Sau khi Lâm Tri Dật tốt nghiệp, chúng tôi bắt đầu yêu xa.
Khi ấy, nỗi nhớ như cỏ mọc, đi đến cũng nhớ đến anh.
Vậy nên đêm nào cũng ôm điện thoại của ký túc xá để nấu cháo điện thoại.
Sau này, mua điện thoại di động rồi, còn dùng một đoạn ghi âm của Lâm Tri Dật để cài làm âm báo tin nhắn.
Có lần lên lớp, tôi quên chuyển điện thoại sang cấu hình im lặng, thế là trên lớp vang lên câu nói bằng tiếng địa phương của Lâm Tri Dật: "Đại Ninh, có tin nhắn! Anh là Đại Lâm em sớm nhớ chiều mong ngày đêm nhung nhớ..."
Éo le thay, điện thoại của tôi lại để dưới đáy cặp, trong cặp lại có nhiều đồ, tôi bới trái bới phải vẫn không thấy điện thoại đâu, cứ thế để chuông báo lặp đi lặp lại một lúc lâu.
Tôi vừa thẹn vừa giận, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Sau tiết đó, tôi bị phạt chép bài hai mươi lần, viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ. Mặt mày tiều tụy xơ xác.
Vẫn chưa dừng lại tại đó, từ ấy về sau, chỉ cần điện thoại của tôi reo lên, cho dù tôi đã đổi chuông thành tiếng âm báo phổ thông nhất, mấy người Dư Kiều và trưởng phòng đều sẽ nói: "Đại Ninh, có tin nhắn! Anh là Đại Lâm em sớm nhớ chiều mong ngày đêm nhung nhớ..."
Mỗi lần như vậy, tôi chỉ muốn chuyển miệng của các cậu ấy sang chế độ im lặng ngay và luôn.
* * *
Tôi từng hỏi Lâm Tri Dật: "Rõ ràng em nhỏ tuổi hơn anh, sao không gọi em là Tiểu Ninh, mà lại gọi là Đại Ninh?"
Anh nói: "Vì Đại Ninh trong tiếng anh, có nghĩa là "thân ái"."
Thì ra, nào giờ cái kẻ không phân biệt được n với l này toàn đọc lái "Darling" thành "Đại Ninh"!
Bỗng thấy cảm động khôn xiết, cảm thấy biệt danh Đại Ninh này rất êm tai.
* * *
Cái tên Lâm Tri Dật này, trông thì có vẻ ôn nhuận như ngọc, không ngờ tính chiếm hữu lại rất mạnh.
Có lần anh gọi điện cho tôi, đúng lúc tôi chuẩn bị ăn cơm với bạn học, chưa nói được mấy câu đã gác máy.
Anh hỏi tôi: "Ăn cơm với ai?"
"Có nói anh cũng không biết."
"Bạn nam hay bạn nữ?"
"Bạn nam."
"Ăn ở đâu?"
"Ở tiệm M."
"Chỉ có hai người bọn em ăn với nhau?"
"Chỉ hai người bọn em thôi."
"Vậy hôm nay em đừng mặc đẹp quá."
"Tại sao?"
"Gặp bạn nam nào khác ngoài anh, không cần mặc đẹp."
"..."
Tôi hơi bất ngờ, anh bắt đầu lắm chuyện như vậy từ bao giờ thế không biết?
Tôi và bạn nam kia hoạt động trong cùng một câu lạc bộ, chỉ thảo luận với nhau về hoạt động thi viết sắp tới thôi.
Hôm ấy chúng tôi vừa gọi món xong, đã thấy năm bóng dáng quen thuộc ngồi xuống trước chiếc bàn bên cạnh - là chị em trong ký túc của tôi, khi Dư Kiều ngồi xuống, còn nháy mắt với tôi, vẻ mặt như kiểu "Ê, sao lại ăn cơm riêng với nam sinh khác? Có gian tình!"
Tôi thầm than: Giữa nam sinh và nữ sinh không thể có tình bạn thuần khiết à?
