Bề Tôi Dưới Làn Váy - Nhiễm Nhĩ

Chương 41: Ngoại truyện một




Ngoại truyện một: Omega có lại ký ức bị cắm đến phát tình còn bắn nước tiểu

Kết thúc hôn lễ đã là chạng vạng, Thường Hành lái xe đưa Bạch Tiểu Đường về nhà, hai người như là xa lạ sau một lúc lâu không nói chuyện, chỉ là hô hấp càng thêm nóng bỏng, chớp mắt dính lấy nhau.

Thường Hành đỗ xe ở cửa nhà, Bạch Tiểu Đường ngoan ngoãn chờ hắn tới ôm, vì thế hai người ôm nhau, nghiêng ngả lảo đảo về phòng ngủ.

"Tiểu Đường, em mau sờ anh..." hắn ôm cậu kích động thở hổn hển, "Em nhận ra chim anh đầu tiên."

Bạch Tiểu Đường nhận ra Thường Hành đâu chịu sờ nữa, giãy giụa bò lên giường, trở nên ngượng ngùng hơn lúc trước, chỉ hận không thể quên lúc trước mình cầm dương v*t hắn ngủ.

"Bạch Tiểu Đường, em có sờ không?" Thường Hành không quen nhìn cậu trốn, đè cậu dưới thân ép cậu sờ dục căn sưng to, "Lâu không thân thiết với anh như vậy, em không nhớ anh à?"

Bạch Tiểu Đường không tránh thoát, chỉ đành nắm mệnh căn của Thường Hành sờ soạng một hơi, vuốt một lát tìm được chút cảm giác, lại nghe hắn nhắc đến chuyện lúc trước, nháy mắt rơi nước mắt, cảm giác uất ức và khổ sở lũ lượt kéo đến, cậu cầm dục căn của Thường Hành oa oa khóc lên.

Hắn vừa thấy cậu khóc là hoảng sợ: "Không sờ thì thôi, em khóc cái gì?"

"Em nhớ anh... Em nhớ anh lắm..." Bạch Tiểu Đường lại nắm chặt dương v*t Thường Hành, vừa khóc vừa nói, "Thường Hành, em... em rõ ràng cảm giác được anh ở bên cạnh, nhưng lại không tìm thấy anh."

"Cục cưng, đã qua rồi." Thường Hành còn khổ sở hơn cả cậu, "Đừng khóc, khóc nữa anh sẽ không còn tâm trạng đút no cái miệng phía dưới của em."

Cậu vội vàng lau sạch nước mắt, dùng ngón tay căng miệng huyệt ngồi xuống dương v*t dữ tợn, vừa mới vào một chút đã bị Thường Hành siết eo cắm hết vào.

Bạch Tiểu Đường không nhịn được kêu "A" một tiếng, người ngả về sau.

Hắn vội vàng cầm gối lót dưới eo cậu: "Đau không em?"

Cậu ôm bụng thở dốc một lát, rưng rưng nói: "Đã lâu... đã lâu không sâu như vậy..."

Thường Hành đắc ý, liếm vành tai Bạch Tiểu Đường nói nhỏ: "Đâm thẳng vào có đau không?"

Bạch Tiểu Đường xấu hổ lắc đầu, lại nhỏ giọng nói: "Anh làm đi."

Hắn ôm eo cậu rút ra đâm vào. Bạch Tiểu Đường trước nay chưa từng chủ động, ngồi trên người Thường Hành bị đâm cho lắc la lắc lư, người gần như treo trên không, chỉ có lúc bị đâm đến chỗ sâu nhất mông mới chạm vào chăn, nhưng thể dịch chảy ra từ bắp đùi lại làm ướt ga giường.

"Em nợ anh bao nhiêu lần em biết không?" Thường Hành ấn gáy Bạch Tiểu Đường thô bạo hôn môi, lại kéo hai chân cậu ra, nhìn chằm chằm miệng huyệt bị cắm hồng cười khẽ, "Bạch Tiểu Đường, em chờ anh chơi chết em đi."

Cậu mơ màng đáp, hai chân trượt xuống bên hông hắn, hắn lại chủ động nâng eo cậu lên, cậu ngẩng đầu lên rên rỉ, một lượng lớn dịch thể từ chỗ sâu trong huyệt đạo phun trào ra.

"Thường Hành." Bạch Tiểu Đường bỗng nhiên thoát khỏi tình triều, tỉnh táo một lát, "Em sắp phát tình rồi."

