Bên Cạnh Mà Xa Nhất

Chương 69: (H)





Chương 69


"Hiểu Đình...đừng mà...phải...họp rồi..."


Tư Dao thở dốc dùng hết sức lực của cả người rất không dễ dàng tổ chức được mấy chữ, nhưng cô gái không những không có dừng lại, trái lại càng thêm biến chất vươn tay ra bắt đầu cởi nút áo của cô ấy...nụ hôn ấm áp rơi ở giữa cổ của đối phương tựa hồ muốn tuyên cáo tất cả quyền của mình, cô gái sẽ ở địa phương dễ thấy kia để lại một loạt ấn kí, đó là chứng minh Phương Tư Dao thuộc về cô ấy


"Ưm...Ưm...Hiểu Đình, em..."


Phương Tư Dao nổ lực muốn ngăn cản tất cả phát sinh bây giờ, cô cho rằng Hiểu Đình chỉ là phát cáu, không ngờ được lần này em ấy là nghiêm túc...nhưng phản ứng thành thật của thân thể và khoái cảm tê dại không ngừng ăn mòn lý trí của cô, muốn đẩy ra lại muốn cảm giác lôi kéo lẫn nhau


"Phương Tư Dao, chị yêu em không?"


Giang Hiểu Đình cuối cùng mở miệng rồi, động tác trên tay cũng dừng lại. Lúc này Phương Tư Dao mới thấy rõ hốc mắt hơi hồng của cô gái và hai mắt tràn đầy nước mắt


"Chị yêu em"


Trong mắt Tư Dao kiên định cùng ngữ khí khẳng định không dễ nghi ngờ kéo trở lại một chút lý trí của Hiểu Đình


"Vậy tại sao chị phải cự tuyệt em..tại sao vậy..."


Giang Hiểu Đình cuối cùng hiểu rõ tại sao hôm đó Phương Tư Dao mất khống chế muốn cô ấy, lúc này trong lòng bất an và đau khổ chiếm cứ thế giới của cô gái, nhưng chỉ có Phương Tư Dao, chỉ có chị có thể cứu vớt cô gái


Mất mác và khổ sở trong mắt cô gái lúc này Phương Tư Dao đều hiểu, nhưng mà cô lại không biết nên thế nào an ủi tâm trạng của em ấy. Nhưng chỉ cần gặp phải Hiểu Đình, động tác thân thể của Phương Tư Dao luôn là nhanh hơn não một bước, kéo cô gái vào trong lòng, nhấc đầu ngậm lấy môi mềm mại của em ấy nhẹ nhành liếm mút.


Đầu lưỡi miêu tả viền môi của em ấy...sau đó cẩn thận tỉ mỉ xông vào trong miệng đối phương câu lấy cái lưỡi mềm mại của em ấy không ngừng rút lấy ngọt ngào ẩn sâu ở chỗ sâu của cô gái một lần lại một lần mãi đến tận Hiểu Đình hít không được không khí nhẹ nhàng đẩy lấy vai em ấy, Tư Dao mới lưu luyến không rời buông em ấy ra... Giờ khắc này hai người ôm nhau thở dốc, hô hấp và nhiệt độ cực nóng chiêu cáo dục vọng của hai người lúc này không cách nào che giấu...


"Cốc cốc, tổng tài tôi là đưa đến báo cáo người muốn xin người mở cửa,


Nhân viên bên ngoài gõ cửa, để hai người họ ở trong thế giới hai người trong nháy mắt hồi phục tinh thần. Nghe thấy tiếng vang Phương Tư Dao bắt đầu cài lại nút áo của mình bị cởi ra, nhưng Giang Hiểu Đình lại là ngồi ở trên đùi cô nhìn chăm chăm cô, không có một chút xíu ý mở cửa


"Ưm...Hiểu Đình...bên ngoài...có người..."


"Mặc kệ hắn"


"Ưm...không...thể...ưm a..."


