Sau đám cưới cô và anh không đi du lịch mà quyết định đưa hai nhóc về nhà chính Cố gia chơi với ông bà.
Khỏi phải nói mọi người vui thế nào khi cả nhà cô đến ở lại một tuần với họ. Cả nhà lúc nào cũng có tiếng cười đùa rồi tiếng trẻ nhỏ bi ba bi bô rất vui. Thấy cả nhà quây quần vui vẻ cô mới nghĩ mình quyết định đúng khi đưa hai nhóc về đây.
Mà cô cũng thảnh thơi hơn để có thời gian bên cạnh anh. Từ lúc sinh hai nhóc cô ít có thời gian cho anh hơn. Một đứa đã mệt mà nhà cô là những hai cơ. Cũng may anh hiểu cho cô nên cũng không trách móc gì cả. Chỉ là thỉnh thoảng lại mè nheo với cô như trẻ con thôi.
Thời gian này hai đứa nhóc hết ông bà nội rồi ông bà cố, còn cả cô út nữa giành nhau chơi với hai đứa nên chúng quên luôn ba mẹ.
"Bà xã, hay là lần sau mình đưa hai nhóc con cùng về thành phố A thăm ông nội em được không?"
"Ừm, cũng được. Đợi hai bảo bối cứng cáp thêm chút nữa em sẽ đưa chúng đến gặp mẹ."
"Em đó, đừng vì mấy người đó mà không để tụi nhỏ gặp ông nội. Dù sao ông nội cũng rất thương tụi nó mà."
"Em biết rồi. Mà Dung nhi cũng dễ thương ghê, hai đứa nhỏ rất thích chơi với em ấy."
" Điều đó cũng không có gì mà lạ. Con bé Dung nhi này lớn già đầu cũng không bỏ được cái tính trẻ con."
"Anh hai! Anh lại nói xấu em."- Cố Thư Dung từ ngoài đi vào phòng hai người.
"Này nhóc, lần tới còn không gõ cửa anh cho nhóc ăn đòn đó."- anh đi tới cốc đầu Cố Thư Dung.
"Phong! Dung nhi hai đứa nhóc đâu rồi? Không phải đang chơi với em sao?"- cô lườm anh rồi quay sang Cố Thư Dung.
"Hahah, đáng đời anh hai. Lần sau còn ăn hiếp em sẽ méc chị dâu cho anh biết tay. Ông bà nội dành giữ hai đứa rồi chị dâu yên tâm. "
"Thế nhóc chạy lên đây muốn đâm chọc gì?"- anh đi lại giường ngồi.
"Gì đâu, anh hai này. Tại anh em quên mất tiêu luôn. Ở dưới có người đến kiếm chị hai á, hai người xuống xem có chuyện gì không?"
"Ai thế? Chị đâu có mời khách?"
"Em không biết. Nhưng nhìn lạ lắm."
"Có khi nào ông nội em không? Con nhóc này là không nhớ mặt ông Hàn chứ gì?"- anh lại được thể chọc vào.
"Anh hai, anh lấy vợ xong đầu bị hỏng luôn hả? Em mới gặp ông Hàn hôm ở hôn lễ của anh chị mà quên cái gì chứ!"
"Nhóc mới nói đầu anh làm sao cơ?"- anh đen mặt nhìn Cố Thư Dung.
"À... à thì... em ra vườn chơi với Tiểu Thần, Tiểu Dực đây. Anh chị cũng xuống tiếp khách đi kìa."- Cố Thư Dung thấy tình hình không ổn liền ném lại một câu rồi biến mất tiêu.
"Thôi, mau xuống dưới kìa!"
"Tuân lệnh bà xã đại nhân."- anh chạy đến ôm eo cô ra khỏi phòng.
Hai người đi xuống phòng khách thì thấy một ông lão khoảng ngoài 70 tuổi đang ngồi chờ ở sofa phòng khách.
"Chào ông! Không biết nên xưng hô với ông đây là...?"- cô đi xuống gật đầu chào vị khách lạ này.
"Ta họ Âu Dương tên là Viễn. Cô cứ họi ta ông Viễn là được."- ông lão đứng dậy nhìn cô.
"À, vậy mời ông ngồi, ông Viễn. Hình như đây là lần đầu tôi gặp ông?"
"Phải. Đây cũng là lần đầu ta gặp cô."
"Vậy thì không biết ông Viễn hôm nay tìm tôi là có việc gì?"
"Ta là có một thắc mắc muốn hỏi cô? Cô có thể cho ta xem chiếc vòng cổ cô đeo trong tiệc cưới của cô không? Chính là cái này."- ông lấy ra trong túi áo bức ảnh một cô gái giống cô đến 7-8 phần đeo trên cổ chiếc vòng như của cô.
" Đây là...?"- cô nhíu mày nhìn bức ảnh.
"Là con gái ta! Con bé mất tích hơn hai mươi mấy năm rồi."- ông nhìn bức ảnh với ánh mắt hiện lên ý buồn.
"Vậy cái vòng cổ...?"