Hôm ấy, khi ăn cơm, tôi liên tục ngó điện thoại, cho rằng Lâm Tri Dật sẽ gửi tin nhắn đến, kiểu như "Ăn xong sớm rồi còn về ký túc xá" hay đại loại thế, nhưng suốt buổi điện thoại cứ im thin thít, tôi lại thấy hơi mất mát.
Mãi tận khi ăn xong về đến ký túc, điện thoại vẫn cứ im lặng.
Trước khi đi ngủ, tôi nhắn tin chúc Lâm Tri Dật ngủ ngon, hỏi anh: "Trước đó nghe nói em ăn cơm với nam sinh khác, anh cuống cả lên, thế mà muộn vậy rồi em mới liên lạc với anh, anh không lo cho em à?"
Anh nhắn lại: "Anh có thể tin vào nhân phẩm của em, phải có lòng tin vào em chứ."
"Biết anh tốt rồi, có lòng bao dung." Tôi biết ý, cười rồi gõ dòng này gửi đi.
Sau đó, tôi bỗng nhớ đến chuyện gặp được nhóm Dư Kiều ở quán ăn, bèn hỏi dò: "Tối nay trùng hợp thật, các cậu cũng ăn cơm ở tiệm M nữa."
Trưởng phòng nói: "Phải, trùng hợp thật."
Dư Kiều nói: "Có người mời, có ngu mới không đi."
"Ai mời?" Tôi bỗng thấy không ổn.
Trưởng phòng nói: "Đây là bí mật!"
Dư Kiều hưởng ứng: "Đúng đúng, bí mật, mệt rồi mệt rồi, tắt đèn đi ngủ đi."
Các cậu ấy càng che càng lộ, tôi ngớ ra, lập tức hiểu rằng cái kẻ mời cơm kia nhất định là Lâm Tri Dật.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, nói: "Đồ phản bè!"
* * *
Ưu điểm của yêu xa là tiểu biệt thắng tân hôn, xa nhau cả tháng mới được gặp nhau một lần, mỗi lần gặp nhau đều như lần đầu gặp gỡ, nói như Lâm Tri Dật thì là: "Mỗi lần ra bến xe đón em, nhịp tim của anh sẽ lại tăng tốc."
Anh thật sự đã áp tôi vào trước ngực anh, nghe tiếng tim anh đập.
"Thịnh thịch thịch", nhịp tim nhanh mà mạnh mẽ, mỗi khi nghe tôi đều có cảm giác thỏa mãn, vì trái tim này đập nhanh mạnh như vậy là vì tôi.
Khuyết điểm của yêu xa là không có phương tiện liên lạc, dễ gây ra hiểu lầm. Có mấy vấn đề nhỏ chỉ cần gặp nhau là có thể dễ dàng giải quyết, bởi vì nhìn vẻ mặt đối phương, bạn sẽ không giận nổi. Nhưng chỉ dùng tin nhắn và điện thoại, thường sẽ vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau đến long trời lở đất.
Khi ấy, để tiết kiệm tiền điện thoại, phần lớn thời gian chúng tôi đều tình tứ qua tin nhắn, mỗi tin gửi đi, tôi đều sẽ chờ anh trả lời, thường thì anh sẽ nhắn lại trong vòng hai phút. Thỉnh thoảng lên lớp, tắt chuông chuyển sang chế độ rung, khi tin nhắn của anh đến, điện thoại trong tay rung lên, thấy rất phiêu. Tuy ở xa nhau, nhưng vẫn thấy như anh đang ở bên cạnh, lúc nào cũng quan tâm, săn sóc tôi.
Có đêm, tôi và Dư Kiều cùng đi dạo phố, nhìn thấy một cặp áo khoác tình nhân khá đẹp trong một nửa hàng nọ, định mua cho mình và Lâm Tri Dật mỗi người một chiếc, tôi thử áo nữ xong mới sực nhớ không biết anh mặc size bao nhiêu.
Dư Kiều không quên cười nhạo tôi: "Cậu làm bạn gái chẳng chuyên nghiệp gì cả, bên nhau lâu vậy rồi, vẫn không biết cỡ quần áo của người ta."
