Bề Tôi Trung Thành

Chương 66




EDIT: SHPDARN
_


Giới hạn giới hạn giới hạn!


Anh đang nói tiếng người đó à?!


Quý Minh Thư bực thật sự, từ lúc ra khỏi bữa tiệc đã thấy cô đang rất không vui. Trên đường ngồi xe đến tòa nhà trụ sở của Quân Dật, cô cũng đầy vẻ bực dọc nhìn ra ngoài cửa sổ.


Có lẽ vì mai là 30 Tết, tâm trạng bác tài xế khá là thư thả, lúc chờ đèn xanh còn vui vẻ trò chuyện với cô đôi câu.


Chỉ mỗi tội là từ đầu đến cuối cô cũng chẳng nói một lời, cũng không biết cô cứ nhìn chăm chăm ra cửa sổ làm gì, khóe miệng xụ xuống, gương mặt xinh đẹp có thêm ba phần lạnh lùng.


Bác tài xế liếc cô một cái từ gương chiếu hậu, thức thời không nói tiếp nữa.


Khoang xe bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng, mà trong đầu Quý Minh Thư lại đang diễn một vở kịch ồn ào huyên náo...


Sầm Sâm cái đồ cờ hó này! Cô trông giống kiểu phụ nữ làm gì cũng xin tiền của anh hả? Thôi được rồi trước kia thì đúng là thế, nhưng bây giờ cô không phải còn muốn cưa đổ anh sao! Chẳng nhẽ anh tới từ hành tinh "Tôi mắt mù tim mù nhưng bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền"? Không nhìn ra tâm tư của cô một chút nào hả!!


Còn chẳng thèm dùng đầu ngón chân mà nghĩ, không thích anh thì ai lại vì một hòn đảo mà tha thứ cho một sai lầm không thể tha thứ là khiến cô phải chịu bạo lực mạng chứ!


Không thích anh thì ai lại mạo hiểm bị bố chồng mắng, lấy dũng khí chạy vào phòng đưa canh chứ!


Không thích anh thì ai lại phối hợp với anh lăn lộn cả một đêm! Mệt đến nửa chết nửa sống còn phải vì thỏa mãn lòng tự trọng của đàn ông của anh mà từ thần thái, động tác, ngôn ngữ đều phải thể hiện lên một câu "Chồng ơi anh tuyệt quá"!


Tức quá! Thật sự là tức chết đi được!!!


Sau khi đến Quân Dật sau, Quý Minh Thư tức giận lạnh lùng đeo kính râm lên rồi mới thong thả bước xuống xe.


Hôm nay cô đi dự tiệc sinh nhật, bên trong mặc váy màu đỏ rượu, bên ngoài là một chiếc áo khoác máu trắng được đặt may từ thương hiệu cao cấp, giày cao gót lấp lánh từ quai đến cả phần gót cao mảnh, chuỗi hạt thủy tinh mỏng manh làm quai giày vòng qua cổ chân tinh tế, mỗi mỗi bước đi đều tỏa sáng lấp lánh. Có lẽ vì trang phục thế này mà dù cô có đang xách bình giữ nhiệt thì cũng có khí chất của Hermes phiên bản giới hạn.


Sầm Sâm lúc này đang video call với Giang Triệt.


Giang Triệt thoáng thấy màn hình giám sát HD bên cạnh anh thì chợt cười một tiếng, còn rất rảnh rỗi chụp màn hình gửi vào nhóm chat, tiện thể tắt luôn video call.


Giang Triệt: 【Hình ảnh】


Giang Triệt:【Không nói nữa không nói nữa, vợ cậu tới kiểm tra rồi.】


Triệu Dương:【 Tiểu Thư đây à, qua camera mà cũng đẹp vậy? Chậc chậc chậc!】


Thư Dương tiện thể xu nịnh một tí:【Chuẩn rồi! Quý Minh Thư! Chính là kiểu con gái dù trong thời tiết âm tám độ vẫn toát ra sự cao cấp và quý tộc như vậy!】


Sầm Sâm không để ý bọn họ, liếc mắt nhìn camera, gọi điện cho Chu Giai Hằng xuống đón người.


Nhưng điện thoại nội bộ vừa vang lên anh đã cúp máy luôn, vì Chu Giai Hằng đã tung tăng xuất hiện ở góc màn hình.



Chu Giai Hằng sau hai lần làm sai liên tiếp, giác ngộ của một tổng trợ lý đã tăng lên hẳn.


Biết Quý Minh Thư muốn tới thăm công ty, anh ta đã dặn tài xế, khi nào xe đến cách công ty ba cái đèn giao thông thì phải gọi báo với anh ta trước.


