BÊN ANH EM KHÔNG CẦN GIẢ VỜ MẠNH MẼ

Chương 13: Bị Bỏng




Tới cuối tuần, cô đang nhàn nhã ngồi ngoài vườn uống cafe thì ông nội Hàn ra vườn nói với cô:

"Tinh nhi, con giúp ông nội một chuyện được không?" - ông ngồi xuống đối diện cô.

" Được a! Có chuyện gì thế ông?"- cô đặt tách cafe xuống nhìn ông.

"Con đem một ít đồ này sang cho Cố thiếu giúp ông đi. Ông nội muốn tặng để cảm ơn cậu ấy mà mấy hôm rồi nhiều chuyện xảy ra quá nên quên. Vừa hay hôm nay cuối tuần nên muốn nhờ con mang sang tặng cho người ta."

"Tại sao ạ? Nhà anh ta đâu có thiếu tiền, muốn gì mà không có. Sao ông phải đem mấy cái này tặng anh ta, lại còn bắt con đi nữa." - cô nghe nhắc tên anh thì lạnh nhạt.

"Có tiền thì sao, cái này là tấm lòng của chúng ta, tiền mua được sao? Con mau đi, đừng nhiều lời nữa."- ông mắng yêu cô.

"Nhưng cũng đau cần đích thân con đi. Con chưa cho anh ta một trận thì đã nhân từ rồi nói gì đến tặng quà."

"Người ta cứu con đến 2 lần đó. Không nói nhiều, con không đi ta lập tức dọn đồ ra sân bay về thành phố A." - ông không kiên nhẫn đứng dậy.

"Ông nội! Con đi thì được rồi phải không. Người đâu cần làm dữ như vậy. Giờ con đi thay đồ." - cô đỡ ông ngồi xuống rồi vuốt giận ông.

"Mau đi. Đồ ông để trong phòng khách rồi đó."

"Con biết rồi. Con đi lát về liền."

Nói rồi cô đi lên phòng thay đồ. Cô chọn một chiếc áo phông trắng đơn giản phối với chiếc áo giả vest nữ kẻ caro màu xám cùng một chiếc quần đùi đi kèm với chiếc áo vest. Tóc cô cột đuôi ngựa phía sau, tay đeo một chiếc đồng hồ trắng. Chân đi một đôi bốt màu đen cổ cao qua mắt cá một chút. Cô chọn một chiếc túi xách nhỏ màu trắng có dây đeo dài để mang theo. Cô xuống phòng khách lấy đồ ông chuẩn bị đem ra chiếc BMW đỏ quen thuộc của cô. Hôm nay trời đẹp nên cô để mui trần rồi lái thẳng sang biệt thự của anh. Đến nơi cô để xe trước cửa rồi trực tiếp mang đồ vào. Vừa vào cửa thì quản gia Trương đã ra đón cô:

"Hàn tiểu thư, không biết hôm nay cô tới có việc gì không ạ? Mời cô vào trong đợi một chút, tôi sẽ đi gọi thiếu gia chúng tôi xuống." - ông mời cô vào.

" Được ạ. Bác cứ thong thả." - cô đặt túi đồ trên bàn rồi ngồi xuống ghế sofa.

Ông quản gia đi dặn nhà bếp mang nước cho cô rồi đi lên thư phòng gọi anh. Vì là cuối tuần nên anh không đến công ty, ở nhà cũng nhàn rỗi nên ở thư phòng đọc sách. Ở phòng khách, cô đang ngồi chờ thì Tần Bích Hà bưng trà ra cho cô.

"Hàn tiểu thư, mời cô dùng trà." - cô ta không thèm nhìn cô lấy một cái.

"Cảm ơn" - cô không hiểu sao mới lần đầu gặp mà cô đối với người này lại không mấy hảo cảm.

Cô ta trong lòng rất khó chịu với cô. Tuy không muốn thừa nhận nhưng cô cái gì cũng hơn cô ta từ gia thế, địa vị đến nhan sắc. Chính vì thế cô ta từ ghen tị chuyển thành đố kỵ nên càng ghét cô hơn. Mặc dù cô cái gì cũng hơn cô ta nhưng dựa vào cái gì mà cô vừa xuất hiện đã quyến rũ được anh. Còn cô ta ngày ngày bên cạnh, anh lại không mảy may nhìn lấy một cái. Vì thế cô ta quay ra đổ lỗi cho cô nên đi gần đến chỗ cô liền cố ý làm đổ ly trà nóng trên khay lên người cô. Cũng may thân thủ cô nhanh nhẹn nên tránh kịp. Chỉ là vẫn bị ít nước nóng văng trúng chân. Thấy vậy cô ta giả vờ cuống lên:

"A, tôi xin lỗi Hàn tiểu thư. Tôi thật không cố ý, là tại tôi bất cẩn..."

"Tôi chưa bỏng chết! Cô khóc gì chứ." - thật ra một màn này của cô ta cô thấy hết. Chút kỹ thuật này cũng đòi hại cô... hừ xem cô là con ngốc chắc.

