Bên Cạnh Thiên Đường

Chương 5




Rất nhiều người trong đời chỉ có 0,1% thời  gian là thật sự yêu một người nào đó 100%.

Tất cả mọi người đều không thể chỉ yêu một người nào đó trong 100% thời gian của đời mình.

Chỉ cần 0,1% đó thôi.

Ngày âm u.

Đêm lạnh lẽo.

Tôi chui vào quán.

Bì Tử đang ngồi trên quầy bar sột soạt đọc “Cuộc tìm kiếm con cừu”[17] của Haruki Murakami, xem được một lát thì quăng sách đi, làu bàu chê vô vị, rồi lại nốc vodka ừng ực, nghĩ ngợi gì đó một lúc rồi hỏi tôi một câu không đầu không đuôi:

- Tại sao c. dê thì từng viên từng viên một, còn c. người thì từng chuỗi từng chuỗi một vậy?

- Chắc là do kết cấu cơ quan tiêu hóa khác nhau.

- Không đúng. Dê chỉ ăn cỏ, người cái gì cũng ăn, thế nên c. mới khác nhau chứ.

Chủ đề câu chuyện của hai thằng ngày nào cũng vô vị như n.

- Có gì mới không?

Bì Tử chán nản thở dài, nghoẹo đầu hỏi tôi:

Tôi nhấp một ngụm rượu, chép miệng nói:

- Vũ trụ giống như trứng vịt, đời người giống như trứng gà.

- Trứng nào thì chẳng là trứng.

Bì Tử nghe xong thì gắt lên như thế.

[17] A Wild Sheep Chase.

Hai thằng lại bò ra quầy bar, im lặng không nói gì, vùi đầu uống rượu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xem “Two Smok­ing Barrels” trên màn hình, tình tiết trong phim làm tôi nhớ đến quá khứ của Bì Tử.

Bì Tử vốn là một thanh niên đầy nhiệt huyết và rất có chí tiến thủ.

Tốt nghiệp đại học xong, cậu ta rất muốn cầu tiến vươn lên, ra sức làm việc, chỉ mong sớm ngày thành đạt. Đầu tiên thì chơi chứng khoán, về sau lại làm bảo hiểm, làm bán hàng theo mạng. Cứ nghề nào thịnh hành là cậu ta làm nghề đó, thời  gian tiêu tốn hết vào công việc, rất ít khi đến quán rượu, chuyện dụ dỗ con gái lại càng không cần phải nói.

Tôi có ấn tượng sâu sắc về nghề nghiệp của cậu ta như vậy bởi vì cho dù là đổi làm nghề gì, người bạn thân nhất như tôi đây cũng có vinh hạnh được làm khách hàng đầu tiên. Tôi khó khăn lắm mới kiếm được khoản tiền đầu tiên, chưa kịp tiêu đã bị Bì Tử kéo đi mua chứng khoán, cuối cùng thì cả tiền vốn cũng chẳng còn. Cậu ta làm bảo hiểm, tôi lập tức mua ngay một phần. Cậu ta chuyển qua làm bán hàng theo mạng, đồ đạc liền chất đống trong nhà tôi, cái gì mà thực phẩm chức năng, đồ tập thể chất, máy học tiếng anh, chất đầy lên như cái chợ bán buôn, thậm chí còn kéo cả tôi đi nghe mấy cái buổi nói chuyện vớ vẩn của các tay bán hàng khác, trong những buổi ấy, lần nào Bì Tử cũng nhiệt huyết phừng phừng, khua tay múa chân với diễn giả, hô cao khẩu hiệu, còn tôi thì chỉ rúc vào góc đánh một giấc rồi về.

Cuối cùng cậu ta đến một công ty lớn làm đại lý bán máy di động, sau những bài học do nông nổi trước đó, cậu ta đã định tâm nghĩ lại, đóng cửa trong nhà đọc sách học tập, nên đã trưởng thành hơn rất nhiều. Về sau Bì Tử được phái đi khai thác thị trường ở khu vực mới, làm rất xuất sắc nên đã được thăng làm chủ quản khu vực, bắt đầu có chút tích lũy, con đường sự nghiệp đang rộng mở trước mắt. Hồi đó mỗi lần đến quán, Bì Tử đều đóng bộ quần âu áo vét, đeo cravat, tay cầm cặp táp, ăn nói lịch sự, cười đùa vui vẻ, đúng 10h là về nhà đi ngủ để mai còn đi làm. Thời  gian đó tôi cũng cảm thấy vui thay cho cậu ta. Nhưng chuyện tốt không được lâu, cấp trên của Bì Tử nhận tiền hối lộ của người khác, nên đã phát triển một khách hàng mới, vì vậy mà làm mất một khách hàng trung thành mà Bì Tử phải vất vả lắm mới kiếm về được. Cậu ta rất tức giận, đã cãi nhau một trận lớn với thằng cha kia, trong lúc phẫn nộ, lại lời ra tiếng vào, cuối cùng hai người đã động đến tay chân. Bì Tử cầm một tách trà lên ném, thằng cha kia sợ quá liền đuổi việc Bì Tử ngay tại chỗ.

