"Thần Dương, con mau đến xem Tiểu Uyển đi..."
Không kịp để Thần Dương suy nghĩ, Lâm Thục Trân đã vội vàng mở cửa, chỉ tay lên tầng, nét mắt đầy lo lắng: "Tiểu Uyển, nó..."
"Tiểu Uyển làm sao ạ?"!
Hàn Thần Dương lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng chạy lên tầng. Khi anh ta lên đến phòng ngủ của khách, chỉ thấy Tôn Tiểu Uyển đang ngồi khóc hu hu bên cửa sổ, cánh cửa sau lưng cô ta mở toang, gió đêm thổi vù vù vào phòng.
"Tiểu Uyển, em sao vậy?"
Hàn Thần Dương dè dặt tiến lại gần, nhưng chưa đợi anh ta đưa tay kéo Tôn Tiểu Uyển lại thì cô ta đã nhào vào ôm chầm lấy anh.
"Thần Dương, em xin lỗi, em không cố ý, thật sự không hề cố ý, đều tại em không tốt. Anh đi nói với chị Bùi đừng giận em nữa được không?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc anh vừa ra ngoài mọi chuyện chẳng phải vẫn đang tốt đẹp sao?
"Thần Dương, con cũng biết Tiểu Uyển trước nay quen ngủ ở phòng có ánh sáng, dì vừa định để nó và cô Bùi thượng lượng một chút..."
Lâm Thục Trân sau một hồi ngập ngừng mới thở dài nói: "Nhưng ai mà biết được cô Bùi kia đột nhiên lại đánh Tiểu Uyển, còn..."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa!"
Tôn Tiểu Uyển vùi đầu trong lòng Hàn Thần Dương bỗng ngắt lời của Lâm Thục Trân.
"Còn làm sao nữa?"
Hàn Thần Dương nghe vậy liền nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đã ướt nhẹp vì nước mắt của Tôn Uyển Uyển lên, trong ánh mắt tràn đầy sự áy náy.
"Không sao đâu anh Thần Dương...có lẽ chị Bùi trong lòng đang không vui, chị ấy bảo em cút đi, nói đây là nhà của họ Bùi, em biết chị ấy không có ác ý gì, em không sao, thật sự không sao hết..."
Người phụ nữ kia đã nói như vậy sao?
Cô ta đúng thật là mất trí rồi!
"Tiểu Uyển, em đi ngủ với dì Lâm trước đi, đừng nghĩ gì cả, có anh ở đây ai dám đuổi em đi chứ."
"Thật sao anh Thần Dương?"
"Thật."
Sau khi dỗ dành Tôn Tiểu Uyển, Hàn Thần Dương lúc này mới đi tới mở cửa phòng ngủ của Bùi Thiên Ngân. Trong phòng là một đống hỗn lộn, gối rơi dưới đất, ghế tựa thì đổ nhào lộn xộn, ga đệm trên giường thì xộc xệch.
Bùi Thiên Ngân đang nằm trên chiếc giường đôi, tay chân cuồn tròn, cơ thể gầy gò hơi co lại, không hề đắp chăn, nhô lên sống lưng gầy gò, ốm yếu.
Từ bao giờ cô ta lại gầy đến như vậy?
Hàn Thần Dương đứng bên cạnh chiếc giường sững sờ một lúc, sau đó lại nhanh chóng mỉm cười mỉa mai, người phụ nữ này gầy hay không cũng không liên quan tới anh ta.
Nghĩ vậy, anh ta đưa tay định lôi Bùi Thiên Ngân ngồi dậy, nhưng khi vừa nắm vào cổ tay của cô thì bên tai chợt nhớ tới lời của Lưu Hạo Vũ: "Đối tốt với vợ cậu chút đi, cô ấy đang mang thai đấy."
Hàn Thần Dương tóm lấy cổ tay của Bùi Thiên Ngân nhưng tay anh hoàn toàn không dùng lực, đây không còn phải là anh nữa rồi, anh làm sao có thể nương tay cho người phụ nữ này được chứ?
Người phụ nữ này đã hại cuộc đời của Tôn Tiểu Uyển, nhà họ Bùi đã hại chết bố mẹ anh, anh không nên như vậy, cô ta đang mang thai ư?
Đứa nhỏ?
Đúng, chính là đứa nhỏ!
Hàn Thần Dương nghĩ, nhất định là vì đứa bé nên anh mới nhẹ tay với người phụ độc ác này, đứa bé vô tội, hơn nữa nó cũng là con của anh!
Bức rèm cửa trắng trong phòng đã được thay bằng màu ánh kim bắt mắt, chiếc thảm trải sàn hình hoa cẩm tú cũng đã được trải xuống cẩn thận dưới nền nhà, ghế sofa mới, bàn trà cũng mới, đến kệ để dép cũng đã không còn thân quen nữa...
Trong phòng khách, Tôn Tiểu Uyển và Lâm Thục Trân đang bận rộn với người giao hàng,
Sự vui mừng khi dọn tới nhà mới thể hiện rõ ràng trên mặt và cũng gai mắt.
Những con người dùng thủ đoạn chiếm đoạt đó vẫn luôn không biết xấu hổ là gì.
Từ lúc nào, nhà của cô ta lại trở thành lãnh thổ của bọn họ?