Tại một căn biệt thự, cô từ trên lầu đi xuống không nhanh không chậm nhận được thông báo từ quản gia:
"Tiểu thư, thư ký Trần đã tới được một lát đang đợi người trong phòng khách!" - một người đàn ông gần 50 tuổi cung kính nói với cô.
"À được, con sẽ ra đó ngay. Phải rồi, ngày mai ông nội sẽ tới đây chơi nên phiền bác dọn dẹp căn phòng của ông hay ở lại một chút." - cô căn dặn bác quản gia.
"Tôi biết rồi thưa tiểu thư!"
Ông đối với vị tiểu thư này xem như con của mình vậy, chăm sóc cô rất chu đáo. Hơn nữa cô với ông cũng rất lễ phép chứ không hề tỏ ra cao ngạo như những vị tiểu thư nhà khác nên ông càng tận tụy với cô hơn. Ông nội cô đặc biệt sắp xếp ông đến biệt thự chăm sóc cô. Vợ con ông hiện cũng ở trong biệt thự của cô, vợ ông phụ trách nấu ăn trong nhà. Con gái ông Lâm Nhi năm nay 20 tuổi, đang theo học chuyên ngành thiết kế tại một trường đại học trong thành phố.
"Thư ký Trần, chúng ta đi thôi" - cô bước ra phòng khách nói với vị thư ký kia.
"Vâng thưa boss, bữa tiệc bắt đầu lúc 7pm bây giờ chúng ta xuất phát là được rồi ạ." - thư ký Trần bước nhanh theo sau cô ra xe vừa đi vừa thông báo lịch trình.
"Đã điều tra xong chưa?" - cô ngồi trong chiếc xe phiên bản giới hạn của mình mắt nhắm lại cất giọng hỏi.
" Dạ rồi thưa boss! Đây là Chu gia muốn mở tiệc chào đón đại công tử nhà họ từ nước ngoài trở về tiếp quản Chu thị. Vị công tử này ở bên nước ngoài học kinh doanh nhiều năm bây giờ trở về tiếp quản tập đoàn của gia đình. Nhưng cũng tra ra anh ta ở bên ngoài không chỉ học tập mà còn thường xuyên lui tới các quán bar..." - thư ký tay bấm, đọc thông tin mà cô đã tra được trong ipad cho cô nghe.
"... xem ra cũng chỉ là một tên thiếu gia phong lưu không hơn không kém."- cô hừ lạnh.
"Có lẽ là như vậy thưa boss." - vị thư ký cũng nhẹ nhàng đồng tình.
Chiếc xe của họ dừng tại khách sạn sang trọng. Từ trong xe một người phụ nữ mặc chiếc đầm xòe màu xanh ngọc - bản giới hạn của Chanel bước ra đó là thư ký Trần. Cô đi vòng sang phía bên này mở cửa xe cho boss.
Từ trong xe lúc này bước ra là một người phụ nữ xinh đẹp trông vô cùng quyến rũ với chiếc đầm đen dài cổ chữ V, xẻ một bên đến ngang đùi. Chiếc đầm như tôn thêm vẻ quyến rũ của cô, để lộ đôi chân dài, trắng như ngọc của cô. Chiếc đầm này là cô tự mình thiết kế, ở phần eo còn đặc biệt gắn kim cương đen làm cho chiếc eo nhỏ của cô lấp lánh vô cùng. Tuy mọi người biết đây không phải là một chiếc đầm từ một nhãn hàng nổi tiếng thế giới nhưng nhìn ra được sự đặc biệt của nó qua phần kim cương ở eo váy. Cũng vì thế mà phần nào đoán ra vị này chắc chắn thân thế không tầm thường. Cô lạnh lùng sải bước đi vào khách sạn, đến sảnh của bữa tiệc hôm nay. Hôm nay cô đến bữa tiệc chào mừng thiếu gia nhà họ Chu trở về tiếp quản Chu thị. Bình thường tiệc tùng như kiểu này cô rất ít khi ra mặt, chỉ có thư ký Trần thay cô tham dự. Nhưng hôm nay cô phải đích thân đến vì sức ảnh huởng của Chu gia trong thành phố này không nhỏ, nếu họ mời mà cô không đi e rằng sẽ không chỉ đắc tội họ mà còn bị cho là xem thường trưởng bối. Vậy nên cô tính miễn cưỡng tới uống một chút rồi viện cớ về sớm, như vậy cũng xem như không phải khinh người đi. Khi cô xuất hiện mọi người trong bữa tiệc đều không thể rời mắt. Một người phụ nữ thật xinh đẹp, quyến rũ khí thế vương giả toát ra nhiều đến bức người. Khi cô bước vào nam thì không khỏi cảm thán, xuýt xoa; nữ thì ganh tỵ trước vẻ đẹp cũng như khí chất hơn người của cô. Đương nhiên, cô chẳng để bọn họ lọt mắt cứ thẳng bữa tiệc tiến vào.
