BÊN ANH EM KHÔNG CẦN GIẢ VỜ MẠNH MẼ

Chương 50: Hạnh Phúc Ngập Tràn




Anh vừa đẩy cửa bước vào thì thấy cô nằm đó mồ hôi đầm đìa trên trán đang rất mệt mỏi nhắm mắt.

Anh chạy lại túm cổ áo vị bác sĩ vì sự xuất hiện đột ngột của anh mà đơ ra.

"Vợ tôi, cô ấy thế nào rồi?"

"Cố thiếu... ngài bình tĩnh chút. Phu nhân đang được cầm máu. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"- vị bác sĩ bị anh túm áo sợ hãi nói.

Trời đất quỷ thần ơi, ông là đang cứu vợ anh cơ mà sao tự nhiên giống tội nhân thế này. Lại còn đem cái mặt lạnh như băng cùng với ánh mắt giết người ra là muốn dọa người sao?

"Không cần biết các người làm gì, nhất định phải cứu cho được vợ con tôi. Họ mà xảy ra chuyện thì cả cái bệnh viện các người chờ chết chung đi!"- anh lạnh giọng quát rồi bỏ vị bác sĩ ấy ra.

"Vâng.... vâng... chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Cố thiếu yên tâm."- vị bác sĩ bị anh dọa cho ngu luôn rồi chỉ biết vâng vâng gật gật.

Mà mấy vị bác sĩ kia cũng bị khí thế lạnh lẽo âm độ trên người anh dọa cho sợ hãi tay chân run rẩy.

Anh đi đến cạnh cô, đưa tay lau mồ hôi trên trán khẽ gọi cô:

"Bà xã, em cố gắng thêm chút nữa. Có anh đây rồi, anh sẽ ở đây cùng em. Em đừng sợ."

"Phong... em đau lắm! Em... sẽ giống mẹ không?"- cô khó nhọc mở mắt nhìn anh.

"Không cho phép em nói linh tinh. Em và con đều sẽ không sao! Anh ở ngay đây, nắm tay anh. Chúng ta cùng nhau cố gắng."- anh nắm chặt tay cô.

"Phu nhân, cố thêm chút nữa. Tôi thấy đầu đứa bé rồi, cô cố thêm một chút."

Bác sĩ vui mừng nhìn cô. May quá, cô không sao thì mạng của họ cũng bình an rồi. Có trời mới biết anh có đem họ chôn cùng cô nếu cô có chuyện gì hay không.

"Em nghe không? Sắp qua cả rồi, nhà chúng ta vẫn sẽ mãi ở bên nhau. Em cố gắng lên, không được ngủ."- anh lau mồ hôi cho cô dịu dàng nói.

"Áaaaaaaaa..."

"Oe... oe....oe..."

"Sinh rồi... phu nhân sinh rồi. Là hai bé trai. Chúc mừng Cố thiếu, chúc mừng phu nhân!"- một bác sĩ hét ầm lên.

"Bà xã, em nghe chưa? Em vượt qua rồi."

"Tốt... tốt quá... rồi! Em... buồn... ngủ quá. Phong!"- cô nói rồi thiếp đi.

"Bà xã! Bác sĩ, mau xem vợ tôi. Các người còn không mau làm gì đi!"- anh thấy cô ngất đi thì lo lắng gào ầm lên.

"Cố thiếu, phu nhân là mệt quá nên ngất đi thôi! Chúng tôi sẽ mau chóng chuyển cô ấy xuống phòng hồi sức. Xin ngài đừng lo."

Sau đó cô được chuyển về phòng hồi sức. Cả nhà Cố gia nghe tin cũng kéo nhau chạy vào viện. Họ vào phòng thì thấy cô vẫn chưa tỉnh, hai đứa nhóc thì đang ngủ trong nôi bên cạnh giường cô.

Ông bà nội Cố thì đến bên nôi thấy hai đứa nhóc đang ngủ ngon lành cũng nhìn chúng cười đến vui vẻ. Hai vợ chồng Cố Trung thì đến vỗ vai anh đang ngồi cạnh giường cô.

"Con trai, Tinh Quân thế nào rồi? Sao mãi vẫn chưa tỉnh thế?"- Trịnh Như Mai nhìn cô nằm trên giường không chút động tĩnh cũng đâm lo.

"Cô ấy kiệt sức nên tạm thời ngất đi! Bác sĩ khám rồi, nói chút nữa sẽ tỉnh!"- anh nắm chặt tay cô không rời.

"Vậy thì được rồi! Phụ nữ đi sinh chính là bước một chân vào quỷ môn quan. Đã qua rồi thì chính là phúc, về sau nhớ chăm sóc con bé cẩn thận."- Trịnh Như Mai thấy anh miệng nói cô đã không sao nhưng trên mặt rõ ràng rất lo lắng cho nên an ủi anh.