Thường Hành cảm giác được, nâng mông cậu đâm vài cái: "Có anh đây, đừng sợ."

Cậu nghe vậy nhắm mắt lại thở phào, gian nan xoay người kề cổ bên môi Thường Hành, sau đó rơi vào dục vọng càng hỗn độn.

Hắn đầu tiên là quyến luyến hôn tuyến thể, cảm động với niềm tin của Bạch Tiểu Đường, lại bức thiết khát vọng được chi phối cơ thể mềm mại dưới thân, vì thế hắn hung hăng cắn gáy cậu, điên cuồng đong đưa eo trong tiếng kêu sợ hãi và rên rỉ của cậu.

Có thứ tình cảm không thể nói ra thành lời, tỷ như nỗi nhớ nhung vô tận, tỷ như tình yêu say đắm triền miên cùng với tình ái gần như bạo ngược. Thường Hành cắn xé gáy Bạch Tiểu Đường, dục căn khảm thật sâu trong thân thể cậu. Thật ra kỹ thuật của hắn rất tốt, nhưng họ mây mưa có một loại xúc động gần như là gặp lại sau cửu biệt, đau đớn và nước mắt mới đủ để giảm bớt. Vì thế Bạch Tiểu Đường nằm trên giường, eo cong xuống cực thấp, chỉ nhếch mông bị hắn làm đến người run run, bắn càng thêm dễ dàng, thậm chí đến độ chỉ cần Thường Hành sờ dục căn là cậu đã bắn.

"Đổi tư thế khác không?" hắn ôm lấy eo cậu, động tác thô bạo, ngữ khí lại vẫn dịu dàng.

Bạch Tiểu Đường chần chừ lắc đầu, tách hai chân ra để Thường Hành cắm sâu hơn, cảm giác khuất nhục khi bị chinh phục hoàn toàn cũng không sâu đậm, chung quy Thường Hành là Alpha mà cậu yêu say đắm.

Không phải Bạch Tiểu Đường không biết nỗi băn khoăn của Thường Hành, đơn giản là lo cậu xuất thân từ gia tộc lớn, cao ngạo, cho dù trong kì phát tình cũng không thể tiếp thu tư thế nguyên thủy bị bắt nạt lâu như vậy.

Nhưng mà Bạch Tiểu Đường thích như vậy, cậu say mê Thường Hành mất khống chế, bởi vì chỉ có khi hắn bị tình dục khống chế mới không giống Thường Hành dịu dàng lãng mạn như lúc thường.

Bạch Tiểu Đường tưởng tượng đến biểu tình khi nổi giận của Thường Hành là kích động tứ chi như nhũn ra, như thể hắn chỉ dùng ánh mắt là có thể làm cậu phát tình.

"Như vậy thì sao?" Nhưng Thường Hành vẫn nhẹ nhàng, sợ Bạch Tiểu Đường quỳ đau chân, đứng dậy ôm cậu vào lòng.

Tư thế này vào càng sâu, đương nhiên cậu sẽ không từ chối, mở rộng hai chân ngồi trong lòng hắn rên rỉ, hạ thân bị tinh dịch làm cho ướt đẫm, miệng huyệt đã sưng lên, lại còn bởi vì kì phát tình nên co lại không thôi.

"Đói khát." Thường Hành càng cắm càng cảm thấy huyệt đạo của cậu căng chặt, khi hắn rút ra thì mỗi một góc huyệt thịt đều mút vào giữ lại, "Em đúng là muốn bị anh chơi chết à?"

"Muốn..." Bạch Tiểu Đường xóc nảy phập phồng trong lòng hắn, sướng đến mức nói năng linh tinh, "Em muốn được anh chơi chết trên giường..."

"Dâm đãng." Thường Hành nhấc một chân cậu lên nghiêng người nằm trên giường, ôm lấy eo Bạch Tiểu Đường làm cậu đến khi bắn.

Nhưng dù Omega trong kì phát tình cũng không chịu nổi dục vọng nóng bỏng như thế của Alpha, cùng Thường Hành trên giường ba ngày sức cùng lực kiệt, cậu che miệng huyệt sưng đỏ nói gì cũng không chịu tiếp tục.

"Em nói "đồng ý" trong hôn lễ." Thường Hành nằm trên người cậu nhịn cười trêu ghẹo, "Đừng ép anh ra tay, bò lên cho anh làm."

