BÊN ANH EM KHÔNG CẦN GIẢ VỜ MẠNH MẼ

Chương 34: Khiến Cô Trả Giá




Cô ngủ trong lòng anh một giấc thật ngon lành đến trưa. Thấy cô ngủ say nên anh khẽ lấy điện thoại ra ngoài gọi cho ai đó.

" Điều tra xem là ai đã gửi mấy tấm hình."

"Rõ."

Anh cúp máy rồi quay vào phòng khẽ hôn lên trán cô:

"Bà xã, dậy ăn trưa thôi! Em chưa ăn gì từ sáng rồi."- anh cưng chiều.

"Không ăn. Em mệt"- cô lật người.

"Anh mang lên cho em!"

Nói rồi anh xuống bếp lấy đồ ăn cho cô.

Thấy anh lo cho cô chu đáo như thế người làm trong nhà ai nấy đều vui vẻ. Hôm qua thấy cô to tiếng với anh xong thì bỏ ra ngoài cả đêm họ thấy rất lo.

Bây giờ thấy anh lại chăm sóc cô như vậy họ liền đoán ngay hai người chắc đã làm hòa lại. Trong nhà không khí cũng vui vẻ hơn, không căng thẳng như mấy ngày trước nữa.

Anh đem đồ ăn lên phòng thì thấy cô vẫn nằm trên giường thì lắc đầu:

"Mèo ngốc, em định biến thành heo ngốc đấy hả!"

"Tại ai chứ? Rõ là cả hai cùng làm sao chỉ có mình em bị đau."- cô lườm anh.

"Lần sau em còn chạy ra ngoài cả đêm sẽ cho em một tháng không xuống khỏi giường được."- anh cười gian.

"Anh dám em sẽ cho anh biết tay!"

"Nghe em! Mau ngồi dậy ăn."

"Không ăn!"

"Em chắc?"

"Ừ!"

"Do em chọn."

Anh uống một ngụm sữa rồi đút cho cô.

"Hmm... khụ khụ... anh muốn chết?"- cô lạnh giọng.

" Đều là tự em chọn!"- anh lại cúi xuống hôn cô.

"Anh cút đi!"- cô đẩy anh ra.

"Không!"

"Anh cút ra ngoài cho em!"

"Không!"

"Anh không đi?"

"Vậy tối nay tiếp tục làm bạn với thư phòng!"

"Bà xã nhất định không nỡ!"-anh nhìn cô đắc ý.

"Anh nên nhớ em là ai, chẳng có gì mà Hàn Tinh Quân em không dám!"

"Nhưng cái này anh chắc chắn!"

"Anh cứ thử!"- cô nhướng mày.

"Nghe em! Anh..."

Reng reng reng

"Nói!"- anh cầm điện thoại đang đổ chuông nhấn nghe rồi lạnh băng nhả ra một chữ.

"Long Vương, đã điều tra xong. Là do Phương Ngọc Hân và Nam Chính Dương."- người bên kia từ tốn nói.

"Gửi toàn bộ tài liệu cho tôi!"

Anh nói xong không đợi người bên kia dạ vâng thì trực tiếo cúp điện thoại quăng sang một bên.

"Có chuyện gì thế?"- cô nhìn anh.

" Đợi một lát!"- anh đi lấy laptop:" Em tự mình xem!"

Anh mở tài liệu vừa được gửi đến rồi đưa cho cô xem. Là tài liệu do thuộc hạ của anh điều tra về người gửi mấy tấm hình kia cho anh.

Là do Phương Ngọc Hân và Nam Chính Dương đứng đằng sau. Theo như điều tra là do Phương Ngọc Hân tình cờ chứng kiến lúc hai người và Nam Chính Dương gặp nhau ở nhà hàng lúc trước.

Sau đó Phương Ngọc Hân tìm gặp Nam Chính Dương để "hỏi chuyện". Và kết quả là hai người họ hợp tác nhằm ly gián cô và anh để thỏa mãn mục đích riêng của cả hai.

