"Là con! Mấy năm qua dì có khỏe không?"- cô nhìn dì Hai cười.
" Cảm ơn nhị tiểu thư, tôi vẫn khỏe. Cô bây giờ đúng thật là xinh đẹp."- dì Hai nhìn cô cười.
"Cảm ơn dì! Mà sao dì lại ở đây? Con tưởng dì về quê rồi mà!"- cô hỏi.
"Tôi vẫn thường xuyên đến đây thăm mẹ của tiểu thư mà. Mỗi năm đến ngày giỗ bà ấy tôi đều đến đây dọn dẹp cỏ trên mộ và nói chuyện với bà ấy."
"Cảm ơn dì bao nhiêu năm qua đã thay con đến đây thăm mẹ. Con là con mà mãi đến bây giờ mới có thể đến thăm mẹ. Đến mẹ như thế nào con cũng chưa từng thấy qua nữa là. Dì xem có phải buồn cười lắm không?"- cô cười.
"Cũng không phải lỗi của tiểu thư, người cũng đừng tự trách mình như vậy. Tôi biết mẹ cô ở đây nhưng vì lúc đó cô còn nhỏ nên tôi không thể nói cho cô biết hay tự ý đưa cô đến đây. Hơn nữa lão gia lúc đó thường xuyên không ở nhà nên tôi cũng không thể làm gì khác. Mong cô đừng trách."- dì Hai nhìn cô áy náy.
"Con không trách dì, cũng nhờ dì thời gian qua thay con đến thăm mẹ nên mới không để bà ấy một mình lạnh lẽo ở đây. Bây giờ con biết rồi, con sẽ sửa lại mộ cho mẹ để mẹ được thanh thản."
"Nếu được vậy thì thật tốt quá. Tôi vốn cũng muốn làm vậy nhưng lại không có đủ khả năng. Bây giờ cô trở về thì thật tốt quá rồi. Phải rồi, chỗ tôi còn có một thứ muốn đưa lại cho tiểu thư nữa, hôm nay gặp được cô thì thật may quá rồi."
"Là thứ gì thế dì?"- cô ngạc nhiên.
"Là một sợi dây chuyền nhỏ. Lúc cô được đưa về Hàn gia ngoài một cái hộp gỗ nhỏ đã bị phu nhân lấy đi còn có đeo trên người một sợi dây, trên đó có một chiếc chìa khóa nhỏ. Tôi thấy phu nhân lấy cái hộp đi nên mới tháo sợi dây chuyền của cô xuống, tránh để bà ấy thấy được sẽ lấy đi luôn. Lúc tôi rời đi thì quên đưa lại cho tiểu thư, vốn không biết làm sao nên đành giữ đến bây giờ. Hôm nay gặp được cô thật là may quá."- bà lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ được trên một sợi dây chuyền từ trong túi.
"Cảm ơn dì nhiều lắm. Con thật không biết làm sao để cảm ơn dì. Từ nhỏ dì đã luôn tốt với con, luôn nén đem đồ ăn cho con khi con bị bà nội nhốt lại. Đến tận bây giờ dì vẫn giúp con bảo quản món đồ này. Con cảm ơn dì nhiều lắm."- cô nhận lấy sợi dây từ dì Hai.
"Không có gì đâu nhị tiểu thư. Cô từ lúc nhỏ đã luôn đáng yêu, hiểu chuyện. Chỉ trách số phận không tốt nên dù mang tiếng tiểu thư Hàn gia nhưng cuộc sống cũng chẳng thoải mái như đại tiểu thư. Tôi xem như thay người mẹ đã mất của cô bù đắp lại cho cô một chút cũng là điều nên làm."- dì Hai nhìn cô nước mắt dàn dụa.
Ai mà tin một Hàn Tinh Quân mạnh mẽ, quật cường lại phải chịu đựng khổ sở dù mang danh là nhị tiểu thư ở Hàn gia. Không làm sai cũng thường xuyên bị bỏ đói, bị nhốt ở trong phòng tối.
Thời gian đó cô rất sợ bóng tối, lại càng sợ ở một mình. Thế mà khi đó lại thường xuyên bị nhốt trong một căn hầm tối tăm. Nếu không phải có dì Hai luôn nén mang chút bánh tới an ủi cô thì cô đã sớm không vì sợ cũng vì đói mà chết.
"Dì Hai, con nhớ dì lúc con còn nhỏ dì cũng chưa kết hôn. Bây giờ cuộc sống của dì thế nào rồi ạ?"- cô hỏi.
"Tôi ở quê vẫn là sống một thân một mình. Hằng ngày vẫn quốc đất, trồng rau sống qua ngày. Tuy có chút vất vả nhưng cũng rất thoải mái. Thế tiểu thư thì thế nào, cô sống vẫn tốt chứ? Ngày đó tôi đi kể cho lão gia nghe việc của cô xong thì rời đi luôn vì mẹ tôi bệnh nặng, xin lỗi cô vì đi mà không nói với cô một câu."
"Con bây giờ sống rất tốt. Lúc đó dì đi rồi qua một thời gian ông nội đã đưa con đến thành phố S. Con bây giờ đang sống ở đó, mới về lại thành phố A này hôm qua vì có chút việc. Hay là dì cùng đến thành phố S sống với con đi!"
"Không cần đâu tiểu thư, tôi bây giờ sống vẫn rất tốt. Cô đừng lo cho tôi, tôi sống ở đấy cũng quen rồi."- dì Hai cười.
"Nếu dì không muốn con cũng không éo dì. Nhưng nếu dì cần giúp đỡ cứ tìm con, dì đừng ngại."
"Tôi biết rồi, tiểu thư yên tâm."
Hai người còn trò chuyện thêm một lúc mới tạm biệt ra về."Tiểu thư, cho hỏi cô là ai thế?"- một người phụ nữ ngoài 50 ôm một bó bông đặt trước mộ rồi nhìn cô hỏi.
"Bác là... dì Hai!"- cô nhìn một lát thì thốt lên.
Đây chẳng phải bà vú đã chăm sóc cô từ lúc cô được đưa đến Hàn gia sao? Từ lâu bà đã xin nghỉ làm về quê sống rồi mà, sao lại có mặt ở đây?
"Tiểu thư đây là?"- dì Hai nhìn cô hoài nghi.
"Dì Hai, con là Tinh Quân!"- cô đứng dậy nhìn dì Hai.
"Nhị... nhị tiểu thư! Là cô thật sao?"- dì Hai nhìn cô xúc động.