"Tôi... tôi thật không cố ý. Xin Hàn tiểu thư đừng tức giận."- cô ta vẫn làm ra bộ dạng đáng thương.

"..."

"Có chuyện gì?"- anh từ trên lầu đi xuống, thấy vậy mới hỏi.

"Thiếu gia..."

"Không có gì! Ông nội kêu tôi đem tặng anh một ít trà Cúc Hy giúp an thần mà ông đem từ thành phố A tới xem như cảm ơn anh giúp tôi. Bây giờ cũng xem như anh nhận rồi, không còn việc gì tôi về trước." - cô cầm túi xách đứng lên định đi về.

" Đứng lại" - anh đi về phía cô.

"Em bị bỏng mà không biết, cũng không cảm thấy đau?"- anh nhìn xuống vết phồng đỏ trên chân cô.

"Không chết được! "- cô nhìn xuống theo anh rồi lại lạnh lùng nhìn anh.

"Cũng không thể để vậy mà đi được." - anh nhìn cô, trong đầu không khỏi thắc mắc. Rốt cục cô là người thế nào mà lại không biết đau như vậy. Sao một cô gái nhìn thì xinh đẹp dịu dàng như đóa phong lan mà lại gai góc không kém một bông hồng như vậy.

"Tôi nói rồi, không chết được. Tôi không lo thì anh lo gì chứ."- cô cáu gắt.

Trước giờ sống chết của cô không có mấy người quan tâm nên cô quen rồi. Bây giờ lại có một người đàn ông lo lắng cho cô. Cô không muốn khiến bản thân ảo tưởng về sự quan tâm của anh mà trở lại yếu đuối như ngày trước để bị người ta tùy ý sắp đặt. Vì thế cô mới tàn nhẫn với bản thân để nhắc nhở mình.

" Em có thể yêu thuơng bản thân mình chút được hay không?" - anh nhăn mày nhìn cô rồi bế cô đi lên cầu thang trước ánh nhìn căm thù của người nào đó.Lúc đi còn không quên dặn bác quản gia: "Bác Trương, đem hộp y tế cùng với một túi chườm đá lên phòng tôi."

"Vâng, thiếu gia" - bác quản gia cung kính.

"Anh làm gì? Thả tôi ra, tôi muốn về nhà. Cơ thể tôi để tự tôi lo!" - cô dãy dụa đánh vào ngực anh.

"Em lo? Tôi thấy là em đang tự dày vò mình thì đúng hơn. Em còn không ngoan ngoãn tôi liền hôn em.

"Anh... vô sỉ!"- cô bây giờ chỉ biết có chửi anh thôi

"Không vô sỉ làm sao trị được em."- anh nhìn cô cười gian.

"Không biết xấu hổ"

"..."

Anh bế cô vào phòng mình, đặt cô ngồi xuống giường. Sau đó lại nhìn xuống chân cô hỏi:

"Em tại sao phải tàn nhẫn với bản thân như thế? Tại sao không tự yêu lấy mình. Bị bỏng như này còn nói không sao?"

"Tôi nói rồi, anh nghe không hiểu sao! Không chết được. Đã không chết thì sao phải lo." - cô lạnh lùng.

"Em đúng thật..."

"Thiếu gia, tôi đem hộp thuốc và túi chườm đá đến rồi."- tiếng bác quản gia ở ngoài cửa.

"Vào đi"

Bác quản gia đem đồ đặt cạnh anh rồi đi ra ngoài cho bọn họ có không gian riêng. Nói ra thì đây là lần thứ hai anh tỏ ra lo lắng cho cô gái này như vậy trước mặt ông. Trước giờ đều chưa nhìn thấy thiếu gia nhà ông dịu dàng với ai như vậy. Nên ông đoán có lẽ đây là thiếu phu nhân tương lai nhà ông rồi.

Lại nói đến dịu dàng, anh đang dùng túi chườm đá để làm dịu vết bỏng cho cô. Biết là vết bỏng sẽ rất đau nhưng lại không thấy cô có động tĩnh gì mới nhìn cô hỏi:

" Đau thì bảo tôi."

"..." - cô vẫn không thèm quan tâm.

"Em đó, làm sao lại như vầy. Cơ thể mình cũng không thể yêu thương một chút. Vậy sau này ai dám lấy" - anh vẫn tập trung chườm cho cô.

"Tôi nói cần chồng?"

"Nhưng là tôi cần vợ!"

"Liên quan đến tôi"

"Tất nhiên! Vì em sẽ là vợ tôi" - anh nhìn cô vẻ nghiêm túc

"Tôi nói sẽ gả cho anh?"

"Chưa! Nhưng sau này sẽ có."

"Thần kinh"

" Em có thấy ai thần kinh mà đẹp trai được như tôi không" - anh bôi thuốc lên vết bỏng cho cô.

Nhờ làm mát trước nên lúc bôi thuốc cũng không làm cô đau lắm.

" Anh đem toàn bộ gương trong nhà mình soi lại rồi hãy nói có được không?"- cô lạnh lùng nói vậy nhưng cũng phải thầm thừa nhận anh rất cuốn hút nha.