Tối hôm đó Bì Tử rất buồn.

Tôi lái xe tìm nửa ngày trời mới tìm thấy cậu ta trên sân thượng ngôi nhà xây dở bỏ hoang.

Cậu ta đã uống say khướt, đang vừa khóc vừa hát rống lên bài “Chân tâm anh hùng”, tay giật từng trang từng trang những quyển sách mà cậu ta từng coi là thánh kinh: “Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới”, “Ai trộm phomat của tôi” cho vào đống lửa. Cuối cùng, cả tấm giấy chứng nhận á quân bán hàng toàn quốc cậu ta cũng đố nốt, tôi vội vàng giật lấy, nhưng cũng chỉ còn lại một nửa cháy xém. Tôi ngồi với cậu ta trong gió lạnh đến tận nửa đêm. Hai thằng không nói với nhau tiếng nào.

“Cậu có biết làm sao con người phát hiện ra lửa không?”

Bì Tử đột nhiên mở miệng như vừa được nạp điện, hỏi tôi một câu rất không liên quan.

- Sét đánh trúng làm cây bốc cháy.

Tôi nghĩ ngợi giây lát rồi thành thật trả lời.

- Thế cậu có biết làm sao con người phát hiện ra tác dụng của lửa không?

- Không biết.

- Có một lần, một con gà chạy vào đống lửa bị thiín, một người ngửi thấy mùi thơm, liền nhặt lên ăn. Từ đó con người mới dùng lửa để nấu thức ăn.

- Gà tại sao lại chạy vào đống lửa?

- Có lẽ tại nó là gà lửa.

Nói xong hai thằng liền phá lên cười.

Cười xong lại ôm chặt lấy nhau, cùng bật khóc.

Mấy ngày liền sau đó không thấy Bì Tử đâu.

Lúc gặp lại cậu ta, chính là hình dạng của ngày hôm nay: chán đời chán việc, một bụng bất bình, ngày nào cũng gục mặt xuống quầy bar uống rượu, không có việc làm, chỉ biết dụ dỗ con gái rồi đi khắp nơi mượn tiền, miệng lúc nào cũng cười đùa cợt nhả. Có thể nói là một Bì Tử phiên bản mới. Tôi buồn thay cho cậu ta, nhưng cũng không biết làm gì để giúp bạn.

Sau rồi thì cũng quen dần.

Dù sao thì so với Bì Tử lúc nào cũng đóng bộ trước đây, Bì Tử bây giờ có khi còn đáng yêu hơn.

Hồi ức là chuyện làm người ta mệt mỏi nhất.

Tôi thở dài, liếc sang Bì Tử đang nốc ừng ực, vỗ mạnh lên vai cậu ta.

Bì Tử quay đầu lại, tôi bồi hồi cảm khái cười cười với cậu ta một tiếng. Hình như cậu ta cũng chẳng hiều gì, lầm bầm cằn nhằn tôi vài câu, nói mấy tiếng: “Tớ F...” rồi lại tiếp tục uống rượu. Tôi đành nhún vai một cái đánh trống lảng.

“Tớ F...” là câu cửa miệng của hai thằng bọn tôi.

Một lát sau thì Hoa Hồng đeo ghi ta bước vào.