Trong lúc Quý Minh Thư xuống xe đi vào, anh ta đã đứng sẵn ở cửa đợi phu nhân chủ tịch đại giá quang lâm.


Anh ta cẩn thận đi bên cạnh Quý Minh Thư làm người dẫn đường, thái độ hết mực cung kính, cung kính đến độ có vẻ hơi nịnh nọt, "Phu nhân vất vả rồi, cái này để tôi xách cho, phu nhân đi lối này."


Thư Thư 'lạnh lùng' nửa cái liếc mắt cũng không thèm, chỉ "Ừ" một tiếng.


Đi vào thang máy chuyên dụng của chủ tịch, Thư Thư 'lạnh lùng' nhìn nút nhán tầng 68 sáng lên, đột nhiên hỏi, "Mai là Tết rồi, trợ lý Chu không về nhà à?"


Chu Giai Hằng: "Về chứ về chứ, Sầm tổng còn chuẩn bị máy bay cho tôi, sáng mai về nhà."


Anh ta còn vui vẻ kể cho cô Sầm Sâm chăm lo đến nhân viên thế nào, "Sầm tổng còn chuẩn bị cho ba mẹ tôi một xe quà để tôi mang vềtrả lại cho ta cha mẹ chuẩn bị một xe lễ vật phi làm ta mang về đâu, nói là hai năm trước ở Úc không về ăn Tết được, để tôi lần này về đoàn viên với ba mẹ, quà này đều là tấm lòng của anh ấy."


"Sầm tổng còn cho tôi nghỉ bảy ngày, cơm tất niên cũng tính cả, nhà tôi sẽ đến ăn ở Quân Dật Hoa Chương, có bạn bè thân thích đến chơi đều có thể ngủ lại khách sạn..."


Chu Giai Hằng càng lải nhải Quý Minh Thư lại càng bực.


Cho xin đi, ai muốn nghe mấy chuyện này chứ!


Cứ tưởng Chu Giai Hằng gần vua như gần cọp, chắc chắc sẽ có thể cùng chung chí hướng với cô, cùng chửi mắng tên địa chủ họ Sầm đến Tết cũng không nghỉ này, nào ngờ người anh em này vừa nhận được tí lợi lộc thì đã vui như được mùa, nói đến Sầm Sâm mà cảm động muốn rơi nước mắt!


Quá là không có tiền đồ, làm người ta thất vọng quá đi! Cái đồ bánh quẩy không có nghị lực này không xứng trở thành bạn của Quý thị Thư Thư đây!


Đang định bảo Chu Giai Hằng ngưng lải nhải lại, nhưng giây tiếp theo Chu Giai Hằng lại bỗng chuyển chủ đề, nói mấy ngày nay vì về nước sớm mà chịu tổn thất phải xoay sở giải quyết vất vả đến thế nào.


Quý Minh Thư ngừng lại, đột nhiên hỏi, "Cái đó, tổn thất nhiều không?"


Chu Giai Hằng kịp thời phanh lại, trên mặt lộ ra vẻ khó xử. Nhưng Quý Minh Thư không ngừng truy hỏi, với cả đây không không phải là bí mật thương nghiệp thì, Chu Giai Hằng do dự chốc lát, cuối cùng giơ ra một ngón tay.


"Một trăm triệu?"


"...Đô la?"


Chu Giai Hằng lại giơ bàn tay còn lại lên, làm thành số 0.


"... 1 tỷ?"


Chu Giai Hằng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhanh chóng nói: "Tổng cộng khoản đầu tư của mười hai kỳ là 1 tỷ, đôla."


Quý Minh Thư nín thinh.


Mặc dù đối với số tiền này cô khá vô cảm, cũng biết tài sản nhà Sầm Sâm nhiều gấp mấy lần con số này. Nhưng cô cũng hiểu, một khoản đầu tư cá nhân lên tới 1 tỷ đôla, như vậy phải là rất rất nhiều.


Lửa giận phừng phừng tích tụ từ lúc trên đường đến đây "Ào" một cái đã bị xô nước lạnh mang tên 1 tỷ đô la này dập tắt ngúm, cùng lúc đó, đáy lòng cô cũng dần sinh ra một loại cảm xúc gọi là áy náy. Nếu không phải vì cô, khoản đầu tư này sẽ không bị mất


"Phu nhân, tới rồi."


Thang máy lên đến tầng cao nhất, thấy cô ngây ra một lúc lâu, Chu Giai Hằng nhấn giữ cửa nhắc cô.


