“Ai nha! Kim đại nhân, mặt của ngươi sao lại bị thương? !” Kinh hô.
“Chỉ là tiểu thương. Không có việc gì. Chỉnh lý giá sách thì không cẩn thận.” Mỉm cười.
“Kim đại nhân, mặt của ngươi, mặt của ngươi làm sao vậy?” Thét chói tai.
“Cảm tạ quan tâm. Chỉnh lý giá sách, sách trên ngăn tủ rơi xuống làm bị thương.” Mỉm cười.
“Kim đại nhân… Mặt của ngươi thế nào…” Khóc nức nở.
Tái mỉm cười, “Chỉnh lý giá sách thì…”
Chỉ là một vài ngày tiểu thương sẽ tốt, phản ứng của những người khác cũng hơi quá đi?
Kim đối với người đến người đi trong viện thi hành『 đứng phạt 』, hầu như là ai từng đi qua đều hỏi. Cũng không phải hỏi cùng 1 câu như vậy, có thể ngữ thái tâm tình đúng là không giống, nhưng nội dung vấn đề thì đều như nhau. Dù cho là người có tính tình tốt, nhưng cùng một vấn đề trả lời hơn mười lần cũng sẽ phát điên.
Huống chi, Kim tự nhận tính tình của mình không tính là ôn hòa, chỉ là so với người bình thường càng hiểu được cái gì là nhẫn nại, biết tiến thoái đúng mực.
Để không cho chính mình bị bức điên, đối với vấn đề này y đều trả lời giống nhau “Cảm tạ quan tâm, chỉ là tiểu thương không có trở ngại gì” cộng thêm ôn hòa ưu nhã mỉm cười.
“Di? Kim, ngươi sao thế này?”
Lại nữa rồi.
Kim mỉm cười, “Cảm tạ, ta… Nguyên lai là Y Phù a!” Y lúc này mới chú ý tới người đến là ai.
“Không thì ai?” Y Phù tức giận hai tay chống nạnh, “Ta hỏi ngươi những … vết thương này là làm sao vậy a?”
Những … này? Kim sờ sờ thái dương. Cười nói: “Không có gì, chỉnh lý giá sách thì…”
“Nhảm nhí!” Y Phù khoát khoát tay, cắt đứt lời y nói.”Ngươi sẽ không cẩn thận như thế sao? Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lần ta đẩy ngươi ra, ngươi đã từng từ trên thang ngã xuống chưa? Huống chi là bị sách rơi trúng ni!”
… Chưa từng có.”Ai! Không thể gạt được ngươi, là chủ nhân không cẩn thận vứt sách trúng ta, không có gì trở ngại.” Sợ Y Phù không tin, y lại nhanh bổ sung thêm: “Chủ nhân thật là không cẩn thận a!”
Y Phù nhún vai, “Ta tin ngươi… Tam điện hạ tuy rằng khó hầu hạ, nhưng cũng không phải là dạng chủ tử tùy tiện đả thương người.” Bằng không, với thái độ của nàng đối với Liên, đã sớm bị Tử Liên mang ra ngoài treo cổ rồi!
“Bất quá, “nàng đưa tay chỉ vào cổ Kim, “Lẽ nào đây cũng là không cẩn thận sao?”
“Cái gì?” Kim không rõ ý tứ của nàng.
“Ngươi đã nói, loại y phục này cổ rất cao sẽ làm hành động không được thuận tiện, ngươi chưa bao giờ mặc.” Y Phù theo dõi ánh mắt y, nhãn thần lợi hại như muốn nhìn thấu y.”Kim, cổ của ngươi cũng có vết thương sao?”
Kim cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Đừng hỏi nữa… là do ta không tốt.” Y không nên làm chủ nhân tức giận, những lời này, lý trí bảo cho bản thân không thể nói, nhưng càng tới gần Tử Liên, y càng cảm thấy lý trí của mình mềm yếu.
Nhìn y như vậy, Y Phù không nói gì nữa.”… Ngươi sao lại đứng bên ngoài này? Không cần hầu hạ tam điện hạ sao?”
Bị hỏi như vậy, Kim càng biểu lộ bất đắc dĩ.”Sau bữa trưa, chủ nhân bảo ta đi ra… Hắn muốn ta không có mệnh lệnh của hắn thì không được trở lại.”
… Thảo nào lại đứng ở chỗ này cho mọi người nhìn.”Không cần gọi tam điện hạ dùng cơm sao?”
“Ân, chủ nhân bảo ta gọi hắn.”
“Ác…” Y Phù chậm rãi gật đầu, nhìn ánh nắng từ bầu trời lại nhìn Kim, tựa hồ là đang tự hỏi cái gì đó.”… Ân, vậy ngươi đi nói với tam điện hạ, trù phòng chuẩn đã bị bánh mật đường hắn thích ăn, hỏi hắn có muốn ăn hay không? Đừng nên nói là vì làm cho hoàng hậu ăn.”
“Hảo, cảm tạ.” Kim tươi cười.
Thẩm thẩm ở trù phòng này vẫn luôn chiếu cố y, sau khi biết chuyện y yêu chủ nhân, mẫu thân Y Phù cũng không có trách cứ, còn nắm tay y, từ ái nói với y: thẩm thẩm ta tôn trọng sự chọn lựa của ngươi, chỉ cần ngươi không hối hận vì đã chọn con đường này, chúng ta nhất định ủng hộ ngươi.
