BÊN ANH EM KHÔNG CẦN GIẢ VỜ MẠNH MẼ

Chương 56: Ngoại Truyện 2: Tiểu Công Chúa




Về phần cô, cũng mang thai em bé thứ ba sắp đến ngày sinh rồi. Chính vì thế cô lại tiếp tục làm việc ở nhà. Cho nên dạo gần đây cô có thời gian chú ý hơn đến hai cậu nhóc nhà mình.

Hôm nay đang giải quyết công việc lại nhận được điện thoại nhà trường báo hai cậu nhóc đánh bạn. Cô rất giận nhưng cũng đồng ý để anh nói chuyện với hai nhóc. Lúc đi xuống kiểm tra tình hình lại nghe anh nói với con như vậy máu nóng liền dồn hết lên não.

"Cố Phong, anh còn không dạy con đàng hoàng em sẽ cho anh biết tay."- đợi con lên lầu cô mới lại tiếp tục công cuộc giáo huấn chồng.

"Được rồi mà bà xã! Em đừng tức giận nữa. Hai đứa nó là con của chúng ta, anh tin chúng sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện ngu ngốc."- anh nghiêm túc.

"Nhưng tụi nó cũng còn nhỏ. Anh có thể dạy dỗ chúng đàng hoàng chút được không? Anh như vậy đến khi em sinh rồi làm sao yên tâm chăm sóc em bé đây!"- cô thở dài.

"Anh biết anh nên làm gì mà. Em đừng lo mà ảnh hưởng sức khỏe. Em sắp sinh rồi, nên nghỉ ngơi nhiều chút. Nói thật, nếu được, anh không muốn em mang thai thêm lần nào nữa kể cả lần này."- anh buồn bã nói.

"Anh sao thế? Vẫn lo cho em sao?"- cô nhìn anh.

"Tất nhiên phải lo rồi. Lúc em sinh hai đứa nhóc của chúng ta xuýt chút đã mất mạng. Anh không bao giờ muốn em chịu loại đau đớn đó nữa. Lúc đó thấy em đau đớn mà anh chẳng thể giúp gì khiến tim anh như thắt lại vậy."- anh ôm cô vào lòng.

"Em sẽ không sao đâu mà. Con cái là món quà với cha mẹ. Nếu con đã đến sao em có thể vì bản thân mà giết chết một sinh linh chứ. Huống hồ nó là con của chúng ta cơ mà."

"Anh không ghét con. Nhưng anh thà ích kỷ cũng không muốn em gặp nguy hiểm. Anh và con đều rất cần em."

"Đừng lo nữa. Em sẽ không xa anh, xa con chúng ta đâu. Cho nên đừng tự trách như thế được không?"

"Anh chỉ có thể yên tâm khi em bình an sinh xong. Vì vậy em nhất định phải mẹ tròn con vuông."- anh hôn lên trán cô.

"Được!... Hmm... Phong... em... đau!"- cô ôm bụng nhăn nhó.

"Em sao thế bà xã?"- anh hốt hoảng.

"Em.... hình... như sắp... sắp sinh rồi."

"Nhưng còn chưa đến ngày! Mà thôi, anh lập tức đưa em đến bệnh viện."- anh ôm cô ra xe.

Anh lái xe đưa cô đến bệnh viện mà trong lòng không khỏi lo lắng không yên. Đến bệnh viện anh nhất quyết đòi phải vào với cô. Đến bác sĩ cũng chịu thua để anh cùng vào.

Trong phòng sinh anh liên tục nắm chặt tay cô, lau mồ hôi cho cô rồi động viên. Nhưng anh không biết bản thân còn căng thẳng hơn cô đến vạn lần.

"Oe... oe...oe!"

"Sinh rồi! Phu nhân sinh rồi thưa Cố thiếu. Là một bé gái."- một bác sĩ vui mừng thông báo.

"Bà xã, em vất vả rồi!"- anh thở phào hôn lên trán cô.

Cuối cùng cô cũng bình an sinh con. Cuối cùng chuỗi ngày ăn ngủ không yên của anh cũng kết thúc rồi.

Một lát sau cô được chuyển xuống phòng chăm sóc đặc biệt. Anh im lặng nhìn cô mệt mỏi ngủ trên giường bệnh. Lại nhìn cô con gái nhỏ yên lặng ngủ ngoan trong cái nôi bên cạnh.

"Ba xin lỗi con gái bảo bối. Lúc trước ba ích kỷ mới mong con đừng xuất hiện. Ba sợ sẽ mất mẹ con mà chưa hề nghĩ đến con. Đừng trách ba nhé bảo bối."- anh ôm đứa bé vào lòng nâng niu.

"Ưm... Phong!"- cô mở mắt nhìn anh.

"Anh đây bà xã! Em có mệt lắm không?"

"Em không sao! Cho em nhìn con!"

" Đợi anh chút!"- anh nhẹ nhàng đặt đứa bé vào nôi rồi đỡ cho cô ngồi dậy.