Mặc kệ lời của Phương Tư Dao, Giang Hiểu Đình cúi người hai môi bắt đầu di chuyển trên nơi nhạy cảm của cô, mép tai, cổ, xương quai xanh từ từ trượt xuống...động tác trên tay cũng bắt đầu lớn thêm, cởi đi tây trang bên ngoài của Tư Dao sau đó cởi đi cúc áo ngổn ngang kia. Có lẽ bởi vì con người này là Giang Hiểu Đình, phản ứng cơ thể của Tư Dao đặc biệt cường liệt, ngón tay cô gái xẹt qua địa phương đều dẫn đến khoái cảm mãnh liệt ...


"Ân...hừ a..ân ân. ."


"Tư Dao, đừng nhẫn nhịn, em muốn nghe thanh âm của chị"


"A...ân...có người..."


Dùng sức cắn lấy môi của mình tính toán nhẫn nhịn những tiếng rên rỉ, nhưng thanh âm mê người của Giang Hiểu Đình và sự va chạm mang theo dòng điện đều để cô không khống chế được hừ ra tiếng. Mà người bên ngoài không ngừng gõ cửa, trong đầu của cô lúc này lại bị Hiểu Đình cởi đi tất cả mọi thứ, trần như nhộng bị em ấy đặt ở trên ghế sofa


"Tư Dao rất đẹp...chỗ này cũng vậy..."


Đầu lưỡi của cô gái không ngừng hướng xuống thuận theo xương quai xanh ở bên trên lưu lại một chuỗi vết hồng, cho đến đỉnh ngực mê người kia... Hiểu Đình mỗi cái động tác đều cũng làm cho Tư Dao run rẩy lợi hại. Chỉ là lý trí nói với cô không thể, nhưng tình cảm lại nói với cô cô cần em ấy, lúc này lý trí của cô sớm đã mất khống chế, cô chỉ biết cô yêu em ấy, cô muốn em ấy...


"Aha...ân..."


Cái lưỡi nóng ướt giờ khắc này đang cùng khiêu vũ với nơi phấn nộn nhạy cảm, cảm giác được cơ thể mình kịch liệt run rẫy Tư Dao chỉ có thễ ngượng ngùng ôm chặt Hiểu Đình, sợ móng tay sẽ làm tổn thương em ấy vẫn chăm chú siết chặt quả đấm nhưng ẩn nhẫn rên rỉ lại cũng không nhịn được mà thốt ra nữa


"Em muốn chị"


Khẩu khí kiên định không cho cự tuyệt...Giang Hiểu Đình kỳ dị tựa như muốn dưới thân của cô


"Ân a...ân...đừng ở đây...."


Tư Dao muốn dừng lại tất cả sự điên cuồng này, chỉ là Hiểu Đình lại làm sao đồng ý, người bên ngoài lại không ngừng gõ cửa để tất cả điều này trở nên có chút kích thích. .


"Tư Dao khẩn trương sao?"


"Hiểu Đình...chị...ân...đừng..."


Nắm lấy bàn tay kia không ngừng hướng xuống, cái chân lại ngừng không được ở giữa hai chân mình cọ cọ...


"Tư Dao cũng muốn em rồi chứ..."


Tiếng vang giống như ác ma đánh tan một tia lý trí cuối cùng của Phương Tư Dao, buông ra bàn tay của Hiểu Đình mặc cho em ấy tiến vào mình. Mang theo một chút kích động tiến vào, lại cảm thấy được cơ thể Tư Dao siết chặt, Hiểu Đình thả nhẹ lực đạo ngón tay chậm rãi đi vào trong thân thể cô...hôn lên môi của chị ấy, cảm nhận được hô hấp gấp ráp của chị ấy...tâm trạng khẩn trương...còn có nhịp tim có lực kia...cho đến khi thân thể siết chặt của chị ấy dần dần thích ứng, cô gái mới bắt đầu từ từ ra vào...


"Ân a...ân...a..."


"Tư Dao...."