Lại càng tình cờ hơn là sự xuất hiện của Tiêu Lãnh Quyết đã giúp đẩy nhanh kế hoạch của bọn họ. Lợi dụng tình cảm của Tiêu Lãnh Quyết dành cho cô để gây hiểu lầm giữa hai người.

" Đáng chết!"- cô nghiến răng.

"Em có dự tính gì không?"- anh hỏi.

"Có thì có nhưng vẫn cần có sự hậu thuẫn của ông xã đó!"- cô nhìn anh cười "ngọt ngào"

"Ồ! Thế anh được gì khi giúp bà xã?"

"Tùy anh"

"Thành giao!"

Và thế là hai nụ cười nham hiểm nhất hệ mặt trời đồng thời được kéo lên.

Kết quả là ngay hôm sau khắp các trang báo đều đăng tin" Cổ phiếu Phương thị xuống dốc không phanh - Phương thị sắp phá sản".

Kèm theo đó là một loại bằng chứng về những vụ làm ăn bất chính, biển thủ, trốn thuế của ba Phương Ngọc Hân được công bố.

Ngay trong ngày ông ta vì bị sốc mà phải nhập viện, sau đó tỉnh dậy liền bị đưa đi tạm giam để điều tra. Trong vòng một ngày mà mất hết tất cả, nhà tan cửa nát.

Đồng thời về phía công ty của Nam gia ở thành phố A cũng bị mất đi vài dự án lớn tiềm năng. Con số thiệt hại cũng không phải nhỏ.

Khỏi phải nói là tác phẩm của ai thì hai con người kia cũng tự khắc biết. Nam gia tuy điêu đứng một phen xong vẫn có thể thu xếp. Nhưng gia đình Phương Ngọc Hân thì lại hoàn toàn thân bại danh liệt.

Chiều hôm đó lúc cô vừa xuống đến sảnh công ty để chuẩn bị về nhà liền bị Phương Ngọc Hân chạy đến làm loạn.

"Hàn Tinh Quân, con đĩ chết tiệt. Là mày hại gia đình tao, hôm nay tao nhất định khiến mày trả giá!"- Phương Ngọc Hân đầu tóc rối bời, mặt mũi phờ phạc lao thẳng về phía cô.

Phía sau mấy bảo vệ cũng chạy theo cản cô ta nhưng không kịp. Sau đó lại ngầm nhận được tín hiệu của cô nên cũng để im. Trong lòng thầm mắng cô ta ngu ngốc lắm mới chạy tới địa bàn của cô mà phát điên.

Bọn họ thừa biết tổng giám đốc của bọn họ không phải người dễ bắt nạt. Chỉ là bổn phận của bọn họ nên mới đuổi theo cô ta cho có việc thôi.

"Cô điên đủ chưa?"- Hàn Tinh Quân sắc mặt không đổi.

"Hôm nay tao nhất định cho mày một trận!"- Phương Ngọc Hân giơ tay định đánh cô.

"Cái trò mèo vờn cũ rích mà dùng mãi. Cô thật nhàm chán!"- cô bắt gọn tay Phương Ngọc Hân.

"Mày..."- Phương Ngọc Hân tuy sợ khí tức trên người Hàn Tinh Quân nhưng vẫn trừng mắt nhìn cô.

"Là do cô tự chuốc lấy. Tôi đã cảnh cáo cô rất nhiều lần, cô không nghe thì hậu quả ắt phải tự gánh."- cô ghé sát tai Phương Ngọc Hân nói nhỏ.

Cuối cùng cô đẩy Phương Ngọc Hân ngã xuống sàn rồi cười lạnh:

" Động đến tôi, dù cô có chết tôi cũng sẽ đào ba tấc đất lôi cô lên khiến cô sống không được mà chết... cũng chẳng xong!"

Nói xong cô liền lạnh lùng bỏ đi trước sự căm phẫn cùng vài phần sợ hãi của Phương Ngọc Hân. Cô ta chưa từng thấy người phụ nữ nào lại có khí thế đáng sợ đến vậy.

Nhưng mà đáng sợ thì sao? Việc cô hại cô ta sống dở chết dở cũng là thật. Cô ta dù có chết cũng sẽ trả lại cô mối thù này.