Bề Tôi Dưới Làn Váy - Nhiễm Nhĩ

Chương 5




[5] Thường Hành sờ làm Omega ướt

Thường Hành hứng thú, ôm cậu về giường sờ mó, lại lưu ý không chạm vào miệng vết thương bên hông Bạch Tiểu Đường. Mà cậu biết đêm nay hắn cứu mình, cũng ỡm ờ cho hắn sờ soạng một lát, lúc bị hôn cũng không phản kháng, cho đến khi hắn lướt xuống hai chân cậu mới bắt đầu tránh né.

"Cho tôi sờ đi." Hô hấp của Thường Hành dồn dập hẳn lên, "Tiểu Đường, cho tôi sờ đi."

Bạch Tiểu Đường nghe vậy thì xấu hổ buồn bực không thôi, rồi lại không tránh thoát bàn tay của hắn, cậu đành dùng răng cắn cổ Thường Hành, hắn kêu oang oang: "Tiểu Đường, em bị thương như vậy rồi còn có sức giỡn à?"

"Anh... Giậu đổ bìm leo!" Bạch Tiểu Đường thở hồng hộc mắng.

"Dù em không bị thương tôi cũng muốn sờ." Thường Hành không biết ngượng chơi xấu, "Tôi muốn em ướt vì tôi."

"Lưu manh!" Bạch Tiểu Đường xấu hổ run rẩy, "Thường Hành, sao anh lại có thể như vậy?"

Thường Hành thấy mình chọc giận cậu mới thu tay, thầm thở dài: "Không giả bộ nữa à?"

Bạch Tiểu Đường nao nao: "Anh có ý gì?"

"Rõ ràng trong lòng không thoải mái còn giấu." Thường Hành nằm ngửa trên giường, duỗi tay làm gối cho Bạch Tiểu Đường, "Mệt không?"

Cậu do dự một lát gác đầu ở khuỷu tay Thường Hành, sau đó không thể tin tưởng mà mở to hai mắt: "Cho nên anh mới chọc tôi?"

"Tôi thích lúc em thẹn quá thành giận." Thường Hành thản nhiên thừa nhận, "Đẹp hơn nhiều so với lúc em giả vờ."

Bạch Tiểu Đường nghe xong lời này, mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng rút dao ra kề hông Thường Hành nói có vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất là yếu đuối: "Câm miệng, tin tôi cắt lưỡi anh không?"

Thường Hành vội vàng thè lưỡi, hàm hồ cười: "Tin."

Cậu cầm dao tức giận đến nỗi á khẩu không trả lời được, nâng cánh tay lên lại không biết nên chọc chỗ nào, cuối cùng vẫn bị Thường Hành kéo vào trong lòng. "Đừng giận, ngủ một giấc, ngày mai tôi lại sờ."

Bạch Tiểu Đường nghe hắn nói nửa câu đầu thì tim có hơi nóng lên, lúc hắn nói nửa câu sau thì cậu không nhịn được cười nhạo lăn vào chăn, đưa lưng về phía hắn ngủ.

Thường Hành không nỡ chọc cậu nữa, trước khi tắt đèn đắp kín chăn cho Bạch Tiểu Đường, lại ôm cậu nhắm hai mắt lại.

Ai ngờ sáng sớm vừa mới mở mắt, Thường Hành đã cảm giác được Bạch Tiểu Đường cầm con dao lạnh lẽo vuốt ve thứ giữa hai chân mình.

"Em diễn cái gì thế?" hắn dở khóc dở cười giơ tay sờ mặt cậu.

"Anh chọc tôi." Cậu hất tay Thường Hành ra, siết ngón tay cầm dao, "Làm hại tôi ngủ không ngon."

Thường Hành nghe xong lời này thì cười khổ biện minh: "Alpha tuổi anh sáng sớm nào chẳng cương... hay là em xuống đi, tôi ôm em ngủ thêm một lát?"

"Anh ôm tôi?" Bạch Tiểu Đường cong môi ngoài cười nhưng trong không cười lặp lại ba chữ này, rồi dùng đầu gối đè dục căn sưng to của Thường Hành hừ lạnh, "Thôi đi, nào có Alpha quản nổi cái miệng mình, chắc chắn anh sẽ cắn tôi."