Tôi cúi đầu gửi tin nhắn cho Lâm Tri Dật: "Bình thường anh mặc quần áo cỡ bao nhiêu?"
Chờ đến sáu phút sau anh vẫn chưa trả lời, tôi gọi điện, chuông đổ năm hồi anh mới nhận máy, nhận xong quăng thẳng một câu: "Bây giờ anh không tiện nghe máy, gọi lại cho em sau nha." Sau đó, anh cúp máy cái rụp!
Hiếm khi em bỏ tiền mua cho anh cái áo, kết quả là tin nhắn thì không trả lời, điện thoại thì không thèm nhận, đang muốn phản à? Tôi giận dỗi trước gương thử đồ.
"Mỹ nữ, bộ này em mặc vừa như in, số đo của bạn trai là bao nhiêu, để chị bọc lại cho em." Nhân viên bán hàng tranh thủ chào hàng.
"Xin lỗi, em không mua nữa." Tôi thay lại quần áo của mình bằng tốc độ nhanh nhất, chạy ra khỏi cửa hàng.
Dư Kiều đuổi theo sau tôi, "Sao lại không mua nữa? Cậu lại lên cơn gì đấy!"
"Là ai đó lên cơn thì có! Lần này mình phải dạy dỗ anh ấy thật đàng hoàng, cậu là bạn thân nhất của mình, có định đứng về phe mình không đây?"
"Có chứ! Cậu xem kìa, từ khi cậu gọi đến giờ, đã hơn mười phút rồi, anh ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn, lần này, mình ủng hộ cậu! Dạy dỗ anh ấy!"
"Vậy được rồi, bây giờ mình sẽ tắt máy, về rồi, nếu anh ấy gọi đến ký túc xá, phải nói mình không có ở đó, cậu có làm được không?"
"Yên tâm đi!" Bộ dáng chỉ tay lên trời thề của Dư Kiều khiến tôi cảm thấy tình bạn mới là đáng tin nhất.
Trước khi tắt máy, tôi nhắn một tin cho Lâm Tri Dật: "Anh cứ bận đi, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa, tạm biệt!"
* * *
Khi về đến ký túc xá thì đã sắp đến giờ tắt đèn, trưởng phòng nói: "Đinh Ninh, sao giờ cậu mới về, Đại Lâm nhà cậu đã gọi về ký túc ba lần rồi đấy, cậu mau gọi lại cho anh ấy đi."
"Còn lâu mình mới gọi lại, nếu lần sau anh ấy lại gọi đến, mấy chị em cứ nói mình đi ra ngoài rồi, cảm ơn mọi người." Tôi ném túi lên giường, lấy sữa rửa mặt và khăn đi rửa mặt.
Trưởng phòng ngờ vực, "Các cậu cãi nhau rồi à? Không phải sáng nay còn êm đẹp sao?"
Dư Kiều bình tĩnh nói: "Mấy cặp yêu nhau giận dỗi ấy mà, thường thôi!"
"Mình giận thật đấy, được chưa? Đây là lần đầu anh ấy cúp điện thoại của mình! Anh ấy mà còn dám đối xử với mình như vậy nữa, mình sẽ chia tay với anh ấy!" Tôi bị kích động làm cho mị đầu, nói không suy nghĩ. Nếu không, sao lại có người gọi kích động là ma quỷ?
Thời gian nói chuyện trên giường sau khi tắt đèn, không hiểu sao mọi người lại nói đến đề tài yêu xa, chín người mười ý thảo luận một hồi, ý kiến của mọi người dần dần gần như giống nhau: Yêu xa rất khổ, rất nhiều chuyện không thể kiên trì, nếu một bên nói bận việc, liên lạc ít đi, trả lời tin nhắn muộn, thậm chí không nhận cả điện thoại, vậy thì, phải cẩn thận, đây là dấu diệu của thay lòng đổi dạ.