"Thư ký Trần, cô đến rồi sao?" - một người đàn ông đứng tuổi lại gần thư ký Trần bắt tay chào hỏi.
"Chào Nhan tổng, rất vui được gặp ông ở đây." - Thư ký Trần cũng vui vẻ chào hỏi.
"Vị này là... " - người được xưng là Nhan tổng này nhìn sang cô rồi lại quay sang hỏi thư ký Trần.
" À, tôi quên mất, giới thiệu với Nhan tổng đây là tổng giám đốc của Tinh Nhất chúng tôi Hàn Tinh Quân." - thư ký Trần niềm nở giới thiệu.
"Hân hạnh, không ngờ tôi lại có thể gặp được Hàn tổng. Cô quả là xinh đẹp như trong lời đồn." - vị Nhan tổng này vui vẻ ra hiệu bắt tay với cô.
"Tiểu bối không dám, hân hạnh gặp Nhan tổng. Có điều gì thất lễ mong trưởng bối bỏ qua." - vị Nhan tổng này lời nói tuy khen nhưng lại không có ý nịnh hót, không gây mất hảo cảm cho cô nên cô cũng nhanh chóng đáp lời.
" E rằng là Hàn tổng khiêm tốn quá rồi, tôi nào dám chì dạy cô. Cả thương giới ai lại không biết cô tuổi trẻ tài cao, sáng lập Tinh Nhất từ hai bàn tay trắng lại dẫn dắt công ty vươn cao như vậy chỉ trong mấy năm. Quả thật khiến lão già như tôi nể phục." - ông ta vui vẻ đáp lại lời khách sáo của cô trong lòng càng thêm phục vì cô không chỉ tài năng mà còn rất biết cách cư xử.
"Cảm ơn trưởng bối khen ngợi, tiểu bối không dám nhận lời khen này. Xin phép Nhan tổng tôi sang bên kia chút." - cô muốn sang chúc mừng Chu tổng trước nên cố gắng kết thúc cuộc nói chuyện cho nhanh.
"À được, cô cứ đi có việc của mình, ta không phiền nữa. Tạm biệt"
Một màn này khiến cho cả hội trường bữa tiệc như hiểu hết. Chẳng trách sao thư ký Trần hôm nay lại theo sau cô, ra là Hàn tổng của Tinh Nhất - vị tổng giám đốc băng lãnh, tài giỏi lại xinh đẹp trong lời đồn. Bấy lâu nay cô rất ít đích thân đi dự những bữa tiệc của thương giới như này, vậy mà hôm nay lại đích thân đến làm không ít người ngạc nhiên. Hơn hết là có thể kiểm chứng lời đồn trong giới rằng boss của Tinh Nhất là một nữ nhân vừa xinh đẹp lại tài giỏi không kém nam nhân. Xem như bọn họ mở rộng tầm mắt.
" Chu tổng, chúc mừng ngài." - cô cầm theo ly rượu vang đến gần chào hỏi Chu tổng.
"Ra là Hàn tổng, thật vinh hạnh cho tôi khi Hàn tổng lại đích thân đến đây chúc mừng cho chúng tôi." - Chu lão gia niềm nở cụng ly đáp lễ cô.
"Là tiệc mừng Chu thiếu trở về, tiếp quản công ty tôi sao có thể không đến uống rượu mừng của ngài được. Chúc mừng Chu tổng lần nữa." - cô nở nụ cười máy móc chúc mừng ông ta.
"Vậy Hàn tổng cứ thoải mái, tự nhiên. Tôi đi gặp vài người bạn của mình trước vậy."
"Chu tổng đi thong thả" - xem như nhiệm vụ hoàn thành, đến cô cũng đến rồi, chúc cũng chúc rồi đợi một lát là có thể ra về rồi.
Suốt bữa tiệc hết người này đến người khác liên tục đến mời rượu cô mà phần đông là mấy tên thiếu gia của mấy tập đoàn có tiếng. Mà mỗi người đến rồi lại ôm gương mặt không một biểu tình dời đi. Đó là hiển nhiên vì cô vốn là tảng băng lạnh, bình thuờng có cạy răng cô chưa chắc nói thừa ra một từ. Đám nam nhân háo sắc đó ôm ảo tưởng tiếp cận cô đương nhiên cô không để vào mắt, mặc kệ bọn họ ba hoa cỡ nào hiển nhiên cô không nói nửa câu chỉ để thư ký Trần đối phó họ. Vậy nên bọn họ tới một người liền bị đuổi đi một người.