Cô ở bệnh viện được hai ngày thì được xuất viện về nhà. Sau khi về nhà liền bị thêm một đám người nữa đến quẫy nhiễu. Có hôm thì là người lớn Cố gia, hôm thì là Mạc Thiên Doanh và Tiêu Uyển Nhi, còn có cả Triệu Vũ Hàn và ông nội Hàn nữa.
Trời ạ, bọn họ chắc chắn là xếp lịch ngầm. Cứ hết phiên này đến phiên khác thay nhau đến nhà cô và anh náo loạn.
Mỗi lần như thế đều cướp con từ trên tay hai người hết nựng rồi lại ôm nó chạy khắp phòng. Có lúc anh còn đen mặt cảnh cáo mà chẳng người nào thèm điếm xỉa đến.
..........
Cứ như vậy mà đã qua hơn một năm. Hai đứa trẻ đã được hơn một tuổi. Cô vẫn là làm việc ở nhà để tiện chăm con. Còn anh thì xác ở công ty nhưng hồn thì ở nhà.
Anh ở công ty chỉ mong mau chóng hết giờ là phóng như bay về nhà khiến Lưu Thiên theo không kịp.
Hai đứa trẻ được một tuổi rưỡi bắt đầu biết quậy nhiều hơn. Mỗi lần thấy anh về liền phá lên cười. Anh đi làm về liền chơi với chúng chẳng màng hình tượng cao ngạo lạnh lùng gì đó khiến người làm ở trong nhà mỗi lần thấy đều cố nhịn cười ra tiếng. Bọn họ cho rằng cậu chủ nhà mình ngoài bộ mặt thê nô thì không còn dáng vẻ nào có thể tức cười hơn. Nào ngờ từ khi cô sinh con anh còn đeo thêm vẻ mặt cuồng trẻ con nữa.
Tối nay ăn cơm xong anh chơi cùng hai nhóc để cô tắm. Ban ngày hai nhóc sẽ được cô và một bà vú chăm sóc. Mỗi tối đều là anh chơi với chúng như thế.
Đột nhiên lúc cô ra chơi cùng bọn trẻ anh nhìn cô:
"Bà xã, mình tổ chức lễ cưới có được không?"
"Sao đột nhiên anh lại muốn thế?"
"Không phải đột nhiên. Anh vốn nghĩ đến chuyện này lâu rồi. Chỉ là thời gian chưa thích hợp nên mới không nói ra thôi. Em xem con chúng ta cũng đã một tuổi rồi. Em còn điều gì khó nghĩ sao?"
"Không! Em trước đây chưa muốn tổ chức đám cưới vì muốn chúng ta phải thật hiểu, yêu thương và tin tưởng lẫn nhau. Em muốn đám cưới chúng ta thực sự là một kết thúc đẹp chứ không phải một khởi đầu cho một cuộc hôn nhân bế tắc về sau."
"Vậy bây giờ em vẫn chưa hiểu hết con người anh sao?"
"Không! Em đã hiểu anh nhiều hơn cả em hiểu về mình. Nhưng vì lúc trước em mang thai rồi sinh con nên hơi bất tiện. Cho nên bây giờ.... em.... đồng ý!"
"Em nói là thật sao?"
"Tất nhiên. Hàn Tinh Quân em trước giờ nói một thì chính là một."
"Tốt quá! Anh sẽ cho chuẩn bị ngay. Cảm ơn em, bà xã. Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh."
- ----------
Thế là trong vòng một tháng đám cưới được một mình anh đích thân lo liệu xong xuôi.
Hôm nay chính là ngày tổ chức lễ cưới. Anh sắp xếp hôn lễ của hai người ở một resort bên bờ biển.
"Òa, Tinh nhi à cậu đó nha mặc váy cưới đúng là đẹp thật đó!"- Tiêu Uyển Nhi đi vào phòng cô dâu nhìn cô tấm tắc khen.
"Thật sao?"
" Đương nhiên! Nhìn cậu ai mà nghĩ ra được cậu là mẹ của hai nhóc siêu quậy chứ."
"Nhắc đến làm mẹ! Cậu sao rồi, có thấy khó chịu ở đâu không? Cậu làm phù dâu cho mình ổn không đó!"
"Không sao, không sao. Mình có thai mới được có hai tháng thôi. Mặc cái váy này vẫn còn lọt được hehe."
"Nhưng mà cậu phải cẩn thận đó. Cậu mà có chuyện gì Mạc Thiên Doanh sẽ đem 18 đời tổ tông nhà mình ra mắng mất."
"Cậu nói gì thế chứ! Anh ấy nào có giống tên Cố Phong nhà cậu. Nhớ lúc cậu sinh tên ngốc nào đó còn xông thẳng vào phòng sinh dọa đám bác sĩ đó sợ mất hết hồn vía. Nhắc tới là mắc cười gần chết."
"Ầy, cậu nhắc làm gì chứ. Cái con người đó vào những lúc như vậy cứ như bị ngố vậy đó. Haizzzz."
"Bà xã, em thật đẹp!"- Cố Phong từ bên ngoài đi vào thì đứng ngây ngốc nhìn cô.
"Ùi ui! Chồng khen nhaaa!"- Tiêu Uyển Nhi đẩy đẩy vai cô cười gian.
"Con nhóc này, sắp làm mẹ người ta đó. Còn không chịu đàng hoàng chút đi!"