"Ê, Dư Kiều, sao đêm nay cậu không tham gia hội nghị sau giờ tắt đèn, bình thường không phải cậu lắm lời nhất sao?" Trường phòng tổng kết xong mới phát hiện từ đầu đến cuối Dư Kiều toàn rúc trong màn nhắn tin, cô nàng không hề phát biểu câu nào về đề tài trọng tâm hôm nay.
"Mình á, mình đang dùng hành động thực tế cứu vớt một đôi tình nhân yêu xa số khổ." Dư Kiều huơ điện thoại trong tay về phía tôi, nói, "Lâm Tri Dật nhà cậu vừa gửi tin nhắn cho mình, nói anh ấy sẽ sớm gửi cho cậu một phần quà, bảo cậu để ý mà nhận."
"Vậy thì cậu nhắn lại với anh ấy hộ mình - mình không thèm quà của anh ấy đâu!" Tôi giận dữ nói.
Đếm ấy, tôi mất ngủ, chuyện anh không trả lời tin nhắn chỉ là một trong số những nguyên nhân khiến tôi tức giận, dứt khoát như vậy mà thôi. Tôi cũng khá là mệt mỏi với mối tình xa xôi này. Nhất là vào thời gian cao điểm cuối kỳ, đi mấy phòng liền cũng không tìm được một chỗ tự học còn trống, sẽ lại nhớ về những ngày cùng nhau tự học, anh giành chỗ cho tôi; có khi trời đổ mưa quên mang ô, đứng ở hành lang nhìn mấy cô gái bên cạnh trốn dưới tán ô của bạn trai, ôm nhau đi, sẽ cảm thấy cô đơn gấp nhiều lần.
Chủ nhật thấy chị em trong khu ký túc được bạn trai đón đi, tôi càng thấy mình cô đơn hơn nữa. Cho dù có lạc quan vui vẻ đến đâu, giữa đêm tối như vậy, cũng thấy tương lai của chúng tôi thật mờ mịt.
* * *
Hôm sau là thứ bảy, khi tôi dậy thì đã hơn mười giờ rồi, trong ký túc xá không có bóng dáng chị em nào, ngay cả Dư Kiều bình thường thích làm tổ trong ký túc xem phim Hàn cũng không thấy đâu, kỳ quái thật. Tôi xuống giường, hai mắt lim dim, mang đồ rửa mặt đi về phía phòng vệ sinh chung.
Khi tôi trở lại ký túc xá, Dư Kiều đã về, cậu ấy nói: "Sao giờ cậu mới dậy? Mau lên mau lên mau lên, mình lấy đồ ăn sáng cho cậu rồi này, cậu ăn xong thì trang điểm đẹp lồng lộn lên, sau đó chúng ta đi lấy hàng."
"Hàng gì?"
"Thì Lâm Tri Dật nhà cậu gửi tới đó, bảo cậu mười một giờ hôm nay đến phòng bảo vệ ở cửa bắc để nhận."
"Mình không đi đâu, mình không thèm quà của anh ấy! Với lại cho dù có đi lấy đi chăng nữa, thì sao mình phải trang điểm đẹp lồng lộn?"
"Cậu tự nghĩ đi, hôm qua tin nhắn cuối cùng của cậu phũ như vậy, nếu anh ấy tưởng thật chia tay với cậu, chắc hôm nay đã gom hết những thứ liên quan đến cậu gửi trả lại rồi. Đón món quà cuối cùng này, không phải cậu nên đàng hoàng chút sao? Trang điểm đẹp một chút chính là để bản thân càng thêm tự tin. Đấy là chưa kể, nếu cậu thấy mấy bức thư tình cậu viết bị bảo vệ đọc oang oang lên cũng không vấn đề gì, thì không đi lấy cũng chẳng sao..."
"Stop stop stop, mình đi, mình đi!" Vừa nghĩ đến chuyện bảo vệ có vẻ mặt hung dữ ở cổng gác có thể sẽ đọc lớn thư tình của tôi, đã thấy lạnh hết cả sống lưng.
