BÊN ANH EM KHÔNG CẦN GIẢ VỜ MẠNH MẼ

Chương 24: Cuộc Sống Bình Yên




Đến chiều lúc cô tỉnh dậy thì anh vẫn còn ngủ. Cô đưa tay mân mê khuôn mặt anh lúc ngủ say.

" Thật đẹp." - cô cảm thán.

"Bà xã là khen anh!" - anh bất ngờ bắt lấy tay cô, lười biếng mở mắt.

" Không phải!" - cô quay mặt sang chỗ khác.

" Bà xã, nói dối là không ngoan. Anh phải phạt em."

Dứt lời, tên nào đó xoay người, đem cô đè dưới thân. Bắt lấy cánh môi anh đào của cô hôn ngấu nghiến. Anh dùng lưỡi cạy mở hàm răng cô để do thám bên trong. Cánh tay không yên phận luồn vào bên trong áo cô.

"Ưm... không..."- cô khẽ đẩy anh ra vì hành động không ngờ này.

Anh thấy mặt cô đỏ lên mới miễn cưỡng buông cánh môi xưng đỏ của cô ra.

"Không biết xấu hổ. Đang là ban ngày đó." - cô khẽ mắng.

" Đây chính là phạt em vì nói dối. Còn cái này là thưởng cho em vì rất biết hợp tác." - anh cúi xuống cắn nhẹ lên cổ cô.

"Á... anh là chó sao?" - cô đẩy anh sang một bên.

" Bà xã anh thật thơm." - anh cười gian tà nói.

"Mau cút cho em." - cô lấy gối ném vào anh rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh. "Tên chết tiệt, lại dám giở trò này nữa."

Cô mắng anh thậm tệ khi thấy dấu vết đỏ thẫm trên cổ mình. Hôm nay cô mặc áo cổ vuông, làm sao che đây. Cô vớ lấy cái túi cầm tay lấy ra một lọ kem che khuyết điểm.

Cũng may còn có đề phòng, lần trước bị một lần đâm ra cũng chuẩn bị trước luôn. Tuy không dấu được hết nhưng cũng không quá lộ liễu đi. Dù sao trong nhà cũng có người lớn.

Nghĩ thế, cô điên cuồng thoa kem che khuyết điểm lên dấu vết mờ ám trên cổ. Trong lòng không ngừng mắng chửi tên nào đó gây họa rồi bắt cô gánh hậu quả.

Lúc cô đi xuống nhà quả nhiên không dấu nổi mấy cặp mắt soi xét của mọi người. Bọn họ cứ hết nhìn nhau lại nhìn cô rồi thầm thầm thì thì. Da mặt cô có dày cũng biết xấu hổ mà. Đâu cần lộ liễu bàn tán thế chứ

Thế là cô lườm người nào đó rồi đưa tay nhéo vào hông anh một cái thật đau. Mặt rõ ràng biểu thị: đều tại tên khốn nhà anh.

Thấy một màn này, đám người già hóng chuyện kia không khỏi cười khoái chí. Thật là, lúc bàn tới chuyện có con thì bảo không gấp. Giờ thì lại làm cho vợ nó thành ra như vậy.

" Ông bà nội, ba, mẹ con xin phép mọi người con ra ngoài gặp bạn chút có được không ạ." - cô lễ phép.

"A được chứ. Con cứ đi ra ngoài chơi một lát đi." - Trịnh Như Mai cười cười bảo.

" Để A Phong đưa con đi đi!"- ông nội Cố đang đánh cờ với con trai ngước lên nói.

"Dạ không cần phiền anh ấy đâu ông. Anh ấy bảo có chút việc phải ở nhà xử lý. Con có thể tự lái xe được mà ông." - cô khẽ lườm anh rồi quay sang ông nói.

"Ừ. Vậy con mau đi." - ông nội cười.

"Con xin phép." - cô rời đi.

Lúc này Trịnh Như Mai mới tủm tỉm nhìn con trai:

" Ay ya A Phong à, con lần sau nhẹ tay chút. Sao lại làm cho con bé giận rồi."

"Chẳng phải mọi người đều muốn như vậy sao?" - anh nhìn xe cô rời đi rồi lạnh lùng nói.

"Cũng đúng."- Trịnh Như Mai cảm thán.

"Con lên phòng làm việc!"- anh đứng dậy nói.

Thế là một đám người già chụm đầu vào bàn luận về việc bao giờ thì có cháu vân vân và mây mây.

Ở một quán cafe, cô lạnh lùng bước vào. Nhìn quanh quán một lượt rồi đi thẳng đến cái bàn cạnh cửa sổ chỗ Tiêu Uyển Nhi đang ngồi chờ sẵn.

"Cậu đến muộn."- Tiêu Uyển Nhi trách móc.

"Từ Cố gia đến đây hơi xa." - cô nhàn nhã tháo mắt kính xuống mới nói.

"Sao, bọn họ có đối tốt với cậu không? Có làm khó gì cậu không?"- Tiêu Uyển Nhi hứng chí hỏi một lèo.

"Không! Họ rất tốt."