Kim nghe xong lập tức vạn phần cảm động, nếu không phải chủ nhân mang y về, y tuyệt đối sẽ không quen biết những … nữ nhân ôn nhu thiện lương như vậy.
Là Tử Liên cho y 1 sinh mệnh hoàn toàn mới.
Không biết đối phương sẽ có biểu tình thế nào a? Mang theo một chút ý niệm đùa dai trong đầu, Kim trước tiên là đi tới thư phòng, phát hiện thư phòng không có ai, y nghĩ, Tử Liên nhất định là ở trong phòng ngủ. Ngoại trừ thư phòng và phòng ngủ, trong lúc bị cấm túc Tử Liên rất ít đi đến nơi khác.
Cửa phòng ngủ của Tử Liên đóng chặt, Kim nhón chân tới gần nghe ngóng.
Thanh âm nữ nhân? Trong lòng thấy kỳ quái, Kim đưa tai tới gần để nghe.
“… Tam điện hạ…”
Quả nhiên là thanh âm nữ nhân, thanh âm này mơ mơ hồ hồ đích, mang theo nồng đậm vị đạo ***.
“Ta không phải đã nói, lúc trên giường phải gọi 『 Tử Liên 』sao, ân?”
Là Tử Liên đang nói chuyện, nhưng nghe vào tai Kim lại xa lạ như vậy. Thanh âm người nọ luôn luôn bình thản còn mang theo biếng nhác, y là lần đầu tiên nghe được thanh âm Tử Liên vừa trầm khàn lại ôn nhu như vậy.
“Đáng ghét… Ngươi xấu!” Nữ tử nũng nịu cười nhẹ.
“Ha hả, ngươi là ngày đầu tiên biết ta xấu sao?” Tử Liên cũng phát ra tiếng cười.
Không nên tiếp tục nghe nữa! Kim tự bảo bản thân phải ly khai.
Thối lui vài bước, y mới phát giác chính mình vẫn đang nín thở, cật lực hít vào mấy hơi thở, cảm thấy ***g ngực bị áp bức đến khó chịu.
Tâm tư trống rỗng, giống như ở giữa mùa xuân ấm áp không hiểu sao lại bị sấm đánh trúng. Y đã không thanh tỉnh, lại càng thêm hồ đồ, lăng lăng nhìn cửa phòng đóng chặt kia, Kim chỉ có không biết làm sao.
Tử Liên nói hận y. Trong chớp mắt này y minh bạch bản thân có thể cũng rất hận… Hận tâm tư vì nghĩa không được chùn bước, hận phần tâm tư đó dù là bị đẩy ra hoặc bị coi thường, y cũng chỉ có thể mỉm cười mà nói: chủ nhân, ta yêu ngài.
Đối với người này, thực sự chỉ có tình yêu nồng đậm mà thôi…
Kim đột nhiên nghĩ đến cái gì, y xoay người, bước nhanh tới cửa, “Các ngươi đang lười biếng sao? ! Thế nào mà trong phòng chủ nhân có ngoại nhân đi vào cũng không biết!” Nắm cổ áo một tên thủ vệ, y trực tiếp hỏi.
Thủ vệ bị biểu tình cùng ngữ khí ngoan lệ của y dọa sợ, do bị gào thét mà nói không ra lời.”Kim, Kim đại nhân? !”
Một … thủ vệ vội vã nói: “Bẩm báo đại nhân, chúng ta từ sáng sớm nhận ca liền thủ tại đây, không thấy có người xa lạ tiến vào.”
Kim buông tay ra, thở sâu, ép buộc chính mình duy trì lãnh tĩnh.”Đã như vậy, trong phòng chủ nhân thế nào lại có… có nữ nhân? !” Y hoài nghi thủ vệ bị nữ nhân của Liên mua chuộc, đối phương mới có thể dưới tình huống không có thông báo mà đi vào, nếu như thích khách thì làm sao bây giờ? !
Ngữ khí lạnh lùng, làm hai thủ vệ sợ đến mức lập tức quỳ xuống.”Đại nhân, thực sự là không có ai a!”
Nói cũng đã nói đến đây, Kim cũng hiểu được thủ vệ không có lý do gì mà lừa y, nếu vậy nữ nhân của Liên là đi vào bằng cách nào? Kim tâm tư rất hỗn loạn, trong lúc nhất thời nghĩ không ra.”Ta tin tưởng các ngươi. Sau này chú ý 1 chút.”
Kim hướng thủ vệ ở cửa xua tay, ý bảo bọn họ có thể đứng lên, y trở về phòng của Liên. Chờ bọn hắn đi ra sẽ biết.
===================================
vô cùng cáo lỗi,*cuối đầu*, ta bận thi cử quá nhiều, nên không có thời gian, đến bây giờ mới post được, mong các nàng lượng thứ=.=!, mà sau đợt này chắc ta lại lặn, vì thi tiếp a>”<. Nhưng nếu may mắn, thì có thể sẽ có chương mới của Văn công vào cuối tuần. Dù sao đi nữa, cũng rất thanks các nàng vì luôn ủng hộ ta, ta sẽ cố gắn, chờ chương mới nha^^