* * *
Khi ra khỏi cửa, tôi cố ý bỏ tất cả quà Lâm Tri Dật tặng tôi vào một chiếc balo leo núi đeo sau lưng, tôi nói với Dư Kiều: "Nếu anh ấy dám làm như cậu nói, mình cũng sẽ trả mấy thứ này cho anh ấy ngay, không muốn chậm giây nào."
Đúng mười một giờ, tôi và Dư Kiều đến phòng bảo vệ ở cửa bắc, quả nhiên thấy trên tấm bảng đen nhỏ có tên tôi.
Có lẽ do là chủ nhật, nên hàng người xếp hàng chờ lấy quà dài đến tận khoảng sân nhỏ, trước tôi có khoảng hơn hai mươi người. Dư Kiều không muốn phơi nắng, cầm balo leo núi của tôi trốn ra dưới bóng cây cho mát.
Tôi đứng một mình trong hàng, trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng cũng vô cùng khó chịu: Lâm Tri Dật, anh tuyệt tình như vậy sao? Cho dù em có nhắn một tin gần như là muốn chia tay như thế, nhưng anh không chịu níu kéo chút nào sao? Lại còn dứt khoát như vậy, muốn trả hết đồ cho em, nhỏ mọn quá đấy, anh có còn chút khí khái nam tử hán nào không? Bỏ đi! Coi như em mù vậy.
Tôi cứ trách móc như thế, rồi bước từng bước đến chỗ ký tên.
"Tên là gì?" Bảo vệ hỏi tôi.
"Lâm Tri Dật là đồ mất nết!" Tinh thần tôi không ổn định, giận dữ nói ra tên của người mình đang rủa thầm.
"Hả? Ở đây không có bưu kiện của "Lâm Tri Dật là đồ mất nết"." Bảo vệ nhanh chóng nhìn xuống cuốn sổ của mình một lượt, nói rất nghiêm túc.
"À, không phải không phải, tên của em là Đinh Ninh, em là người nhận."
"Em tên là Đinh Ninh?" Bảo vệ giương mắt nhìn tôi, "Đưa thẻ sinh viên cho tôi kiểm tra."
Sau khi kiểm tra giấy tờ tùy thân của tôi xong, bảo vệ rút một tờ giấy trong bảng đăng ký, nói với tôi: "Nào, em ký vào đây."
Nói xong, bảo vệ cầm tờ giấy tôi đã ký tên đi ra ngoài, khoảng hai phút sau, anh ta đưa cho tôi một gói đồ.
Tôi nói, "Cảm ơn", đoạn nhận gói đồ, rồi đi ra ngoài.
Tôi vừa thắc mắc sao cái túi nhìn quen quen, vừa mở ra xem - hóa ra lại là áo khoác nữ trong bộ áo khoác tình nhân mà hôm qua tôi để ý!
Lúc này, Dư Kiều tới, nói như thể rất bất ngờ: "Đại Ninh, Đại Lâm nhà cậu và cậu quả thật là tâm linh tương thông! Hai người cùng thích một bộ áo khoác! Có phải rất thần kỳ không?"
Tôi liếc cậu ấy, "Cậu có chắc đây là tâm linh tương thông chứ không phải âm mưu không?" Tôi nghi lắm, chắc kẻ này đã lại nhận hối lộ của Lâm Tri Dật, bán đứng tôi rồi.
Chưa kịp đối chất với Dư Kiều, thì bỗng, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện dưới tán cây hòe gần cổng bắc.
Anh đứng dưới tàng cây, ánh mặt trời xuyên qua khe lá chiếu xuống mái tóc anh, mắt anh hơi khép lại, dường như chỉ cẩn sểnh một cái là sẽ ngủ thiếp đi.
Anh nhìn tôi, cười rạng rỡ, nụ cười này làm nền cho quầng thâm dưới mắt anh, càng làm nổi bật vẻ tiều tụy hốc hác của anh. Tôi nghĩ anh nhất định không mua được vé nằm, đứng suốt một đêm trên xe lửa chạy đến đây.