Nhìn theo lệ quang dâng lên hai mắt của chị ấy, cô gái nhẹ nhàng hôn nước mắt rơi xuống của chị ấy, động tác trên tay vẫn cứ không dừng lại, mà cô đang cảm nhận được tình yêu của chị ấy đối với cô, không chỉ là cơ thể, còn có trái tim...


Đột nhiên ngón tay bị siết chặt, cô gái biết chị ấy đến rồi, thế là tăng thêm tốc độ trên tay...mà lúc này trong não một mảng trống rỗng cô ấy sớm đã quên kiêng kỵ và rụt rè của đối phương sít sao ôm lấy cô gái trên người, tuy vẫn có chút đau nhưng cũng lại bị khoái cảm ăn mòn tất cả, khiến cho cô ấy từ từ quên đi cảm giác đau đớn...


"Aha...Hiểu Đình...chị yêu em..."


Ở thời điểm cao triều đến, cô ấy sít sao nắm chặt quả đấm cô vẫn cứ không đành lòng em ấy chịu phải một chút thương tổn, ôm lấy người trên thân cô dùng dức thở dốc, thân thể vô ý run rẫy


Đây là lần đầu của cô ấy, cũng là lần đầu tiên cô gái và chị ấy chân thành chờ đợi, lúc này họ cảm nhận được sự hài lòng trước nay chưa từng có.


"Em cũng yêu chị, Tư Dao"


Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt sau cao triều vẫn cứ đỏ ửng, cô gái đột nhiên có chút sợ sệt sự kích động của mình sẽ làm chị ấy chán ghét, đáy mắt đều là thương yêu và áy náy...


"Em không nên kích động như vậy, Tư Dao rất đau sao?"


"Không đâu, Hiểu Đình ngốc bởi vì người đó là em, cho nên không đau..."


Thấy được màu đỏ nhàn nhạt trên tay của mình, Giang Hiểu Đình xém chút áy náy khóc ra, cô gái hiểu kích động như vậy sẽ để chị ấy đau cỡ nào, nhưng Phương Tư Dao lại ôm chặt em ấy vào lòng an ủi em ấy, cô ấy không nở để em ấy khổ sở...tuy có chút đau, nhưng cũng chỉ có một chút kia, vẫn cứ không bằng một chút xíu cô tổn hại em ấy


"Giang Hiểu Đình, nghe kỹ đây. Đây là chị tự nguyện, hơn nữa không đau...rất thoải mái..."


Phương Tư Dao vốn muốn để Hiểu Đình tự trách ít một chút lại càng nói càng nhỏ tiếng, nhỏ đến cả bản thân cô cũng nghe không được, bởi vì cô ấy phát hiện tựa hồ nói không đúng lắm...


"Phương Tư Dao tại sao chị luôn là thương em như vậy, em bướng bỉnh như vậy chị không sợ ngày nào đó em lại làm yêu cầu vô lý gì..."


"Bởi vì chị yêu em. Yêu cầu của em chị sẽ nổ lực làm được, chỉ cần chị có thể. Cho dù không được chị cũng sẽ nghĩ cách đạt được, em là cục cưng độc nhất vô nhị của chị, chị chỉ muốn tận khả năng của chị sủng em"


Tình yêu không hề có một tiếng động lúc này càng hơn tất cả, họ sớm thì độc hiểu tình ý trong mắt của đối phương. Cô gái cười lên ủ vào trong lòng của cô ấy, mà cô ấy sít sao ôm chặt em ấy rất hy vọng thời gian có thể dừng ở thời khắc này



-------



'Ting ting ting...cốc cốc...ting ting ting...tổng tài!'


Điện thoại Trong phòng làm việc không ngừng vang, điện thoại di động của Giang Hiểu Đình và Phương Tư Dao cũng vang lên không ngừng, bên ngoài lại có người đang gõ cửa


"..."


"Hiểu Đình, mau đứng lên..."


