Trung thu không lâu sau khi tôi quen Lâm Tri Dật, anh chủ động muốn mời cả ký túc xá chúng tôi đi ăn cơm, các chị em trong ký túc xá nghe vậy đều rất vui mừng, liên tục dựng ngón cái với anh, "Wow! Anh ấy thật hào phóng!"
Lâm Tri Dật mời chúng tôi đến quán ăn ngoài cổng tây của trường đại học, các chị em vẫn hay chê đồ căn tin thiều dầu thiếu muối, hôm đó nắm bắt cơ hội, ăn một bữa thật no.
Ăn xong, Lâm Tri Dật còn mua một túi hoa quả đưa cho trưởng phòng, "Các em mang về ăn đi, ăn xong nên ăn chút hoa quả, tốt cho tiêu hoá."
Trưởng phòng vui ra mặt, nhận hoa quả, ra lệnh: "Những người khác theo mình về, Đinh Ninh ở lại."
Tôi ngơ ngác, "Sao mình phải ở lại?"
"Ăn người miệng mềm, lấy người tay ngắn. Chúng ta vừa ăn vừa lấy, dù sao cũng phải lấy gì đó ra trao đổi. Cậu ở cùng anh ấy là được." Trưởng phòng nói bằng giọng chính nghĩa.
Vì thế, tối đó, tôi chính là vật trao đổi bằng giá bị giữ lại.
Tôi và Lâm Tri Dật đi dạo trên đường, tôi cúi đầu nhìn bóng của chúng tôi được đèn đường chiếu xuống, trong lòng lại nghĩ: Chắc mọi người không chia nhau ăn hết hoa quả, không để cho tôi miếng nào đấy chứ?
Trong khi tôi đang nhớ mong hoa quả, bỗng cảm thấy cổ tay lành lạnh, cũng không biết từ khi nào, một chiếc lắc tay bằng thuỷ tinh đã được đeo lên cổ tay tôi.
Lâm Tri Dật bên cạnh ngẩng đầu ngắm trăng, giả vờ hờ hững nói: "Lúc anh và các bạn học cùng ban đi du lịch, bọn họ đều mua quà lưu niệm, lúc đó người bán hàng bảo anh, "Bạn học, bạn học, mua vòng tay tặng bạn gái đi!" anh nói anh không có bạn gái. Người bán hàng nói "Không có bạn gái thì lại càng phải mua, gặp được cô gái cậu thích thì tặng cho cô ấy!" bây giờ, cuối cùng cũng phát huy công dụng rồi."
Đây... đây... đây... Không lẽ là đang bày tỏ với tôi sao?
Tôi vuốt nhẹ lắc tay, nói: "Mua ở chỗ du lịch, anh không sợ bị người bán hàng lừa à?"
Anh quay đầu nhìn tôi, "Đây đâu phải trọng điểm?"
Nhưng mà... Nhưng mà... Người ta vẫn chưa sẵn sàng để yêu đương! Đã đeo thẳng tín vật định tình lên rồi, tôi nên tháo xuống trả cho anh, hay là...
Tôi ngập ngừng lôi kéo dây đeo của lắc tay.
Anh nhìn cổ tay tôi, sợ tôi tháo xuống, nói: "Mặc kệ em nhận hay không nhận, cũng không cho tháo xuống. Anh không mong em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên giống như anh, nhưng mà, em cũng đừng đả kích tấm lòng của anh."
Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Đó là nói giờ tự học buổi chiều nào cũng giữ chỗ cho tôi, ngày nào cũng đến siêu thị mini dưới ký túc xá của tôi ăn mì ăn liền, hôm nay mời chị em trong ký túc xá ăn cơm, đều đã có tính toán từ trước?
Nhưng mà, cho dù như vậy, sao tôi lại không hề ghét bỏ anh?
Tôi còn đang im lặng, không biết từ đâu vang lên bài hát Because Of You của 98 Độ: "You "re my sunshine after the rain. You "re the cure against my fear and my pain..."
"Bài hát này rất hay." Tôi chuyển chủ đề, hoá giải bầu không khí ngượng ngùng khó hiểu.
Lâm Tri Dật nói: "Anh có CD của bài này, em thích anh tặng cho em." Nói xong, anh còn bất giác ngâm nga một câu, "You"re my sunshine after the rain..."
Anh hát thật sự rất êm tai.
Sau này, tôi đã nghe rất nhiều ca khúc hay, đều thấy không hay bằng bài này, tôi cũng nghe rất nhiều người bên cạnh hát nhạc tiếng Anh, nhưng thấy không ai hát hay bằng Lâm Tri Dật.
Khi đó, ngay cả tôi cũng không biết, tôi đã có tình cảm với anh.
* * *
Sau này, khi chúng tôi nhắc đến chuyện này, tôi hỏi Lâm Tri Dật: "Sao anh lại mời chị em trong ký túc xá của em ăn cơm?"
Anh nói: "Đó là một phần trong chiến lược tình yêu, nông thôn bao quanh thành thị."
"..."
Uổng công các chị em trong ký túc xá của chúng tôi khen anh không dứt miệng, tất cả đều bị vẻ bề ngoài như ánh mặt trời vô hại che mắt rồi.
"Còn cả chiến lược tình yêu gì nữa? Thành thật khai báo, có phải kinh nghiệm yêu đương của anh rất phong phú không?"
"Kinh nghiệm yêu đương của anh từ khi gặp được em mới bắt đầu tích luỹ. Phải cảm ơn em, đại học anh có thể học được học phần tình yêu, tất cả đều là nhờ phúc của em."
"Như nhau cả thôi." Tôi đáp lại.