Anh đi đến trước mặt tôi, dừng lại nói: "Đại Ninh, cho dù anh sai, em cũng phải cho anh cơ hội giải thích chứ! Di động của em thì tắt máy, điện thoại cũng không nhận, đêm qua hơn mười giờ em vẫn chưa về ký túc xá, em có biết anh lo đến nhường nào không?"
Thật ra, thấy vẻ phong trần mệt mỏi này của anh, lòng tôi bỗng chốc mềm hẳn đi, tất cả giận dỗi đều tan thành mây khói. Nhưng mà, ngoài mặt tôi vẫn giả vờ lạnh lùng băng giá, "Vậy anh nói đi, sao lâu như vậy rồi anh vẫn không chịu trả lời tin nhắn?"
Anh giải thích: "Chiếc xe anh đi hồi hôm qua bị hỏng, tài xế dồn bọn anh vào chuyến tiếp theo, trong xe người người chen chúc, anh tìm điện thoại mất cả nửa ngày trời, mà kiểu nhập liệu trong điện thoại của anh còn là kiểu viết tay, phải dùng cả hai tay, thật sự không thể trả lời tin nhắn. Anh lại không thích nghe điện thoại ở chốn đông người, em biết mà."
Trước mắt tôi hiện lên một cảnh thế này - Lâm Tri Dật đứng trong xe buýt chật cứng như mật độ đàn cá mòi, cố gắng giơ điện thoại lên, chỉ để xem tin nhắn tôi gửi đến, vốn tưởng là những lời đường mật, ai ngờ lại là tin nhắn chất vấn và chia tay. Anh muốn trả lời tôi, nhưng hoàn cảnh không cho phép, lòng như lửa đốt. Về đến nhà, anh gọi cho tôi định giải thích, tôi lại bị cảm xúc tiêu cực khống chế, không cho anh cơ hội giãi bày. Dưới cơn sốt ruột, anh ngồi xe lửa suốt đêm chạy một mạch đến đây.
Nói không cảm động là giả, nhưng ánh mặt trời quá chói chang, tôi chỉ còn biết dùng nụ cười ngăn hàng lệ nóng.
Tôi mặc chiếc áo khoác nữ ấy vào, hỏi anh: "Có phải Dư Kiều thuật lại chuyện bộ đồ này với anh không?"
Anh cười, nói: "Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta mặc đồ tình nhân." Nói rồi, anh cũng lấy chiếc của nam ra khỏi balo trên người, mặc vào.
"Woa, hôm nay mới thấy, hai người đẹp đôi thật!" Kẻ hòa giải Dư Kiều đứng ra nói rất đúng lúc.
Tôi nói: "Tiểu Kiều, tin cậu truyền bị sai à? Cậu nói anh ấy sẽ gửi quà cho mình, nhưng vừa nãy nhận túi áo khoác này chắc hẳn là do người bằng xương bằng thịt tới đưa tận tay, đến phòng bảo vệ ký nhận gì đó chỉ là hình thức thôi phải không?"
"Cậu ngốc quá! Quà anh ấy gửi đến chính là bản thân anh ấy đó!" Dư Kiều dúi gáy tôi.
"Vậy sao khi nãy phải bắt em ký vào cái tờ giấy hình thức đó?" Tôi mông lung, cứ đưa thẳng cho tôi không phải nhanh gọn hơn à?
"Vì thế này, như vậy thì em sẽ không chạy mất." Lâm Tri Dật vừa nói vừa giơ một tờ giấy A4 lên trước mắt tôi, chiếu chỉ -
Xét thấy Lâm Tri Dật chạy ngàn dặm xa xôi đến nhận tội, tất cả sai lầm trước đây đều không cần truy cứu, tha hết.
Khâm thử!
Ký tên: Đinh Ninh
Tôi nhìn chăm chú, nơi ký tên rõ ràng để tên tôi. Thì ra, đây là tờ giấy khi nãy tôi đã ký ở phòng bảo vệ. Tuy lúc đó có nghi nghi sao phải ký lên mặt trái, nhưng không ngờ Lâm Tri Dật lại bắt tay với bảo vệ để bắt nạt tôi, gấp tờ giấy này lại, chỉ chừa chỗ ký tên cho tôi.
