi rụng nhiều mũi tên dài đã bị bẻ gãy.

“Có người từng…… từng tiến vào……” Uất Trì Thanh nhạy bén phát hiện điều cổ quái trong này và quay đầu lại nhìn Lưu Trường Ương thì thấy hắn vẫn bình thản. Hắn khoanh tay trong áo choàng giống như đã sớm đoán trước, “Điện hạ, có người đã tới trước chúng ta một…… một bước. Hắn tới trộm…… trộm mộ

sao?”

“Ta thấy không giống lắm.” Lưu Trường Ương hất cằm về phía trước, “Phía trước chính là mộ chính, chúng ta thử nhìn xem chỗ ấy có thiếu châu báu hay không là biết ngay?”

Uất Trì Thanh nghe vậy thì bước nhanh về phía trước và tiến vào mộ chính. Hắn vung ngọn nến lên khắp nơi và cảm thấy chói lóa tới độ không dám nhìn thẳng.

Chỗ nào cũng là châu báu, từng rương vàng bạc đặt đầy quanh các mặt tường, cái nào cũng bị mở nắp.

Trân châu mã não, vàng bạc chất đống, bình gốm, tượng gốm, ….. ánh sáng

chói lòa nhưng lại không thể chiếu sáng được căn hầm tối tăm. Nơi này là chỗ của người chết nhưng lại cuốn theo quá nhiều thứ tham lam không có ý nghĩa khiến người ta cảm thấy áp lực.

“Tất cả đều bị mở nhưng không…… không bị mất gì……” Uất Trì Thanh vò đầu. Lần này hắn không hỏi vì sao bởi vì biết rõ có hỏi cũng không có đáp án vì thế hắn im cho đỡ tốn nước bọt.

“Bởi vì thứ kẻ kia muốn không phải châu báu,” Lưu Trường Ương nhàn nhạt đáp mấy lời rồi cất bước về phía trước và tiến gần cỗ quan tài đen nhánh ở giữa mộ. Ánh mắt hắn nhìn cái nắp quan tài bị mở ra thì không nhúc nhích nữa, “Đây là một cái quan tài không, nhưng vì sao cái kẻ trộm mộ lại phải mở nó ra?

Chẳng lẽ thứ hắn lục khắp các rương châu báu không thấy lại ở trong này ư?”

Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Uất Trì Thanh và nhẹ giọng nói, “A Thanh, mau mang ngọn nến tới đây.”

Uất Trì Thanh đáp lời và vội vàng đi qua sau đó chiếu ngọn nến vào trong quan tài. Lúc nhìn thấy thứ nằm trong đáy quan tài hắn không nhịn được hả một tiếng, “Đây là tua ư?”

Lưu Trường Ương vớt cái tua màu vàng nhạt lên và đặt trong lòng bàn tay cẩn thận nhìn. Nó dính đầy bụi nên trông hơi bẩn nhưng chỉ cần giũ một chút là nó lại để lộ màu vàng tươi. Đây là màu tượng trưng cho hoàng tộc.

“Bé thế thì không thể là tua kiếm được, cũng không phải tua mũ. Có thứ gì bé thế này còn phải có tua nhỉ?” Ánh mắt hắn xoay tròn giống như có chứa nước, “Là bình thuốc.”

“Bình thuốc?” Uất Trì Thanh trợn tròn hai mắt, “Đúng rồi, điện hạ vừa…… vừa nói chủ nhân ngôi mộ có…… có thuốc khởi tử hồi sinh và đặt nó trong…… trong mộ của mình. Chẳng lẽ tua này…… là của bình…… bình thuốc kia ư?”

“A Thanh thật thông minh,” mặt Lưu Trường Ương không lộ vẻ khen ngợi mà vẫn lãnh đạm như cũ, “Chắc thế, đây là thứ nàng trăm phương nghìn kế muốn lấy được.”

Vừa nói tới đây chợt có một cơn gió thổi vào từ bên ngoài, bên trong mang theo cát vàng và dập tắt ngọn nến trong tay Uất Trì Thanh.

Hai người sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy cơn gió khác nối gót mang theo cát vàng đập lên áo sàn sạt.

Cả ngôi mộ cũng như lắc lư theo cơn gió này. Lưu Trường Ương nhíu mày ngồi xổm xuống gõ gõ sàn.

“Thông thông thông.” Hắn ngẩng đầu tìm kiếm đôi mắt Uất Trì Thanh trong bóng đêm nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy tên kia hô hét, “Điện hạ, mộ…… mộ này rỗng phía dưới. Sao thế nhỉ?”

Nói xong hắn tự cảm thấy hoang đường và lắc đầu, “Không thể nào, phía dưới là cát, là đất, không thể nào trống rỗng được. Dù có trống thì cả một ngôi mộ to như thế sao không bị chìm xuống?”

“A Thanh,” Lưu Trường Ương suy nghĩ gì đó và hỏi, “Nếu có người nâng nó thì sao?”

Uất Trì Thanh ngây ra, trong lòng nghĩ điện hạ điên rồi, làm gì có ai nâng được cả một ngôi mộ to thế này trong mấy trăm năm để nó không chìm xuống cát?

Nhưng còn chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình thì Lưu Trường Ương đã đón lấy ngọn nến trong tay hắn và thắp sáng. Tiếp theo hắn móc con dao nhỏ phòng thân và dùng sức cạy gạch lát sàn.

“Điện hạ…… đang….. đang làm gì thế?” Uất Trì Thanh trợn mắt há hốc mồm.

Lưu Trường Ương chẳng ngẩng đầu đã nói, “Tìm người. Đừng ngây ra nữa, mau giúp ta một tay xem có thể cạy được phiến đá này lên không.”

Uất Trì Thanh không hỏi nhiều mà lập tức lấy dao của mình và cùng Lưu Trường Ương cạy viên đá kia. Thân thể hắn cường tráng nên chẳng bao lâu sau sàn nhà đã bị hắn cạy ra một cái lỗ.

Phía dưới quả nhiên không có cát mà đen tuyền. Nhưng Lúc Uất Trì Thanh nằm sấp xuống và nhẹ chiếu ngọn nến qua đó thì cơ lưng chợt cứng lại, miệng càng thêm lắp bắp.

“Điện hạ…… dưới này thật sự…… thật sự…… thật sự có…… có người……”