Chúng tôi đều là những người kinh nghiệm yêu đương bằng không, trên phương diện tình yêu tựa như một tờ giấy trắng, nhưng mà, khi chúng tôi gặp được nhau, cuối cùng cũng có thể dùng tấm lòng chân thành vẽ nên bức tranh tình yêu tươi đẹp.
* * *
Khi học đại học, khó khăn lớn nhất với tôi chính là tiếng anh cấp bốn, thi hai lần vẫn chưa qua, khó tránh có chút giận dữ, lo rằng khi tốt nghiệp không lấy được giấy chứng nhận vì không qua cấp bốn.
Tôi tự thấy mình là người rất có kiên nhẫn và nghị lực, nhưng trên phương diện học tiếng anh này thì lại thiếu kiên nhẫn.
Lâm Tri Dật đề nghị: "Hay là, từ nay anh tự học cùng em, giám sát đốc thúc em học tiếng anh?"
Lần đầu anh đã nhẹ nhàng qua cấp bốn, nghĩ rằng nhất định có kinh nghiệm, nên tôi vui vẻ chấp nhận.
Vì vậy, tối nào anh cũng đến phòng tự học giữ chỗ giúp tôi, còn đem cả sách tham khảo cấp bốn của mình lúc trước, đề chính thức mấy năm qua, kim từ điển và đề tham khảo.
Anh hỏi tôi: "Trong các đề bài cấp bốn, đâu là phần em yếu?"
Tôi suy nghĩ, hơi do dự.
Anh lại hỏi: "Nghe? Đọc hiểu? Từ vựng? Điền vào chỗ trống? Viết?"
Tôi ngại ngùng nói: "... Hình như đề nào cũng là phần em yếu."
"..."
Thấy anh im lặng, cho rằng anh quyết định rút lui, tôi hỏi: "Có phải không dám dạy em không?"
"Không hề không dám! Thế này anh càng quyết tâm dạy em thật tốt. Chính vì tiếng anh của em kém, nếu em thi đậu, cảm giác thành tựu của anh mới có thể tăng gấp bội!"
"..."
* * *
Thật ra, Lâm Tri Dật là thầy giáo khá tốt, anh không chỉ giảng bài tỉ mỉ kiên nhẫn, còn chú ý vừa học vừa chơi, mỗi khi tôi học tiếng anh đến mệt mỏi, anh sẽ lấy ra chút đồ ăn vặt từ hộc bàn ra như có phép thuật, khi thì ô mai, khi thì kẹo gấu, khi thì sô cô la, những thứ này có thể nói chính là bất ngờ với người thích ăn vặt như tôi.
Mỗi lần học về muộn anh sẽ mua nước ngọt, gà rán khao tôi, hơn nữa, anh còn vẽ cho tôi một cái bánh lớn, "Nếu em đậu tiếng anh cấp bốn, anh sẽ tặng quà cho em, cứ trên điểm chuẩn một điểm sẽ có thêm một phần quà."
Tôi nở hoa trong lòng, muốn Lâm Tri Dật tốn kém cũng phải nỗ lực phấn đấu!
Sau khi Dư Kiều biết Lâm Tri Dật làm thầy giáo tiếng anh miễn phí cho tôi, hâm mộ nói: "Cậu thật hạnh phúc! Bọn mình học tiếng anh đều phải tự thân vận động, chỉ có cậu mới được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp có thầy giáo tiếng anh mỹ nam này."
Ặc, mỹ nam ư? Sao tôi lại không thấy vậy?
Nhưng mà, từ đó về sau, mỗi giờ tự học buổi chiều, tôi đều nhân lúc Lâm Tri Dật không chú ý, lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt của anh, nhận ra anh ngũ quan tuấn tú, mũi cao thẳng, càng ngắm càng đẹp. Người này sao lại ngày càng đẹp trai thế này, thật là kì quái!
* * *
Cuối cùng cuộc thi cấp bốn tôi trên điểm chuẩn 11 điểm, tôi tưởng rằng sẽ nhận được một đống quà, không ngờ là 11 đoá hoa hồng.
Cùng với bó hoa là một tấm thiệp, bên trên viết: "11 đoá hoa hồng đại biểu cho trái tim anh."
Khi hoa gửi đến ký túc xá của chúng tôi, Dư Kiều cũng ở đó, cậu ấy nhìn tấm thiệp, cười nói: "Còn ánh trăng đại biểu lòng anh nữa.[1] Nhưng mà, con trai khoa tự nhiên có tế bào lãng mạng như vậy đã hiếm có lắm rồi."
Tôi hỏi cậu ấy: "Không phải trong nhạc đều hát 999 đoá hoa hồng sao? Anh ấy tặng mình 11 đoá hoa hồng có ý gì?"
Dư Kiều lườm tôi, "Cậu ngốc thế! Đây nghĩa là một đời một kiếp một đôi người, chỉ mong trái tim một người, bạc đầu không xa lìa." [2]
Nói vậy, Lâm Tri Dật thực sự rất có lòng!
Sau này tôi cũng tìm ra ý nghĩa của 11 đoá hoa hồng trên mạng: Yêu nhất, chỉ để mắt đến một mình em!
May mắn biết bao khi điểm của tôi không cao không thấp, cao hơn vừa đúng 11 điểm.
===
Chú thích:
[1] Ánh trăng đại biểu lòng anh: Có bản dịch là "ánh trăng thay thế lòng tôi", tên một bài hát.
[2] Chỉ nguyện có trái tim người, bạc đầu không xa lìa: Một câu hát trong ca khúc Chỉ Mong Trái Tim Người, OST phim Bí mật bị thời gian vùi lấp