"Mẹ con nói đúng đó! Ngày trước lúc ba thấy mẹ sinh con cũng như con bây giờ vậy. Đừng lo nữa, con bé sẽ tỉnh lạ ngay thôi."- Cố Trung cũng tiếp lời vợ.

"Con biết rồi! Ba mẹ đừng lo cho con."

"Ưm... Phong..."

"Bà xã, em tỉnh rồi!"

"Tinh Quân, con tỉnh rồi sao?"- Trịnh Ngọc Mai lo lắng.

"Vâng! Phong, cho em nhìn con."

" Đợi anh một lát!"

Anh đi đến bên nôi bế một đứa bé trai ra trước. Sau đó Trịnh Như Mai cũng ôm đứa còn lại đến trước mặt cô.

" Đây là con trai của chúng ta!"- anh đưa đứa bé cho cô ôm.

Sau đó anh cũng ôm đứa còn lại từ Trịnh Ngọc Mai đến trước mặt cô.

"Các con đã quyết định đặt tên gì cho hai nhóc hay chưa?"- ông nội Cố hỏi.

Và theo câu hỏi của ông nội Cố thì cả bốn cặp mắt cùng nhìn chằm chặp hai người. Dĩ nhiên bọn họ đều chờ một câu nói duy nhất.

"Tụi con chưa quyết định! Hay mọi người giúp tụi con đi!"- cô cầm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ trong tay nâng niu nói.

Chỉ chờ có thế, cả bốn người nháo hết lên. Phòng bệnh của cô bây giờ toàn là tiếng bốn người lớn cãi nhau inh ỏi.

" Đặt là Phong Lãng, Phong Kiên"

"Tên ông nghe quê chết đi được. Phải đặt là Thiên Minh, Thiên Vũ."

"Không có tiền đồ! Phải là Khải Văn, Khải Dương."

"Ông già hồ đồ. Phải là Trường Bách, Trường Diệp."

"Ba à, tên ba đặt không hay. Phải chọn tên của con kìa."

"Mày thì biết gì! Tên chắt tao thì phải do tao đặt."

"Ông già, chúng nó không phải cháu tôi sao?"

"Mẹ à, tên con đặt là hay nhất đó!"

[...]

Và thế là bốn người lớn Cố gia chụm đầu vào cãi nhau ở một góc. Người này chê tên người kia rồi thì cãi nhau chí chóe.

Mà hai cái người đầu xỏ trong chuyện này vẫn còn ung dung ôm con cười đùa. Bọn họ cứ để kệ ba mẹ và ông bà "phe mình đánh phe ta" rồi tự mình suy nghĩ tên con.

Bỗng anh nhìn đứa bé trong tay, đứa này là anh trai. Nó có đôi mắt giống ba, cái mũi và miệng lại giống mẹ. Mà quan trọng là cái trán cao, nhìn vào rất có khí chất. Đứa bé này cả người có một loại khí tức hệt như ba nó.

"Đặt là Hàn Thần đi!"- anh nhàn nhã buông ra một câu để chấm dứt cuộc "nội chiến" nào đó.

"Vậy đặt tên đứa nhỏ là Hàn Dực đi!"

Cô nhìn đứa bé ngủ ngon lành trong tay cô. Rõ ràng nó không giống anh nó hoàn toàn. Là sinh đôi khác trứng. Đứa bé này lại thừa hưởng đôi mắt của cô. Miệng lại nhìn giống ba. Mà đứa bé này không có nhiều cái khí tức bức người kia mà có vẻ rất nghịch ngợm hơn.

"Cố Hàn Thần, Cố Hàn Dực! Tốt, tên hay."- ông nội Cố nghiền ngẫm một hồi rồi tấm tắc khen.

"Ai nha, Tiểu Thần, Tiểu Dực nhà chúng ta đúng thật là đẹp trai. Sau này nhất định nhiều cô gái theo đuổi."- Trịnh Như Mai vui vẻ nhìn hai đứa cháu nội ngủ say.

"Nào, cho ba ẩm cháu nội một chút. Từ nãy giờ đều bị ông bà cố dành không cho ông bế cháu nội gì cả!"- Cố Trung bế đứa bé từ tay cô.

"Chắt tao làm gì đến lượt ai ý kiến!"- ông nội Cố vênh mặt đắc ý.

Cả nhà họ Cố hôm đó đều là ở trong bệnh viện bát nháo. Cho dù anh đuổi cỡ nào cũng chẳng ai chịu về. Cuối cùng anh phải hăm dọa mai sẽ không cho ai đến nữa bọn họ mới chịu dời đi. Nếu còn không đi anh chắc chắn sẽ làm thật đó. Bọn họ còn muốn chơi với cháu nha.