"Xét thấy tôi bị vở kịch mấy người hùa nhau diễn lừa, nên hôm nay thời gian của mấy người đều là của tôi! Phải mời tôi ăn cơm! Dạo phố với tôi!" Tôi nói với hai người trước mặt.
"Vậy cậu còn cần cái balo này không?" Dư Kiều chỉ vào chiếc balo nhét đầy quà Lâm Tri Dật tặng tôi.
Tôi ghé sát lại, nhấn từng chữ một bên tai cậu ấy: "Để-lại-lên-lưng-mình-ngay!"
Dư Kiều thản nhiên như không, nói: "Nếu cậu còn cần cái balo này, thế thì cơm trưa cứ để cậu mời vậy."
Tôi cười: "Mình mời, mình mời cậu ăn mực."
Dư Kiều than: "Cậu biết rõ là mình không ăn mực mà!"
"Anh đã đến đây rồi, cứ nhường cơ hội mời khách cho anh đi, muốn gì thì ăn nấy." Lâm Tri Dật ra tay nghĩa hiệp.
"Đại Lâm là người thoải mái, đâu như ai kia, đã nhỏ mọn thì chớ, tính khí lại còn dở dở ương ương, cũng chỉ có anh mới chịu được cậu ấy. Những người trong ký túc chúng em đều rất biết ơn vì anh đã thu nạp cái người này, trừ hại cho dân."
"..." Nhìn bộ dáng chân chó của cậu ấy, tôi thật nghi ngờ, rốt cuộc đây có phải người bên nhà mẹ của tôi không vậy? Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng[1] cũng giỏi gớm nhỉ!
* * *
Khi đến thành phố của Lâm Tri Dật, mỗi lần chia tay, anh đều xách hành lí cho tôi, đích thân tiễn tôi lên tận xe lửa.
Lần nào cũng nấn ná đến tận khi tàu sắp chạy, anh mới bịn rịn xuống xe.
Tôi ngồi trên tàu, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, thấy anh đứng trên sân chờ vẫy tay với tôi.
Tôi cười, cũng vẫy tay với anh, lòng thầm mong mau đến lần gặp mặt tiếp theo.
Đến tận khi tàu bắt đầu chạy, anh vẫn chưa đi, còn chạy theo cả một đoạn dài.
Tôi từng đọc tác phẩm “Người yêu ơi, anh sẽ chạy bao nhiêu bước vì em”, đề cập đến chuyện khi ly biệt, liệu người yêu bạn có chạy theo bạn không, rồi chạy mấy bước. Cuối tác phẩm có nói: “Bạn cũng có thể thử hỏi người đã nói sẽ yêu bạn mãi mãi rằng: Người yêu ơi, anh sẽ chạy bao nhiêu bước vì em? Cho dù chỉ một bước, cũng đáng để chúng ta cảm rộng rơi nước mắt.”
Mỗi khi thấy Lâm Tri Dật cắm đầu chạy theo xe lửa, lòng tôi đều dâng lên từng đợt sóng cảm động.
Khi ấy tôi nghĩ: Chẳng sợ tương lai không thể bên nhau, chỉ cần nhớ lấy bóng anh đuổi theo xe lửa khi ly biệt, cũng đủ để sưởi ấm cho tôi cả đời rồi.
=== =======
Chú thích:
[1] Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng: Nguyên văn là 胳膊肘往外拐, dịch sát nghĩa là "khuỷu tay hướng ra ngoài". “Theo lẽ thường, khuỷu tay chỉ gập vào trong, nhưng khuỷu tay lại chìa ra ngoài, ví với giúp người khác (người ngoài) không giúp bản thân (người trong nhà, nội bộ), hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.” (Cồ Việt). Khi dịch sang tiếng Việt thì có một số cụm từ đồng nghĩa như ‘ruột bỏ ra da đem vào’, ‘ăn cây táo rào cây sung’, ‘việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng’,... Trong bản dịch của mình thì mình thấy câu trên hợp nghĩa nhất nên sử dụng.