"Đừng chọc..." Thường Hành hít một hơi khí lạnh, kéo eo Bạch Tiểu Đường xoay người đè cậu dưới thân, thở dốc động tình, "Em muốn chọc tôi thật à?"

Bạch Tiểu Đường lại kêu rên ôm eo, trên trán phủ một tầng mồ hôi lạnh. Thường Hành bỗng nhiên nhớ ra khẩu súng bên hông mình, vội vàng luống cuống tay chân buông cậu ra, lại dán đến gần xem băng gạc thấm máu.

"Có đau không?" Thường Hành vừa nhìn đã nôn nóng đứng dậy mặc quần áo, "Tôi đưa em đến bệnh viện lần nữa."

"Tôi không đi." Bạch Tiểu Đường từ chối ngay tắp lự, "Anh mau đưa tôi về Lê Viên."

"Em như vậy còn muốn về hát kịch à?" Thường Hành bế cậu dậy, "Ngoan ngoãn ở đây cho tôi."

Bạch Tiểu Đường mím môi không lên tiếng, được hắn ôm ra phòng khách mới siết cổ áo Thường Hành ép hỏi: "Anh biết tôi là loại người gì không?" Sau đó không đợi hắn trả lời đã tự nói, "Tôi là con hát, còn là con hát biết giết người, sao anh dám chưa hỏi gì đã đưa tôi về nhà?" Nói xong cậu oán hận nhìn phòng khách nhà họ Thường, "Tôi ghét chỗ này... Thường Hành, tôi cũng ghét anh."

Đồng hồ treo tường nặng nề vang vài tiếng. Thường Hành nhẹ nhàng đặt Bạch Tiểu Đường lên sô pha rồi mặt không biểu tình đứng dậy vào bếp. Cậu siết váy dần dần bất an, không nhịn được quay đầu lại tìm bóng dáng Thường Hành, lại cảm thấy mình không nên sinh ra bất luận cảm xúc ỷ lại nào với hắn, nhưng sau khi bị đánh dấu tạm thời cái ôm của hắn đã có lực hấp dẫn với cậu. Bạch Tiểu Đường phát hiện khát vọng thân thể của mình, tức khắc tức giận ngứa cả răng. Đúng lúc Thường Hành bưng bánh mì và mứt trái cây đi ra, cậu đứng vụt dậy, cầm dao vọt tới trước mặt hắn, vừa mới há miệng đã bị nhét bánh mì đầy miệng.

"Muốn về cũng được, ăn gì đó đi đã." Thường Hành ôm Bạch Tiểu Đường về sô pha ngồi, "Ăn xong tôi lái xe đưa em về Lê Viên."

Bạch Tiểu Đường phí sức chín trâu hai hổ mới nuốt được miếng bánh mì xuống, sau đó cầm cốc sữa bò ừng ực uống hết, liếc nhìn Alpha đang chống cằm nhìn mình, lòng khẽ động: "Thường Hành, lúc nào anh mới không giả vờ nổi nữa?"

Hắn nghe vậy thì hứng thú nhướng mày; "Lúc em quyến rũ tôi."

Bạch Tiểu Đường không vui, nện cốc thủy tinh xuống bàn tiếp tục gặm bánh mì: "Anh cũng chẳng tốt hơn tôi là bao."

"Cho nên hai ta mới thành một đôi." Thường Hành xoa xoa đầu Bạch Tiểu Đường, "Rất xứng đôi."

Bạch Tiểu Đường hung tợn cắn một ngụm bánh mì, như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống Thường Hành, lúc sắp ăn xong biểu tình lại thay đổi: "Thường Hành, căn bản là anh không tạo kết với tôi, đúng hay không?"

Thường Hành ỷ trên sô pha chưa phản ứng kịp: "Cái gì?"

Bạch Tiểu Đường ném bánh mì, theo chân bò vào ngực hắn, trên môi là nụ cười đắc ý: "Tôi nói anh căn bản sẽ không đánh dấu tôi, cắn một cái đã là cực hạn của anh đúng không?"

"Em có ý gì?" biểu tình của Thường Hành hơi thay đổi.