Sau đó lại quay sang ôm đứa bé đặt vào tay cô.

"Em xem! Con bé thật giống em. Anh trước đây thật ích kỷ. Lại không muốn để con bé chào đời. Xuýt chút đã gây ra tội với con rồi, may mà còn có người mẹ tốt là em."- anh áy náy nhìn cô và con.

"Anh đừng như vậy mà. Em biết anh là vì lo cho em. Sau này yêu thương con nhiều chút, bù đắp cho con."

"Ừ. Em mau đặt tên cho con bé đi!"

"Anh đặt cho con bé đi. Em không nghĩ ra!"

"Vậy hay là gọi con bé là Đồng Tranh đi. Một bức tranh đẹp, giống em vậy!"

"Được đó! Cố Đồng Tranh, bảo bối nhỏ của chúng ta thật đẹp."- cô vui vẻ nhìn đứa trẻ trong tay.

"A Phong, Tinh Quân! Ba mẹ tới rồi này!"- Trịnh Như Mai cùng Cố Trung đẩy cửa bước vào.

"Mẹ, ba!"- cô vui vẻ chào hai người.

"Sao lại đến rồi! Chẳng phải nhờ ba mẹ trông coi Tiểu Thần, Tiểu Dực sao!"- anh quay lại hỏi.

"Con lo gì chứ. Còn có Dung nhi mà."- Trịnh Như Mai cười.

" Đâu! Để ba xem đại tiểu thư Cố gia nhà chúng ta một chút." Cố Trung dang tay ôm đứa bé.

"Các con đã đặt tên cho con bé chưa?"- Trịnh Như Mai cũng chạy lại hỏi.

"Dạ rồi! Là Đồng Tranh."- anh trả lời.

"Đồng Tranh! Cái tên thật đẹp. Cháu gái chúng ta đúng là rất hợp với cái tên này." - Cố Trung cảm thán.

"Nào, ông mau để tôi ôm con bé chút. Ông đã ôm nó từ nãy giờ rồi đấy!"- Trịnh Như Mai sốt sắng.

"Bà cũng từ từ thôi! Cháu gái chúng ta cũng đâu có chạy mất, vội gì chứ!"

"Thì tôi biết thế nhưng cũng phải cho tôi nhìn con bé chút chứ."

Trịnh Như Mai ôm cháu gái nhỏ trên tay không ngừng nựng đôi má nhỏ. Cháu gái bảo bối của bà đúng là rất đáng yêu xinh đẹp nha.

Sau khi xuất viện Tiêu Uyển Nhi mới tới nhà thăm cô.

"Tinh nhi, mình đến thăm cậu này."- Tiêu Uyển Nhi đẩy cửa phòng cô bước vào.

"Uyển Nhi! Cậu mau vào đi."- cô ngồi trên giường dỗ cho bảo bối nhỏ ngủ.

"Đâu, cho mình xem công chúa nhỏ nhà cậu nào!"- Tiêu Uyển Nhi nhẹ nhàng đi tới.

"Cậu tò mò gì chứ! Nhà cậu không phải cũng có công chúa nhỏ đó sao! Sao chỉ có Minh Minh thế, Anh Anh đâu?"

"Anh Anh vừa sang đã tìm Tiểu Dực rồi!

"Ừm. Mau đặt thằng bé nằm xuống đi, sao vừa đến đã ngủ thế này."- cô nhìn cậu bé ngủ say trên tay Tiêu Uyển Nhi.

Đó là con trai nhỏ của Tiêu Uyển Nhi và Mạc Thiên Doanh. Thằng bé tên là Mạc Thiên Minh, năm nay hơn một tuổi.

"Thằng bé ngủ từ trên xe! Mình không muốn gọi nó dậy nên đành ôm lên đây."

"Không sao! Trẻ nhỏ ngủ nhiều là bình thường. Mau để nó nằm đi, ôm như vậy rất mỏi đó."

"Xem bảo bối nhỏ nhà cậu kìa. Thật là đáng yêu!"- Tiêu Uyển Nhi đặt con nằm xuống rồi lại quay sang nhìn em bé nhà cô.

"Ừ. Chỉ có điều con bé hay khóc về đêm. Tiểu tổ tông này còn khó hầu hạ hơn hai anh của nó ngày trước."

"Mình lại ngược với cậu đó. Anh Anh nhà mình lúc trước rất dễ chăm. Nhưng đến Minh Minh lại như đánh trận. Bây giờ mới nhàn hạ được chút đó."

Thế là những câu chuyện quen thuộc của mẹ bỉm sữa liên tục vang lên trong căn phòng. Đúng là phụ nữ có con nhỏ gặp nhau đều nói về vấn đề con cái.

Nhưng đó lại là niềm vui của những người phụ nữ. Họ hạnh phúc khi có những người chồng tốt, những đứa con đáng yêu. Đó chính là thiên chức của người phụ nữ...