"Xấu hổ gì chứ! Còn nhớ hồi đám cưới mình cậu chọc dữ lắm mà. Sao hả, bây giờ biết xấu hổ rồi?"
"Nào, anh ra ngoài đi! Còn cả cậu nữa, qua đây giúp mình chút."
"Vậy anh ra ngoài trước. Em cứ chuẩn bị tiếp đi."
" Đâu nào, bà Cố muốn mình giúp gì nào?"- Tiêu Uyển Nhi cười khoái chí.
"Cậu giúp mình đeo cái này lên đi!"
Cô đưa cho Tiêu Uyển Nhi một sợi dây chuyền bằng vàng.
"Cái gì thế. Cậu lấy ở đâu ra món đồ cũ này thế!"
"Của mẹ mình đó. Là lần trước mình về Hàn gia lấy lại được. Mình muốn đeo nó để mẹ thấy mình mặc váy cưới cùng người mình yêu trong ngày trọng đại nói lời thề nguyện suốt đời."- cô nhìn sợi dây chuyền mắt đã ngấn lệ.
"Nào, cô dâu sao lại khóc thế này. Mau nín đi không là nhòe hết son phấn bây giờ. Mình giúp cậu đeo nha."
Chuẩn bị xong xuôi cũng sắp tới giờ bắt đầu lễ cưới. Tiêu Uyển Nhi đi mời ông nội Hàn đến để dắt cô ra ngoài lễ đường.
"Tinh nhi, hôm nay con đẹp lắm đó. Ông nội đợi ngày này của con đã rất lâu rồi. Cuối cùng cũng có thể dắt tay con vào lễ đường."- ông nội Hàn nhìn cô mắt đã đỏ hoe.
Đứa cháu này của ông đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Cuối cùng cô cũng đã tìm được người tốt gửi gắm hạnh phúc cả đời rồi. Dù là ngày mai ông nhắm mắt xuôi tay cũng có thể yên lòng.
"Ông nội, con cảm ơn ông. Nhờ có ông con mới có được ngày hôm nay. Con thương ông nội nhiều lắm!"- cô cũng rưng rưng nhìn ông.
"Ơ, hai người đừng có khóc nữa. Đến giờ rồi, chúng ta cũng ra ngoài đi thôi."- Tiêu Uyển Nhi nhanh chóng kéo hai con người đang xúc động kia về lại thực tế.
"Đúng đó! Đi thôi, chúng ta ra ngoài."- ông nội Hàn vỗ vai cô.
"Vâng."
Cô khoác tay ông cùng Tiêu Uyển Nhi ra lễ đường.
Khách mời chỉ là những người thân thiết trong gia đình nên không nhiều lắm. Vì muốn buổi lễ thật ấm cúng anh không mời những người muốn tạo "quan hệ làm ăn" tới để bọn họ xem náo nhiệt. Chỉ có một số nhà báo lớn uy tín được phép đến ghi hình buổi lễ quan trọng của cô và anh.
Cô khoác tay ông nội Hàn bước ra lễ đường trước sự ngưỡng mộ của mọi người.
Hôm nay cô mặc một cái váy cưới thiết kế kiểu đuôi cá có tay bằng ren mỏng nhưng hở vai. Thân váy ôm sát từng đường cong xinh đẹp trên cơ thể cô. Gương mặt xinh đẹp được khéo léo che dưới lớp khăn voan dài mỏng. Trên tay cô cầm một bó hoa cầm tay thật nhiều màu sắc.
Ông nội Hàn dắt cô từng bước đến trước mặt anh. Ông nắm tay cô đặt vào tay anh nhưng không buông ngay mà nhìn anh chần chờ:
"Ông nội yên tâm. Con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, sẽ yêu thương cô ấy cả đời này."- anh nhìn ông kiên định.
" Được. Vậy ta giao cháu gái ta cho con. Nếu con làm con bé đau lòng ta sẽ đem con bé rời khỏi con ngay lập tức."
"Sẽ không! Con sẽ không để ông có cơ hội đem cô ấy rời xa con."
"Có câu này của con ta yên tâm rồi! Ta giao đứa cháu này cho con."
Ông nội Hàn cười rồi đi xuống phía dưới ngồi. Anh nắm tay cô đứng trước cha sứ.
"Cố Phong, con có nguyện ý cả đời này ở bên cạnh chăm sóc, yêu thương Hàn Tinh Quân dù cho ốm đau hay bệnh tật, nghèo hèn hay giàu sang, nắm tay cô ấy đi đến cuối đời vĩnh viễn sẽ không buông tay nhau?"
"Con đồng ý!"- anh dõng dạc.
"Hàn Tinh Quân, con có nguyện ý cả đời này ở bên cạnh chăm sóc, yêu thương Cố Phong dù cho ốm đau hay bệnh tật, nghèo hèn hay giàu sang, nắm tay anh ấy đi đến cuối đời vĩnh viễn sẽ không buông tay nhau?"
"Con đồng ý!"
" Được! Vậy ta tuyên bố hai con từ nay chính thức trở thành vợ chồng. Hai con có thể trao nhẫn cho nhau rồi."
Cha sứ dứt lời, Mạc Thiên Quang và Tiêu Uyển Nhi cũng là phù dâu phù rể đem đến cho họ hai chiếc hộp chứa nhẫn của đối phương