" Đúng vậy! Là ta đã đích thân cho người làm cho con bé khi nó vừa chào đời. Nó vẫn luôn đeo cái vòng đến khi nó mất tích."
"Chẳng lẽ... ý ông đây là...?"- cô kinh ngạc.
"Ta không chắc! Thế nên ta mới muốn xem qua cái vòng của cô."
"Được! Ông đợi một chút."- cô đi lên phòng lấy cái vòng cồ xuống.
Cô đem cái vòng cổ đưa cho ông lão.
"Mời ông xem thử!"
Ông lão xem một lượt rồi nhẹ nhàng tách mở mặt dây chuyền hình trái tim trước sự kinh ngạc của cô. Đến cô cũng không biết nó có thể mở được như thế.
"Đây... đây.... đây là..."- ông xúc động nhìn dòng chữ được khắc bên trong mặt dây chuyền.
"Có chuyện gì thế ông Viễn?"- cô nhướng mày.
"Cô gái! Cô có thể nói cho tôi biết cô lấy sợi dây chuyền này ở đâu không?"
"Nó thuộc về mẹ tôi!"- cô bình tĩnh.
"Vậy mẹ cô đang ở đâu?"
"Bà ấy mất rồi! Mất lúc..."- nói đến đây cô đột nhiên ngưng lại.
"Bà xã, em đừng nghĩ nữa. Cho hỏi ông đây là muốn hỏi về cái gì?"- anh xoa lưng cô rồi nhăn mày nhìn ông lão ngồi phía đối diện.
Đã lâu như vậy rồi nhưng mỗi khi nhắc lại cô vẫn cảm thấy thực sự là vì mình mẹ cô mới chết. Cô còn từng dằn vặt nếu mẹ không sinh mình ra mẹ cũng sẽ không bị như vậy.
"Trời ơi, con gái tôi!"- ông lão ôm sợi dây chuyền kêu lên.
"Ông vừa nói cái gì cơ?"- cô bàng hoàng.
"Mẹ cô... là con gái ta. Chiếc vòng này là khi con bé được sinh ra ta đã đích thân đặt làm cho con bé. Ta đã đặc biệt khắc tên của con bé bên trong của mặt dây chuyền Âu Dương Nhã Thư."
"Không thể nào, tôi được biết tên bà ấy là Tố Ngọc. Mẹ tôi không phải tên Nhã Thư."- cô lắc đầu.
"Ta không biết có chuyện gì với con bé! Nhưng chiếc vòng này không thể sai được."- ông lão kiên định.
"Nếu vậy sao mẹ tôi lại có tên Tố Ngọc? Sao trước nay tôi chưa từng nghe ai nhắc đến mẹ có gia đình?"
"Nhà của ta là một gia tộc lớn, chúng ta sở hữu khu nhà cổ vô cùng giá trị. Ta là người thừa kế nó từ cha mẹ ta và đương nhiên con gái ta sẽ là người thừa kế nó tiếp theo. Nhưng người trong gia tộc muốn cướp nó nên chúng đã sai người hại con gái ta. Năm đó con bé đang trên đường đi dự tiệc thì xe của nó đã gặp tai nạn. Ta đã cố gắng tìm kiếm nhưng chẳng có chút manh mối nào về con bé. Cứ như nó bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Tất cả là tại ta, nếu ta không để con bé đi một mình thì đã không có chuyện gì xảy ra."
"Tôi được biết mẹ tôi là trẻ mồ côi. Lúc ba gặp mẹ là lúc ba đi công tác xa nhà. Mẹ tôi đã yêu ông ấy khi nhận được sự chăm sóc, giúp đỡ của ông. Khi mẹ biết đã mang thai tôi mới đi đến thành phố ba tôi sống để tìm ông. Sau đó mới phát hiện ba tôi đã có vợ con. Bà một mình ở thành phố A mưu sinh kiếm sống. Lúc sinh tôi... bà ấy... bị khó sinh. Trước khi bà nhắm mắt đã kịp nhờ người ta mang tôi đến Hàn gia. May mắn là người ta mang tôi đến Hàn gia lại gặp ông nội. Ông nhất định giữ tôi lại nuôi dưỡng mặc sự phản đối của toàn bộ người trong nhà."
"Trời ơi con gái tội nghiệp của tôi!"- ông lão đau khổ kêu lên.
"Tôi vốn không biết những việc này mãi cho đến hơn hai năm trước. Mẹ tôi lúc đi sinh chỉ mang theo một cái hộp gỗ. Trong đó là thư mẹ viết sẵn cùng với sợi dây chuyền mẹ để lại cho tôi. Sau này khi tôi tìm lại di vật của mẹ mới đọc được thư mẹ kể lại toàn bộ câu chuyện. Ngoài ra mẹ chỉ nói lúc mẹ tỉnh lại trong bệnh viện người ta nói mẹ bị tai nạn xe. Nhưng mẹ lại hoàn toàn không có một chút ký ức nào về bản thân cũng như lý do mẹ bị tai nạn xe."