Hoa Hồng là một thằng đàn ông chính hiệu, là một ca sĩ lang thang mà tôi nhặt được trên phố. Còn nguyên nhân của cái tên quái quái đó thì là vì anh ta thích đến điên cuồng ban nhạc

Một hôm tôi đang đi qua Thiên Kiều, thì gặp một người đang ôm đàn ghi ta ngồi dưới đất, hát bài “Tình nhân của ca sĩ lang thang”, gương mặt không chút biểu cảm. Anh chàng này để tóc khá dài, gió trên Thiên Kiều thổi rất mạnh, làm mái tóc anh ta cứ tung bay lên như từng đợt sóng nối tiếp. Hát mệt, anh ta liền buông đàn, đốt một điếu thuốc, ngồi thừ người ra nhìn dòng xe cộ nườm nượp bên dưới. Tôi bước lại cầm đàn gảy lên mấy cái. Anh ta liền quay lại nhìn, tỏ ý khinh thường:

- Biết chơi không?

Tôi hơi do dự một chút, rồi chơi một bản phong cách tương tự, tên là “Người anh em ngủ giường trên của tôi”. Anh ta cười cười với tôi. Tôi cũng mỉm cười đáp lại. Thế là quen nhau. Anh chàng đó chính là Hoa Hồng.

Tôi mời Hoa Hồng đến quán chơi đàn, nhưng sau vài lần, anh ta đã từ chối. Nguyên nhân là vì quán bar theo phong cách JazzBlue, không phù hợp với thứ nhạc Metal mà Hoa Hồng yêu thích. Nhưng anh ta rất thích không khí ở đây, ngày nào sau khi hát xong ở Thiên Kiều cũng tới đây nói chuyện với tôi một lúc, thích thì cùng ra mái hiên chơi mấy bài. Chỗ chơi đàn có kê một quầy bar nhỏ, tôi và Hoa Hồng thường ngồi trên ghế cao, chơi hết bài này đến bài kia, vừa đàn vừa hát cho đến khi nào tay và miệng mỏi nhừ mới thôi.

Hoa Hồng ngồi bên cạnh tôi hút thuốc.

- Lên chơi không?

Anh ta hỏi.

- Chơi thì chơi.

Tôi đáp.

Đây là hai trong số ít câu mà tôi và anh ta hay nói với nhau, ý là rủ nhau lên chơi ghi ta.

Mới đầu chơi một khúc “Yellow” của Coldplay. Tôi đệm nhạc, Hoa Hồng đàn chủ âm, anh ta gào lên, hát rất tập trung, âm thanh khàn khàn như muốn dãi bài tâm sự, làm khách qua đường đều ngước mắt nhìn về chỗ chúng tôi. Hết bài, hai chúng tôi lại chơi tiếp bài “About A Girl” của Ni var na. Hát xong, cả hai ôm đàn ngồi đốt hết điếu này đến điều khác, trầm ngâm không nói. Ánh đèn nhàn nhạt hắt lên làm hai gương mặt trăng bệch như diễn viên kinh kịch vẽ mặt. Tôi lại thở dài, đàn một điệu Blue, vừa vừa hút thuốc.

Một người đàn ông lảo đảo vịn tường đi ra, chuệch choạc đi ra đầu kia của mái hiên cúi xuống nôn thốc nôn tháo, mắng chửi vợ con làm anh ta mệt mỏi. Một cô gái xinh đẹp từ trong quán đi ra, đỡ anh ta loạng choạng đi vào trong. Một lúc sau lại có một cô gái bước ra, hét vào điện thoại, hình như đang khuyên đối phương mau bỏ đứa bé đi, dù sao thì cha đứa trẻ cũng không để ý, cuối cùng thì hét lên: “Dù sao cô cũng có biết cha nó là ai đâu?” Nói xong liền dập máy, đi vào trong.

Đời thật chán.

Hai người chúng tôi lại ôm đàn, hát mấy bài thể hiện cuộc đời tẻ ngắt như “Ngủ ngon Bắc Kinh”... Hát xong thì quăng đàn sang một bên, cố nhịn cái đau nơi cổ họng, ngồi đờ đẫn trên ghế cao. Đủ hạng người đi qua đi lại trước mắt, giống như trò chơi kịch bóng hồi nhỏ.

Bì Tử ra ngoài kéo tôi vào, ấn xuống ngồi cạnh hai cô gái.

Cậu ta đã nghĩ cách dụ họ uống hết một chai Baileys, mặt các cô đỏ hồng, mơ mơ màng màng. Bì Tử nháy mắt ra hiệu cho tôi, rủ tôi cùng phối hợp, dụ hai cô gái này về. Tôi không muốn lắm. Gần đây quá nhiều chuyện lung tung chẳng ra đâu vào đâu, khiến tôi không thể nào hứng thú với thứ gì được.