Từ đó đến khi vào văn phòng chủ tịch, Quý Minh Thư cứ thả hồn đi đâu, cảm giác áy náy này càng đến gần Sầm Sâm thì lại càng trở nên mãnh liệt hơn.


Đi đến trước bàn làm việc của Sầm Sâm, cô rũ mắt, chỉ lẳng lặng mở hộp giữ nhiệt, nhỏ giọng nói: "Mua canh gà cho anh này, anh uống một chút cho ấm người đi, tiệm này nhiều người xếp hàng làm, nghe nói toàn là nguyên liệu tự nhiên."


Sầm Sâm im lặng.


Lúc trước anh hỏi cô có phải muốn mua cái gì vượt giới hạn thẻ không, rõ ràng là cô rất tức giận, còn mắng anh là nghĩ cô quá vật chất.


Mà vừa rồi qua màn hình giám sát, trông khí thế của cô không giống như đến đưa canh quan tâm, trông giống như muốn hất bát canh vào mặt anh tính sổ hơn.


Anh tháo kính xuống, múc một thìa nhỏ từ bát canh Quý Minh Thư đẩy đến trước mặt anh.


Ừm, mùi vị rất bình thường.


Anh ngước lên nhìn Quý Minh Thư, "Ngồi đi."


Nhưng Quý Minh Thư cứ nấn ná mãi bên bàn làm việc của anh, tay nghịch cái nắp hộp giữ nhiệt, chần chừ mãi không chịu động đậy.


Trên nắp hộp giữ nhiệt còn đọng hơi nước, Quý Minh Thư cứ nghịch nó mà chẳng để ý, hơi nước trên đó nhỏ tong tong xuống mặt đất.


Một lúc lâu sau, cô buông cái nắp xuống, dịch dịch bước chân, vừa định nói với Sầm Sâm gì đó thì chẳng ngờ lại trượt chân một cái, ngay sau đó là cú xoay tròn với độ khó cao 98.5 độ cùng với chiếc váy đỏ cao cấp đón gió tung bay, mái tóc cũng phiêu phất bay múa trong không trung ——


Một tay Sầm Sâm còn cầm thìa, ngồi yên bất động, bỗng cảm thấy đùi mình nặng trĩu. So với anh thì Quý Minh Thư bên dưới chủ động hơn nhiều, ngay lúc vừa ngồi xuống cô đã tự động vòng tay qua cổ anh.


"..."


"...?!"


Quý Minh Thư ngẩn ra, đầu óc trống rỗng khoảng bốn năm giây sau mới phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra.


Ngơ ngác chạm mắt với ánh mắt trầm tĩnh của Sầm Sâm, rõ ràng thấy được từ đáy mắt của anh rất nhiều loại cảm xúc: "Không ngờ em lại chủ động như vậy", "Hay lắm, cách nhào vào lòng thế này vô cùng độc đáo", "Nếu đã không kiêng dè gì như thế thì anh đây đành cố gắng nhận lấy vậy".


Không! Không phải cô cố ý! Vừa rồi chắc chắn là bị ma nhập nên cô mới có thể hoàn thành một loạt các động tác có độ khó cao như thế một cách trôi chảy tự nhiên không chê vào đâu được như thế!


Nghĩ vậy Quý Minh Thư liền buông tay ra theo bản năng.


Nhưng Sầm Sâm đã đặt thìa xuống, hai tay cũng đã vòng lấy eo cô.


"Chờ... Chờ đã!"


"Không phải, là do sàn nhà quá... Quá trơn, không phải em cô ý!"


Ánh mắt Sầm Sâm đã rơi xuống chỗ xương quai xanh của cô, chỉ lơ đễnh "ừ" một tiếng thanh, lại đáp: "Năm sau đổi sàn mới."


Hiển nhiên là không để tâm đến lời giải thích của cô.


Quý Minh Thư bất giác đỏ mắt. Thấy ánh mắt sắc tình của Sầm Sâm, lòng bỗng thẹn thùng lúng túng, cũng dần hình thành tâm thái vò đã mẻ chắng sợ vỡ.


Lúc nhẩn ta bàn tay Sầm Sâm bắt đầu không yên phận, cô dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, quang minh chính đại mà ôm lấy anh, cũng nép vào lòng anh.


Sầm Sâm đang thầm toan tính, cô lại thỏ thẻ nói chuyện: "Mấy hôm trước em nghe thấy ba với ông nội nói chuyện trong phòng sách, anh rời khỏi Paris sớm quá nên bị Sầm Dương giành mất khoản đầu tư hạng mục, em xin lỗi..."