Bạch Tiểu Đường lùi ra mép giường, giọng đã khàn đặc: "Không... không muốn nữa."

"Omega đang phát tình không có lí do không muốn." Thường Hành kéo cánh tay cậu ôm vào lòng.

"Không phát... Không phát tình nữa!" Bạch Tiểu Đường vùi đầu vào cổ Thường Hành, nức nở nỉ non, "Anh sờ trán em đi."

Hắn làm bộ làm tịch sờ soạng, thừa dịp cậu không phòng bị, đột nhiên ôm cậu vào lòng, mây mưa một hồi.

Bạch Tiểu Đường không chống cự nữa, Thường Hành bắn xong vẫn ngây người, ôm bụng bò xuống giường.

"Làm gì thế em?"

"Đi tiểu..." cậu vừa chạm chân xuống đất đã ngã chổng vó.

Thường Hành bật cười, đi theo Bạch Tiểu Đường nhìn cậu đỡ tường mơ màng đứng lên, lại lảo đảo đi vào phòng tắm, đỡ dục căn đi tiểu. Cậu không mặc quần áo, đứng trần truồng, Thường Hành dán vào lưng cậu, dễ như trở bàn tay cắm dương v*t vào huyệt đạo chảy nước của cậu.

"Đừng..." Bạch Tiểu Đường thiếu chút nữa không cầm được dục căn, "Cho em tiểu..."

"Cứ như vậy tiểu đi." Thường Hành cắm còn thấy không đủ, nâng hai chân Bạch Tiểu Đường bế cậu lên, "Cắm tiểu."

Sao cậu chịu được, liều mạng giãy giụa, nhưng hắn lại cố ý cong eo, đứng thọc vào rút ra. Bạch Tiểu Đường bị chơi liên tục vài ngày, lại vừa mới trải qua kì phát tình, mẫn cảm chạm vào là ướt, sao nhịn được nữa, nức nở thẳng lưng, khóc lóc tiểu ra, tiểu xong còn kích động bắn ít tinh dịch loãng.

Thường Hành bắt nạt cậu đến giờ mới cảm thấy mỹ mãn, ôm cậu ngồi trong bồn tắm tắm rửa. Bạch Tiểu Đường rất tức giận, không cho hắn đến gần mình, sợ lại bị làm. Nhưng mà cậu không trốn thoát Thường Hành cao to, chưa bò ra khỏi bồn tắm đã bị ấn lên tường phòng tắm.

"Cục cưng, em trốn làm gì?" Thường Hành hôn bả vai ướt sũng của cậu cười khẽ, "Lúc muốn anh cắm thì anh là Alpha tốt nhất trên đời, miệng dưới ăn rồi no thì anh lại là Alpha phiền nhất à?"

Bạch Tiểu Đường lau mặt, hừ hừ giẫm dương v*t vẫn nóng bỏng giữa háng Thường Hành: "Anh không phải."

"Hửm?" hắn bất mãn túm lấy mắt cá chân cậu.

"Anh... không phải Alpha phiền nhất." giọng Bạch Tiểu Đường nhỏ xuống, như là ngượng ngùng lại như là xấu hổ, "Dù anh... dù chơi chết em, cũng là Alpha tốt nhất trên đời này."

"Ai da!" Thường Hành vui vẻ bế cậu lên, "Tiểu Đường của anh biết nịnh rồi."

Cậu đỏ mặt gật đầu.

"Giờ Alpha tốt nhất trên đời muốn bắt nạt em, không được từ chối." Thường Hành nhịn cười vòng hai chân Bạch Tiểu Đường lên hông, chậm rãi thả cậu vào bồn tắm, lại men theo dòng nước đâm vào, "Alpha tốt nhất muốn làm em lớn bụng."

"Anh... anh không tốt..." sao Bạch Tiểu Đường biết được Thường Hành vẫn chưa làm đủ, tức khắc vẻ mặt như đưa đám oán giận, "Em không làm nữa!"

Sao Thường Hành có thể dừng, ở trong phòng tắm làm Bạch Tiểu Đường rất nhiều lần, cắm cậu ngất xỉu mới rút ra, chưa đã thèm rửa sạch người cho cậu, sau đó sảng khoái nghỉ ngơi.

Nhưng Bạch Tiểu Đường cũng chỉ ngoan được mấy ngày, kì phát tình qua là cậu lại quậy, bồi hồi bên cạnh hắn làm phiền.