Chúng tôi chơi trò đánh bài nói dối, ai thua phải uống rượu. Về sau thì ai thua phải kêu tiếng lợn. Hình như vẫn chưa thấy đã, cuối cùng ai thua thì phải khỏa thân ra tiệm tạp hóa mua đồ. Bì Tử đang lén đổi bài thì bị một cô phát hiện, đành phải cắn răng chịu phạt. Bốn người ra khỏi quán, đi đến trước một cửa tiệm tạp hóa bán thâu đêm. Bì Tử lột hết quần áo, chỉ mặc độc chiếc quần đùi, run run rẩy rẩy bước vào, một lúc sau thì vung vẩy một hộp bao cao su, khệnh khạng bước ra. Hai cô cái cười nghiêng ngả, còn tôi lại chợt cảm thấy chua chua.

Chúng tôi lại về nhà Bì Tử tiếp tục đánh bài, ai thua phải cởi quần áo. Bì Tử liên tục đổi bài, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho tôi, ép tôi phải phối hợp. Chẳng mấy chốc thì hai cô gái đều say khướt, nằm bò ra thảm. Bì Tử thích thú ôm lấy một cô bế vào phòng ngủ, để lại mình tôi với cái bàn trống rỗng, và một cô gái lạ nằm vật vã trên thảm.

Cô gái uống quá nhiều, nên hình như khó chịu, cứ lật qua lại thở gấp. Tôi cảm thấy bất nhẫn, bèn bò dậy kiếm khăn mặt chườm đá lau trán, lau cổ cho cô, toàn thân cô gái ướt đẫm mồ hôi. Tôi thở dài, đặt cô nằm ngay ngắn lại rồi lấy cái đĩa “Những ngày tháng trên mây” của Michelangelo Antonioni[18] cho vào máy, vừa uống rượu vừa kiên nhẫn xem, nghĩ về những ngày tháng hỗn loạn như đang trong mây mù gần đây một cách thật nghiêm túc.

Xem được nửa phim thì cô gái tỉnh dậy.

Cô bò dậy, ôm lấy tôi cùng xem chung. Xem được một lúc, cô đột nhiên ghé miệng sát tai tôi thì thầm:

- Có muốn không?

Tôi ngẩn người, nghĩ đến Bất Bất, trong lòng có chút mâu thuẫn, bèn lắc lắc đầu. Nhưng ham muốn như những cơn sóng dồn dập dồn dập, làm tôi do dự, cuối cùng lại gật gật đầu.

[18] Nhà đạo diễn nổi tiếng người Ý.

...

Xong chuyện, cô gái dậy đi tắm. Tôi vẫn nằm yên tại chỗ, nhìn lên trần nhà, hoang mang không biết làm sao.

Có Bất Bất bên cạnh thật tốt biết bao, có em tôi sẽ không cần phải sống vất vưởng thế này, không phải hoang mang đứng giữa tinh thần và thể xác. Đột nhiên tôi cảm thấy bắt đầu chán ghét những ngày tháng lang thang vất vưởng không biết làm gì như thế này, bắt đầu thèm muốn một vòng tay ấm áp quen thuộc.

Bất Bất bỏ rơi tôi, vòng tay ấm áp biến thành những thân thể trần truồng của các cô gái lạ.

Những thân thể lạ, có hơi ấm, nhưng không ấm áp.

Cô gái tắm xong, lấy trong tủ lạnh ra một chai vang đỏ, rót hai ly. Hai người cầm ly rượu cao cổ, ngồi xếp bằng trên thảm, lặng lẽ xem ti vi. Trong nhà tối om, chỉ có ánh sáng xanh nhạt hắt ra từ màn hình, hắt lên mặt, lên người chúng tôi, trông như hai xác chết hóa thạch loài khỉ từ thời thượng cổ mới bị đào lên.

- Nói gì đó được không?

Cô gái phá vỡ bầu không khí im lặng.

- Ừ.

Tôi mệt mỏi trả lời.

- Thích em không?

- Cũng thích.

- Thích ở điểm nào?

- Đùi.

- Nói thử xem nào.

- Vừa thon vừa dài.

- Thế thôi à.

- Thế thôi.

- Con người anh có một ưu điểm.

- Nói thử xem nào.

- Không nói nhiều.

- Đây cũng là ưu điểm à.

- Tất nhiên, em ghét nhất là đàn ông nói nhiều.

Điện thoại của cô gái đột nhiên rung lên.