Sắc tối nơi đáy mắt Sầm Sâm thoáng biến mất.


Quý Minh Thư lại chột dạ nói: "Hay là mình đừng mua hòn đảo kia nữa, chỗ xem được cực quang toàn là ở cực Bắc, chắc chắn là lạnh lắm, một năm cũng chẳng đi được mấy lần, phí bảo trì còn rất cao."


"Còn cả, sau này em cũng có thể mua ít đồ hơn một chút, với cả cáo nhẫn lần trước anh tặng em ấy, cũng chưa có dịp đeo, hay là em lấy nó bồi thường cho anh nhé?"


"Vài đồng lẻ thôi, anh vẫn chưa nghèo đến độ phải để vợ mình bán trang sức lấy tiền đâu." Anh xoa xoa đầu Quý Minh Thư, sự mệt mỏi trên người dường như cũng nhẹ hơn hẳn.


Giữ lại được nhẫn và đảo nhỏ, Quý Minh Thư có hơi vui, dù sao thì cô cũng chỉ ý kiến chút thôi chứ không phải muốn bán thật.


Cô ngồi trên đùi Sầm Sâm mà còn không an phận cứ đung đa đung đưa, không biết sao lại nói đến chuyện Sầm Dương, còn nói giúp cho Sầm Dương, "Thật ra Sầm Dương cũng tội lắm, ừm... Nghèo thành giàu thì dễ, chứ giàu thành nghèo thì khó, đại loại là vậy đó, anh hiểu mà đúng không? Chắc là mấy năm nay anh ấy cũng khó mà nguôi ngoai..."


Sầm Sâm đương nhiên hiểu, thậm chí anh còn rất hiểu vì sao đã nhiều năm như vậy mà Sầm Dương chẳng thể buông được.


Thật ra ngọn nguồn chuyện này còn liên quan đến một chuyện tuyệt mật của nhà họ Sầm, người đã thân thiết như Quý Minh Thư cũng không biết rõ hoàn toàn, mà anh cũng không muốn để cô biết.


Mãi mãi vui vẻ đơn thuần, cách xa quá khứ nặng nề mà bước về phía trước.


Giống như việc anh không muốn nói với cô sự thật đằng sau chuyện cắt ghép ác ý kia, phá hỏng hình ảnh tốt đẹp của anh Sầm Dương mà cô đã quen từ tấm bé.


Chỉ là, không phá đi không có nghĩa là anh sẽ để mặc cho Quý Minh Thư nhắc đến người đàn ông khác trước mặt mình.


Quý Minh Thư còn định nói gì thêm, bỗng Sầm Sâm lại chặn môi cô, nụ hôn dịu dàng ập đến.


Cô cũng là đồ thiếu nghị lực, chẳng chốc đã lạc lối trong sự dịu dàng này, mà thứ chờ đợi cô chính là sự dịu dàng quyết liệt bất ngờ dấn sâu, công thành chiếm đất ngay một giây sau đó.


Cô ngồi trong lòng Sầm Sâm giãy giụa, thật sự là bị hôn đến có hơi khó thở, nức nở muốn lên tiếng, nhưng Sầm Sầm chẳng chô lấy một chút cơ hội.


Cô thoáng liếc nhìn qua khóe mắt, thấy Sầm Sâm đưa tay ra lần trên mắt bàn, nhấn một nút trên bảng điều khiển. Phím ấn kia sáng lên, trên đó hình như là một dòng chữ in nghiêng: "Xin đừng làm phiền"?


Cô chẳng kịp nghĩ ngợi gì thêm, bởi sau nụ hôn này, Sầm Sâm lại ôm cô đứng lên, đặt cô lên một góc trống trên bàn làm việc.


Cái bàn vừa lạnh vừa cứng, khác xa với lúc ngồi trên đùi Sầm Sâm, chẳng thoải mái chút nào.


Thấy Sầm Sâm hờ hững xoa xoa môi dưới, Quý Minh Thư vô thức ngửa ra sau. Nhưng Sầm Sâm cũng thuận thế cúi người, hai tay chống bên người cô.


Con người anh sâu thăm thẳm, trong trẻo sáng ngời nhìn cô chăm chú, cổ áo mở hờ, yết hầu thoáng động, thấp thoáng xương quai xanh. Quý Minh Thư bỗng cảm thấy... Tên đàn ông này gợi tình quá.


Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, mặt đối mặt chẳng thể tránh được.


Vành tai Quý Minh Thư đỏ bừng, dè dặt hỏi một câu, "Anh muốn... Muốn văn phòng play sao?"