"Bạch Tiểu Đường anh nói bao nhiêu lần rồi, trời vẫn lạnh, trong nhà có thảm cũng phải đi dép chứ!" Thường Hành đuổi theo cậu chân trần chạy khắp phòng. Bạch Tiểu Đường căn bản không coi lời Thường Hành nói ra gì, khi bị bắt được thì cười tủm tỉm hôn miệng hắn. Thường Hành lập tức bị mê hoặc, đầy đầu toàn là cánh môi mềm mại của Bạch Tiểu Đường, lúc phản ứng lại cậu đã chạy xa.

Nhưng mà cậu chọc Thường Hành tức giận không đơn giản là một chuyện đi dép.

"Bạch Tiểu Đường, em dám ăn vụng hoa quả sấy trước cơm tối, em ăn mấy miếng, buổi tối anh bắn trong mông em ngần ấy lần!" hắn đẩy hoa quả sấy trên bàn, tức muốn hộc máu gọi hạ nhân, "Ai cho em ấy? Tịch thu hết! Không ăn cơm, cả ngày chỉ biết ăn vặt!"

Thường Hành gọi xong liếc nhìn Bạch Tiểu Đường ngồi trên sô pha lén lút nhét hoa quả sấy vào túi tiền, tức giận nổi trận lôi đình, đập bàn trà: "Bạch Tiểu Đường!"

Cậu sợ tới mức tay run lên, nhào vào lòng hắn ngoan ngoãn cọ cọ, đỏ mặt cầm dục căn hắn: "Muốn anh bắn vào, em thích anh bắn to bụng..."

Vì thế Thường Hành lại một lần nữa bị Bạch Tiểu Đường mê hoặc, mơ màng hồ đồ đút hoa quả sấy cho cậu, đến cơm chiều mới phản ứng lại, đuổi theo Bạch Tiểu Đường đang nhảy nhót lung tung.

Sau đó Bạch Tiểu Đường quậy ác hơn, lén lúc hắn đến bến tàu xem hàng hóa đến nhà chính tìm Lan Tiểu Xuyên đi xem kịch. Hai Omega vui mừng chơi ở Lê Viên nguyên một buổi trưa.

Thường Hành chưa kịp nổi giận, anh hắn lại nóng nảy trước, nắm chặt cổ áo hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu Xuyên mang thai, chú không để anh chăm em ấy nhiều chút à?"

Hắn bị anh mắng đến mặt xám mày tro, vào lầu diễn xách Bạch Tiểu Đường ra. Cậu lại còn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ở trên xe vừa cười vừa nghịch. Lửa giận tích trữ nhiều ngày của Thường Hành bùng nổ, về đến nhà không thèm để ý đến Bạch Tiểu Đường, sập cửa vào phòng sách, còn khóa cửa.

Lúc này cậu mới há hốc mồm, đứng ngoài phòng gõ cửa: "Thường Hành... Thường Hành em nhớ anh."

Thường Hành kệ cậu, chịu đựng không lên tiếng.

Bạch Tiểu Đường biết mình đùa quá trớn, ngồi trước cửa phòng khổ sở co người. Khi còn nhỏ cậu được ba mẹ nuông chiều, gả chồng rồi còn thích nghịch ngợm, tính tình còn quật cường, thêm nữa được Thường Hành chiều chuộng, hiện giờ hắn giận mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nháy mắt hoảng, tựa vào cạnh cửa khóc lóc xin lỗi.

"Không được khóc!" lòng Thường Hành đã mềm nhũn lúc Bạch Tiểu Đường nói nhớ mình, đột nhiên kéo cửa lườm cậu, "Đừng có mà cứ sai là lại lấy nước mắt làm anh đau lòng."

Cậu thấy cửa mở, nhào vào lòng hắn: "Em biết sai rồi, Thường Hành anh đừng ngủ ở phòng sách."

Thường Hành búng trán cậu: "Ai nói anh ngủ ở phòng sách?"

"Ngủ với em..." mắt Bạch Tiểu Đường sáng ngời, "Ngủ với em được không?"

"Đêm nay phải dạy dỗ lại em." Hắn hừ lạnh xách cậu ra phòng sách, cả đêm cũng không ôm cậu.

Bạch Tiểu Đường lại thích Thường Hành hung dữ, dính hắn chặt hơn ngày thường, bị đánh mông vài lần vẫn nhắm mắt theo đuôi đi theo, mãi đến khi ngủ thấy Thường Hành không muốn chia phòng ngủ thì mới an tâm.