Cô liếc nhìn số trên màn hình, đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho tôi im lặng, rồi ấn nút nghe, nhẹ giọng giải thích một lúc lâu, cố rặn ra một nụ cười, hôn mấy cái vào điện thoại, sau đó dập máy quăng sang một bên.

- Chồng em, gọi kiểm tra!

Cô gái nhìn tôi cười áy náy, nghĩ ngợi gì đó rồi ủ rũ nói:

- Hắn ta nhiều tuổi hơn anh, từ lâu đã không còn cảm giác rồi, nhưng em không muốn li hôn, phải dựa vào túi tiền của hắn để sống chứ.

Tôi mỉm cười, tỏ ý đã hiểu.

Hai người lại chìm vào im lặng, bầu không khí trở nên gượng gạo.

Một lát sau thì chúng tôi chia tay, ai về nhà nấy.

Con phố vắng lúc nửa đêm.

Lái xe mà đầu óc vẫn lùng bùng.

Chuyện đêm nay khiến tôi cảm thấy mệt mỏi.

Bất chợt nhớ đến một câu nói của Russel[19]:

“Tự nhiên không tạo ra một loại người có thể hoàn toàn cô độc một mình, bởi vì con người không thể thỏa mãn yêu cầu sinh lý của tự nhiên, trừ phi là có sự giúp đỡ của người khác.”

Cái gọi là “sự giúp đỡ của người khác” đó chính là chỉ quan hệ luyến ái giữa người khác giới, đồng giới, và cả các mối quan hệ biến thái khác. Tôi đột nhiên hi vọng mình biến thành một người siêu cấp, chiến thắng tự nhiên, không cần cái gọi là “sự giúp đỡ của người khác” kia, có thể khống chế tất cả trong tay mình, tự mình tạo ra hạnh phúc và niềm vui ình, chứ không phải chờ đợi cái “sự giúp đỡ của người khác” đó quyết định.

[19] Nhà triết học người anh Bertran Russel.

Lần đầu tiên chợt có cảm giác chán ghét sự ham muốn luôn khống chế mình.

Con người, sinh ra đã tự do.

Đã căm ghét những gì khống chế mình.

Tôi lái xe đến gần đường ray.

Xuống xe. Đi dọc theo hai hàng đường ray trống huếch.

Quá nửa đêm, mặt trăng rất to, rải những tia sáng nhàn nhạt xuống đường ray. Bốn bề lặng im như thóc, thi thoảng mới nghe một hai tiếng chó sủa thưa thớt. Gió thổi qua tán cây phát ra những tiếng xào xạc. Hai thanh ray phản xạ ánh trăng lành lạnh, kéo thẳng một đường dài, rồi biến mất trong màn đêm tĩnhch.

Tôi cởi giầy, đi chân không trên đường ray, thanh ray sắt mát lạnh và lòng bàn chân thô ráp chạm nhau, cảm giác rất thoải mái. Tôi cứ đi về phía trước, cho đến khi mệt lử mới ngồi xuống một tảng đá gần đường ray, nghỉ ngơi hút thuốc.

Hồi nhỏ tôi thường hay cùng một đám bạn học chạy dọc theo đường ray, thậm chí có lần còn chạy đến một thành phố khác, sau đó lại quay ngược lại theo đường ray mà về. Tôi thích đi bộ không mục đích trên đường ray, thích ngắm nhìn nó trải dài ra xa tít tắp và cảm giác cô quạnh không nương tựa đó. Đường ray đối với tôi như một người bạn, một người bạn không nói gì, dưng lại biết bày tỏ mọi thứ trong im lặng. Cho đến một lần có một bạn học của tôi bị xe lửa cán chết, tôi mới bị buộc phải dừng sở thích đặc biệt này lại. Còn nhớ nơi bạn tôi bị đụng chết có một tảng đá lớn, giống như tảng đá dưới mông tôi đây.

Ngẩng đầu lên ngắm trăng một lúc, móc chiếc acmonica luôn mang theo người ra thổi một đoạn “Ánh Trăng”, thừ người ra một lúc, rồi lái xe về nhà. Xe đi đến chỗ giao nhau giữa đường bộ và đường sắt thì gặp đèn đỏ. Mấy người công nhân chầm chậm kéo chiếc barie chắn đường sơn hai màu đen trắng ra. Xe và người di đường đều tạm thời dừng lại. Tôi nghe một điệu Blue của Robert Johnson, hai cánh tay đặt hẳn lên vô lăng, nhìn đầu máy xe lửa đang từ từ đến gần.