"Thế thì được! Mà cậu sẽ ở lại đó bao lâu?"

"Một tuần!"

"Èo! Lâu thế. Lỡ mình muốn tìm cậu đi mua sắm thì sao. Mà còn công ty cậu nữa cơ mà. Nghỉ cũng được sao?" - Tiêu Uyển Nhi kỳ kèo.

"Mình sẽ điều hành từ xa. Ở đó có thư ký Trần lo liệu, sẽ không có vấn đề. Còn cậu, không phải lên tìm một cái bệnh viện tốt chút để đi làm sao?"

"Mình cũng đang tính thế. Nhưng giờ mà đi làm sẽ không còn rảnh rỗi nữa. Thế nên mới quyết định đi chơi xả láng một vài hôm nữa rồi tính tiếp."

"Tiêu đại tiểu thư cậu đúng là..." - cô lắc đầu ngán ngẩm.

"Kệ mình. À phải rồi, hôm nay anh trai mình về nước. Nói là mấy hôm nữa mời tụi mình đi ăn đấy. Cậu đi được không?"

"Anh Tiêu về sao? Không phải ở bên ngoài đang làm ăn tốt sao? Sao đột nhiên lại về.

"Ba mẹ muốn anh ấy về học cách điều hành công ty dần. Đợi mấy năm nữa sẽ giao lại cho anh ấy toàn bộ."

"Ừ!"

"Ừ là sao? Cậu đi hay không đi?"

" Đi thì được, nhưng phải sau một tuần nữa." - cô nghĩ một lát rồi nói.

" Ok. Để mình nói với anh ấy."- Tiêu Uyển Nhi vui vẻ nói.

"Mà chuyện mình kết hôn cậu nhớ giữ bí mật. Tụi mình chưa muốn công khai ra ngoài." - cô dặn dò.

"Biết rồi mà! Có tiền có quyền như các cậu khổ thật ấy. Kết hôn cũng phải giấu diếm như là đi ăn trộm vậy."

" Đừng nói linh tinh! Nhà cậu cũng có tiền đấy thôi. Đi thôi, đưa cậu đi mua sắm."

" Òa, cậu tốt nhất!"- Tiêu Uyển Nhi nghe được đưa đi mua sắm thì liền vui vẻ đồng ý ngay.

Hai người bọn họ còn đi mua sắm một lát mới tạm biệt ra về.

Lúc cô vừa về thì Trịnh Như Mai vội kéo cô lên lầu:

"Mẹ, có chuyện gì thế ạ?"- cô khó hiểu hỏi.

" Đồ của con mẹ đã chuẩn bị xong hết rồi. Con mau xem có ưng ý không. Xong rồi thử mấy cái mẹ xem có vừa không!" - Trịnh Như Mai khoái chí nhìn vào tủ đồ của cô.

"Ừm... chắc là vừa mà mẹ. Mẹ đã chuẩn bị thì con nghĩ không sai đâu." - cô trầm ổn nói.

"Cái con bé này, miệng ngọt như đường vậy đó. Vậy lát con từ từ xem, mẹ đi xuống bếp một chút." - Trịnh Như Mai cười tươi nhìn cô.

"Dạ, con thay đồ xong sẽ xuống phụ mẹ."- cô tiễn bà ra cửa nói.

" Được. Không gấp, con cứ từ từ."

Cô quay vào phòng thì đến trước tủ mở ra. Quả không ngoài dự đoán của cô. Trừ những bộ váy bình thường để mặc xuống nhà gặp mọi người thì còn lại đều là váy ngủ hai dây bằng vải lụa, màu sắc sặc sỡ, kiểu dáng thì quyến rũ.

Thật không ngờ, bọn họ lại muốn nhanh có cháu đến thế sao. Lại không tiếc chuẩn bị cả những cái này cho cô.

Nghĩ một lát thì cô ném cái suy nghĩ ấy ra sau đầu. Cô chọn lấy một cái váy màu trắng gạo dài đến đầu gối rồi đi thay đồ. Xong xuôi, cô xuống bếp phụ nấu cơm tối cho cả nhà.

"Thật không ngờ cháu dâu lại khéo tay như thế! Đồ ăn trông thật hấp dẫn."- bà nội Cố nhìn một bàn đồ ăn hấp dẫn thì tấm tắc khen.

"Phải đó, con dâu của chúng ta đúng là vừa tài giỏi vừa khéo léo." - Cố Trung cũng không khỏi cảm thán.

"Mọi người quá lời rồi. Mấy món này cũng không khó, mọi người còn khen con sẽ tự cao đó. " - cô cười cười nói.

"Thiếu phu nhân đúng là giỏi thật mà. Một mình cô nấu những món này mà lại nhìn ngon như vậy. Chúng tôi sau này sẽ thất nghiệp mất." - người làm đang dọn bàn ăn cũng khen cô hết lời.

Bọn họ cũng rất quý vị thiếu phu nhân này. Cô không kiêu căng, lên mặt với người làm như mấy vị tiểu thư khác. Mà ngược lại rất thân thiện với họ nên họ cũng rất quý mến cô.