Cậu bắt giữ được tia biến hóa vi diệu này, hiểu rõ lại lạnh nhạt cười khẽ, ngồi trên hông Thường Hành khảy dục căn của hắn: "Dù anh diễn đạt thế nào cũng không qua được mắt tôi." Cậu xoa xoa dương v*t của Thường Hành, siết chặt, "Thường Hành, anh căn bản sẽ không tạo kết với một con hát, anh diễn cho ai xem?"

Thường Hành trầm mặc một lúc lâu mới ngồi dậy kéo tay Bạch Tiểu Đường ra. Cậu nhìn mà cười càng thêm đắc ý: "Trên đời này nào có vô duyên vô cớ đã yêu. Anh quấn lấy tôi diễn cũng thành công đấy, có lẽ mấy ngày nữa thôi toàn bộ Thượng Hải không ai không biết nhị thiếu gia nhà họ Thường du học về là kẻ say mê con hát, ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp." Bạch Tiểu Đường càng nói càng kích động, "Cứu tôi cũng là vì thế đúng không? Anh hùng không qua được ải mĩ nhân, Thường Hành, anh còn biết diễn kịch hơn cả tôi."

"Cảm ơn đã khen." Biểu tình trên mặt Thường Hành có biến hóa vi diệu, tức khắc khí chất toàn thân cũng thay đổi, "Trừ anh tôi, em là người đầu tiên nhận ra."

"Thả tôi đi." Bạch Tiểu Đường nghe xong trầm giọng nói, "Tôi không muốn diễn kịch với anh."

"Em đồng ý với tôi rồi." Thường Hành ôm lấy eo cậu, một tay khác đặt lên gáy cậu, "Trên thế giới này không có thuốc hối hận."

"Thôi diễn đi." Bạch Tiểu Đường nghiến răng nghiến lợi phản bác, "Anh muốn người khác nghĩ anh là thằng ăn chơi trác táng chứ gì? Ngày ngày đến lầu hát là xong."

Thường Hành véo quai hàm cậu, lại khôi phục dáng vẻ cợt nhả: "Không được, tôi đổi ý rồi, tôi muốn nhốt em trong nhà để sờ."

"Thường Hành!" Bạch Tiểu Đường ấn dao lên gáy hắn, "Thả tôi đi."

"Vì sao?" ngón tay Thường Hành theo cổ tay cậu ái muội mà sờ lên, "Em về rồi lại giao lưu với mấy người không đứng đắn, không bằng ở bên tôi, yên bình."

Bạch Tiểu Đường không thích nghe Thường Hành đánh giá mình như vậy, lạnh mặt muốn đứng dậy, lại bị hắn dễ như trở bàn tay kéo lại.

"Ở nhà tôi đừng cầm đồ chơi này." Thường Hành kéo tất chân của Bạch Tiểu Đường xuống, rút từng con dao một ra đặt lên bàn, "Tôi sợ sẽ cứa phải chân em."

Bạch Tiểu Đường mặt không biểu tình ngồi bên cạnh hắn, nhìn dao trên bàn, lại nheo mắt đánh giá Thường Hành đang cười tủm tỉm rồi nhấc váy lên, châm chọc cười: "Anh sợ lúc sờ tôi bị thương chứ gì?"

"Em hẳn là muốn tôi sờ." Thường Hành thò tay vào trong làn váy của cậu, "Chung quy tôi cũng cắn em nhiều lần như vậy rồi, Tiểu Đường em nên ỷ lại tôi một chút."

"Ỷ lại?" Bạch Tiểu Đường giống nghe là được chuyện cười cong eo, khó khăn lắm mới bấu lấy cánh tay Thường Hành cúi đầu nhìn bàn tay giữa háng mình, "Anh muốn tôi ỷ lại một Alpha biết diễn hơn cả tôi sao? Thường Hành... Tôi không thích người như anh, bởi vì anh từ đầu tới đuôi chỉ là giả."

Thường Hành dừng tay lại, ấn bắp đùi Bạch Tiểu Đường lại nhíu mày sờ soạng. Cậu thở dốc, đáy mắt lại đầy vẻ bướng bỉnh. Thường Hành bị Bạch Tiểu Đường nhìn chằm chằm lại càng thêm chột dạ, bực bội sờ vài cái rồi thu tay, ấn người vào trong lòng, dùng biểu tình phức tạp nhìn lòng bàn tay đầy dịch thể của mình.