Cạnh xe tôi là một chiếc moto.

Một cậu trai đèo một cô bé. Đầu tóc cậu ta dựng ngược, ăn mặc kiểu hip hop. Chiếc loa gắn trên xe đang phát ra một bài hát rất thịnh hành của Eminem. Cô bé rất gầy gò, chui mình bên trong chiếc áo thể thao rộng hơn phải đến hai số, trông giống như một con sơn dương nhỏ đói đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương trong gió lạnh. Tay phải cô bé kẹp một điếu thuốc, chốc chốc lại rít một hơi, không phả ra mà để khói thuốc tự tràn ra khóe miệng, tựa như bên trong đang có hỏa hoạn vậy.

Cô bé ôm chặt lấy cậu trai, mặt dán chặt vào lưng, ánh mắt đảo tròn như băng trôi ở Bắc Cực, gặp ánh mắt tôi, cô bé dừng lại một lúc lâu, phảng phất như đang nghiên cứu tôi, gương mặt không chút biểu cảm. Tôi chống cằm lên cánh tay, cũng đưa mắt nhìn lại cô, không biểu cảm.

Ánh mắt hoang mang của hai người tựa như hai đầu của một con ngõ dài trong đêm tối: xa xăm, trống rỗng, không nơi nương tựa

Tôi đang mơ màng giữa cuộc cờ, không biết đặt quân vào đâu.

Cô bé lại đang ngỡ ngàng chưa biết khai cuộc thế nào.

Xe lửa xầm xập chạy qua.

Đèn xanh bật sáng. Những chiếc xe từ từ khởi động, ùn ùn đi qua đường ray.

Cậu trai nổ máy xe, “vù” một tiếng, lao vút đi.

Ánh mắt cô bé vẫn nhìn đăm đăm vào mặt tôi, cho đến khi biến mất hẳn trong màn đêm đen tối.

Lái xe về nhà. Đi qua chân cầu thang.

Mặt trăng lẩn sau một áng mây dày, bốn bề tối om như mực.

Cô bé nhà bên đang ngồi trên bậc thang hút thuốc, tay cầm một chai bia, bên kia là một cuốn sách phổ thông, hình như tên là “Con trai là cây, đàn ông là rừng” thì phải.

Chẳng ra làm sao.

- Con gái còn nhỏ không nên uống cái này.

Tôi giật chai bia trong tay cô bé, tu mấy ngụm.

- Uống bia tốt chứ, có thể giải buồn.

Cô bé định giật lại, nhưng không thành công, đành buông thõng tay xuống.

- Em còn nhỏ thế này, nên vui vẻ một chút, đừng chán nản như vậy.

- Có gì đáng để em vui đâu? Bọn con trai chẳng ra sao, học hành chẳng ra sao, bố mẹ cũng chẳng ra sao cả, đời thật vô vị. Nói chuyện với anh may ra còn đỡ hơn chút.

Cô bé nhìn tôi cười cười, nháy mắt lão luyện, nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- Sách nói chẳng sai chút nào, con trai là cây, đàn ông là rừng! Chơi với bọn con trai đúng là chẳng hứng thú gì hết. Hôm nay có một chị còn nói, chị ấy thích mùi của đàn ông, với lại đàn ông kinh nghiệm cũng phong phú nữa.

Tôi nghe mà rởn hết gai ốc, vừa hút thuốc vừa chạy vội lên nhà.

Vừa đi vừa tưởng tượng ra cảnh mình đá bay tác giả của cuốn sách đó từ tầng hai xuống đất.

Mở cửa vào nhà, trống huếch trống hoác.

Chỉ có “Những Bông Hoa Ấy” vẫn “nở rộ” trong phòng.

Tôi nghi ngờ đảo một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy Lông Mi trên sân thượng tối om.

Em đang đứng như một pho tượng trước kính thiên văn, tập trung tinh thần nhìn thứ gì đó, có vẻ rất kích động. Một lát sau thì em cúi đầu xuống, liếc thấy tôi, liền nhoẻn miệng cười. Một nụ cười hiếm thấy.

- Sao hả? Sao chổi sắp đụng trái đất chưa?

Tôi trêu chọc.

Lông Mi không hề tức giận, ngược lại còn cười tươi hơi, tựa như là một người hoàn toàn khác vậy.