Hai người bất đắc dĩ đứng dậy thu dọn xong một mảng bừa bãi, nhưng bị cắt đứt sắc mặt Hiểu Đình là không quá tốt, lúc mở cửa chuyên viên bên ngoài bị ánh mắt sắc bén của cô gái dọa hết hồn. Nhưng cô ấy đã đến ba lần tất cả mọi người nói tổng tài không ra khỏi công ty, hơn nữa chủ nhiệm phòng tài vụ mệnh lệnh cô ấy cần phải tìm tới tổng tài, cho nên cô ấy mới có thể không ngừng mà đến đây gõ cửa...


"Ách...chị Hiểu Đình, đây là bảng báo cáo tổng tài cần, còn có... Phòng tài vụ đã chờ tổng tài hơn một tiếng rồi, nếu như tổng tài chuẩn bị kỹ càng xong thì mở họp, vậy nhờ chị Hiểu Đình thông báo một chút"


"Được, tôi biết rồi. Cám ơn cô. Đi làm trước đi"


"Được..."


Đuổi đi tiểu chuyên viên Giang Hiểu Đình lập tức đóng cửa lại, liếc nhìn điện thoại di động đã bị cắt đứt, cô gái lười để ý đến nó


"Alo, Linda, được, tôi biết rồi muộn một chút qua"


'Ting ting ting..."


"Anh Thần hiên"


"Hiểu Đình, em ở đâu?"


"Em ở văn phòng, Thế nào?"


"Ah... Không có chuyện gì, có chút lo lắng cho em, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều đang đoán em và tổng rài phát sinh chuyện gì rồi"


"He... Nào có chuyện gì, là vừa rồi tổng tài thân thể không thoải mái em đang đang chăm sóc chị ấy..."


Hiểu Đình vừa nói vừa nhìn Tư Dao còn liếc mắt đưa tình với mình. Mà nghe thấy lời của Hiểu Đình, Tư Dao mặt đỏ đến so với cà chua còn đỏ hơn, chỉ có thể cúi đầu nhìn bảng báo cáo trên bàn


"Được rồi không có chuyện gì là tốt rồi"


"Vậy anh Thần Hiên em làm việc trước, bái bai"


Cúp điện thoại, Giang Hiểu Đình tâm tình thật tốt, bởi vì dáng vẻ của Tư Dao thật là quá đáng yêu rồi


"Tổng tài đại nhân, chị nên mở họp rồi, phòng tài vụ đã chờ chị hơn một tiếng rồi..."


"A! chị quên mất! Giang Hiểu Đình đều tại em...chị...."


"Được rồi đồ ngốc!, đừng lo lắng, phòng tài vụ nói rồi chờ chị chuẩn bị kỹ càng rồi mở họp"


Thấy dáng vẻ của Tư Dao vừa căng thẳng vừa đáng yêu Hiểu Đình thì cười rất vui


"Vậy chị lập tức đi chuẩn bị. Báo cáo đâu?"


"Ở đây. Aiz! đợi đã..."


"Hả?"


"Có dấu vết..."


"...."


Cô gái chỉ vào trên cổ của Tư Dao một loạt vết đỏ dễ thấy hơn nữa dấu vết này còn kéo dài tới cả ngực cũng có


"..."


"Ách.... Xin lỗi mà, đừng tức giận"


"..."


"Ân ~ làm gì như vậy... em giúp chị nghĩ cách, chị đừng giận nữa mà...Tư Dao~"


Phương Tư Dao nhăn mày nhìn Hiểu Đình, mà thấy chị ấy cũng không nói chuyện Giang Hiểu Đình ngược lại là khẩn trương, ra sức làm nũng, muốn để chị ấy đừng tức giận


"Hôn một cái"


"Hả?"


"Hôn một cái thì tha thứ cho em"


Nghe thấy lời của Tư Dao, Hiểu Đình cười ra vòng lấy cô ở trên mặt gò má cô đưa lên một nụ hôn. Lúc này hai người chìm đắm trong bầu không khí ngọt ngào cả cửa được mở ra cũng không phát hiện...


Hết chương 69