Đột nhiên nhận ra lúc em cười trông rất xinh.

Sao trước đây tôi không nhận ra nhỉ?

Em kéo tôi đến trước kính thiên văn, ra hiệu cho tôi nhìn thử. Tôi nhìn em rồi lại nhìn cái kính, nửa tin nửa ngờ ghé mắt vào lỗ nhỏ. Tôi chỉnh lại tiêu cự cho thích hợp, nheo nheo mắt tập trung thị lực, rồi cẩn thận quan sát.

Kỳ tích xuất hiện rồi!

Trên bầu trời rộng mênh mông, một ngôi sao chổi với cái đuôi dài sáng rực lướt qua! Sao chổi đi qua chỗ nào, bầu trời chỗ đó liền trở nên rực rỡ chói mắt. Tựa như đấng sáng tạo khai thiên lập địa, tay cầm ngọn đèn bay qua màn đêm, chia cắt trời và đất khỏi đống hỗn mang. Tôi có cảm giác như đang được xem “Chia tách biển và đất liền” trong “Sáng thế ký” của Michelangelo vậy.

Tôi vô cùng hưng phấn.

Kinh ngạc trước cảnh tượng hùng vĩ của tự nhiên, tôi không ngừng trầm trồ suýt soa. Chợt nhớ đến Lông Mi, bèn kéo em lại. Hai người chụm đầu vào trước ống kính, tôi xem một lúc rồi em xem một lúc, rồi cả hai cùng không xem, nhìn nhau cười xúc động. Tâm trạng băng lạnh sau cơn trác táng trong chốc lát đã ấm dần lên, tựa như một chút chim non vừa mới đục vỏ trứng chui ra nhìn đời vậy.

Tôi ôm chặt Lông Mi, hôn lên gương mặt nhỏ lạnh toát của em.

Em chớp chớp hàng lông mi vừa dài vừa đẹp, đưa tay vuốt nhẹ nơi vừa bị tôi hôn lên, bị nụ hôn bất ngờ ngẩn người hoang mang không biết phải làm sao. Tôi chăm chú nhìn nét mặt em, nhất thời cũng không biết tiếp theo nên làm gì, cũng hơi luống cuống, đành vội vã nói một câu “chúc ngủ ngon” rồi về phòng, vùi đầu ngủ. Nhưng nằm mãi cũng không ngủ được, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, nghĩ mãi về cô gái kỳ lạ mà trước giờ mình chưa hề quan tâm đến này. Đột nhiên cảm thấy có gì đó muốn nói với em, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, đành cười khổ một tiếng, ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau tôi đã ra khỏi giường, cẩn thận đánh răng rửa mặt cạo râu, thậm chí còn dùng cả kem cạo râu nữa.

Gõ cửa phòng Lông Mi, định nói chuyện với em về cảm xúc mãnh liệt khi nhìn thấy sao chổi đêm qua. Không có động tĩnh gì, có lẽ em vẫn đang ngủ? Thôi để em ngủ thêm một lúc nữa vậy. Tôi vào nhà bếp, lấy hạt café đã rang sẵn ra đun một ấm café thơm phức, tính vừa uống café vừa nói chuyện. Ra gõ cửa lần nữa, vẫn không thấy động tĩnh gì? Tôi sốt ruột bèn đẩy cửa bước vào, phóng trống không. Trên bàn chặn một mảnh giấy nhỏ, bên trên viết mấy hàng chữ xiêu vẹo:

“Ra ngoài kiếm tiền, hết tiền ăn rồi, cũng phải trả tiền cho anh nữa. Về vụ sao chổi hôm qua, trên mạng có bình luận đấy

Phía dưới là một dãy dài các địa chỉ trang web bằng tiếng Anh.

Tôi bật máy tính lên xem một lượt, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác chua chua.

Ngồi ngẩn người ra trên sân thượng, lặng lẽ uống hết sạch cả ấm café.

Lúc ra khỏi nhà, tôi liếc liếc nhìn cuốn nhật ký của Lông Mi theo thói quen, lần này em viết tương đối nhiều.

“Rất nhiều người trong đời chỉ có 0,1% thời  gian là thật sự yêu một người nào đó 100%.

Tất cả mọi người đều không thể chỉ yêu một người nào đó trong 100% thời  gian của đời mình.

Chỉ cần 0,1% đó thôi.”

Xem xong, một cảm giác lạ chợt dâng lên trong lòng.